Chương 1320 Huấn luyện cái đầu ông!
Mã Sơn và Tra Na Lệ thuận lợi đến Thanh Lai, giao nhóm người cho đệ tử Huyền Hàng Môn đang tu luyện ở Thanh Lai.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, chỉ chờ Lý Dục Thần giải quyết xong mọi chuyện rồi cùng đi.
Nhưng mãi đến khi mặt trời đã quá giờ ngọ, Lý Dục Thần vẫn chưa quay lại, Mã Sơn bắt đầu sốt ruột.
“Không phải chỉ đánh một tên Long Bà thôi sao, chứ có phải đi xem mắt đâu mà lâu thế? Dục Thần làm việc luôn quyết đoán, đến giờ vẫn chưa quay lại là chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.”
Tra Na Lệ an ủi anh ta: “Biết đâu gặp phải chuyện khác rồi, không phải Dục Thần đi cứu sư tỷ của cậu ta sao? Có lẽ cậu ta đã đi với sư tỷ của mình luôn rồi.”
“Không đâu! Dục Thần nói để chúng ta ở đây đợi cậu ấy thì chắc chắn sẽ đến, trừ khi xảy ra chuyện. Anh phải đi xem đã!”
“Nhưng vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, hơn nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện, với bản lĩnh của chúng ta cũng không giúp được gì cho cậu ta đâu.”
“Giúp được hay không thì chưa biết, anh em gặp nạn, em bảo anh ngồi đây, còn không bằng để anh chết đi cho rồi! Lỡ đâu cậu ấy đang cần anh, đang thiếu một thằng sai vặt như anh dìu cậu ấy một phen thì sao.”
Mã Sơn nhất quyết đi tìm Lý Dục Thần, Tra Na Lệ khuyên không được nên đành đi theo anh ta.
Vừa đến bờ sông Mê Kông, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng diệt trời diệt đất kia.
Một con rắn khổng lồ cao hàng trăm mét dựng đứng giữa trời, nếu không phải chín cái đầu rắn kia đang động đậy thì nhìn từ xa, người ta còn tưởng ai đó xây một tòa nhà rắn hổ mang ở nơi hoang vu này.
Trời đất mây gió biến đổi, lưu quang tràn đầy, pháp lực cuồn cuộn gây ra chấn động mạnh mẽ như thể đang tuyên bố: Người phàm chớ đến gần!
Nhưng Mã Sơn hoàn toàn không quan tâm đến những điều này.
Anh ta biết Lý Dục Thần đang ở trên đó và đang chiến đấu với con mãng xà khổng lồ này, hơn nữa tình hình có vẻ không mấy khả quan.
Anh em gặp nạn, đao sơn lửa biển, anh ta cũng không nhíu mày.
Tra Na Lệ không ngăn được anh ta nên hai người cùng nhau xông lên lưng chừng núi, đi đến ngôi miếu đổ nát đã sụp xuống một nửa theo vách đá.
Từ đây bọn họ có thể nhìn rõ tình hình hơn và đối mặt trực diện với con rắn khổng lồ bò lên từ sông Mê Kông, không biết con rắn cao bao nhiêu, to bao nhiêu, chỉ thấy một cảm giác cực kỳ áp bức ập đến.
Trước con rắn này, bản thân mình nhỏ bé như kiến.
Cổ rắn xòe ra hình quạt như một đám mây khổng lồ, có ba đầu rắn ngạo nghễ đứng giữa mây, còn sáu đầu rắn khác như rồng xuyên qua khuấy động mây gió, phát ra âm thanh kỳ lạ.
Ba hướng trên bầu trời có ba bóng người đang đấu pháp với sáu đầu rắn.
Bóng người nhỏ như chấm đen, không phân biệt được hình dạng nhưng Mã Sơn biết, Lý Dục Thần nằm trong số ba người đó.
Mã Sơn ngẩng đầu nhìn một lúc, rồi lại nhìn xuống sông Mê Kông dưới chân núi, anh ta nói với Tra Na Lệ: “Sức mạnh của con rắn này đều ở trên đầu, anh xuống sông tấn công phần dưới của nó để giúp họ một tay.”
“Mã Sơn! Anh điên rồi!” Tra Na Lệ hét lớn muốn kéo anh ta lại.
Con rắn này to bằng mấy chục mét, hẳn là dùng đạn xuyên giáp cũng không bắn thủng da rắn được.
Nhưng Mã Sơn không quan tâm, anh ta lao về phía Thần Điện đã bị Hướng Vãn Tình lật tung mái, vì vách đá đã sụp xuống một nửa nên Thần Điện đã ở bên bờ vực, nhảy xuống từ đó là đến sông Mê Kông.
Mã Sơn vừa xông đến cánh cửa bị phá hỏng của Thần Điện thì một nhà sư lưng gù đen đúa gầy gò đột nhiên chặn đường anh ta lại.
“A, lại có hai người tới nữa! Nhìn xem, nhìn xem, chất lượng thân xác này thật tốt!”
Mã Sơn đoán người trước mặt chắc chắn là Long Bà Ba Dục, nhớ lại chuyện mình bị đồ đệ Thái Vu Long Tăng của ông mổ bụng móc tim, anh ta lại tức giận không kìm được nên đấm một phát.
Ầm một tiếng, cú đấm này đập trúng mặt Long Bà Ba Dục.
Long Bà Ba Dục bị đánh đến nghiêng cả đầu, máu chảy ra từ mũi và miệng trông rất đáng thương.
“Ừm, có lực đấy!” Ông vừa lau máu trên khóe miệng vừa cười nói: “Huấn luyện một chút là cậu đủ tư cách trở thành hộ pháp Kim Cương Thi trước tòa Na Già rồi. Ồ…”
Long Bà Ba Dục đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Hồn của cậu bị sao thế? Là Long Tăng à? Hắn ta đã huấn luyện cậu à? Nhưng sao cậu vẫn có thể sống sót đến đây?”
“Huấn luyện cái đầu ông!” Mã Sơn lại giận dữ đấm một phát: “Đồ đệ quý giá của ông đã đi báo danh với Phật Tổ ở Tây Thiên rồi, giờ này chắc đang bị đày đến chỗ Địa Tạng Bồ Tát rồi.”
Cú đấm này lại giáng trúng mặt Long Bà Ba Dục.
Long Bà Ba Dục sửng sốt, không để ý đến máu chảy ra từ mũi, kinh ngạc nói: “Long Tăng chết rồi ư?”