Chương 1319 Người anh em ngốc này!
Sau lần giao chiến vừa rồi, Na Già dường như trở nên cuồng nộ hơn. Chín cái đầu thành hình quạt che trời lấp đất, múa loạn trên không trung.
Ba cái đầu rắn bay ra, mỗi cái lao về một hướng.
Lý Dục Thần, Đỗ Thanh Hồi và Hướng Vãn Tình, từng người cầm bảo kiếm đứng đối đầu với một cái đầu rắn.
Ba người nhờ lợi thế của pháp khí, lại có thân pháp linh hoạt nên gắng gượng thì cũng có thể chiến đấu ngang tay.
Có điều chiến đấu như vậy tiêu hao rất nhiều sức.
Sức mạnh của Na Già quá mạnh, mỗi lần đầu rắn tấn công đều mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Đấu được vài hiệp, Na Già dường như càng lúc càng tức giận hơn, nó lại thò ra thêm ba cái đầu rắn ra.
Lý Dục Thần tế cờ U Minh Quỷ ra, cuốn lên một đám mây đen để bảo vệ xung quanh mình, dù bị một cái đầu rắn khác tấn công thì cũng có thể bị cờ U Minh Quỷ chặn lại.
Đỗ Thanh Hồi thì dứt khoát buông kiếm Thanh Vân ra, mặc cho kiếm khí đấu với một cái đầu rắn, còn mình thì hai tay giương cung đáp tên, tiếng sấm sét vang lên từng tràng, mưa tên không ngừng bắn về phía một cái đầu rắn khác.
Kiếm Thất Tinh của Hướng Vãn Tình lại phân ra, bảy thanh kiếm biến thành mười bốn thanh kiếm, hai tay mỗi tay cầm một kiếm trận Bắc Đẩu đấu với hai cái đầu rắn.
Cứ như vậy, miễn cưỡng lắm, ba người chống cự được sự tấn công của sáu cái đầu rắn.
Lý Dục Thần rõ ràng cảm thấy ngày càng khó khăn.
Khí của kiếm Huyền Minh đã hơi chậm lại rồi.
Nhìn sang phía Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi, tình hình cũng không khá hơn anh là bao.
Pháp lực Đỗ Thanh Hồi mạnh hơn một chút, thêm vào đó Huyền Cung Sét Đánh có thể tấn công tầm xa nên đỡ hơn. Nhưng bên Hướng Vãn Tình rõ ràng sắp không chống cự nổi.
Mà Na Già còn thừa lại ba cái đầu rắn, đang nóng lòng muốn chiến đấu với bọn họ.
Cái đầu lớn nhất ở chính giữa, cũng là chủ thể của toàn bộ con rắn, đang nhìn từ trên không trung xuống, nó nhìn chăm chú vào bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể lao xuống nuốt chửng bọn họ.
Lý Dục Thần lại lấy ấn Phiên Sơn và Tử Vân Ngọc Như Ý ra, tế toàn bộ chúng ra ngoài.
Tử Vân quấn quanh, phối hợp với cờ U Minh Quỷ trói chặt đầu rắn, ấn Phiên Sơn hóa thành một ngọn núi, đè từ trên không xuống.
Một tiếng ầm nổ lớn, đầu rắn bị đập nát.
Lý Dục Thần mừng rỡ, anh thu hồi pháp bảo lại, đang định làm theo cách cũ thì một cái đầu rắn khác há to miệng lao về phía anh.
Còn cái đầu đã bị đập nát kia thì xoay một vòng trên không trung rồi lại vây lại. Đầu nó nát bươm, có thể thấy được cả não và thịt rắn nhưng chúng đang tự lành lại với tốc độ không thể tin được. Theo vết thương tự lành, đầu rắn dường như cũng ngày càng to ra.
Lúc này Lý Dục Thần ngây người ra, chặt đứt cổ không được, đập nát đầu cũng không xong, đánh thế nào đây?
Pháp lực của anh đang tiêu hao dần, còn Na Già đang trong quá trình thức tỉnh, từng bước trở nên mạnh hơn.
Nếu nó thực sự biến về thành thần thú Thái Cổ thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đều không nằm trong tầm kiểm soát của Lý Dục Thần nữa rồi.
Anh đã lấy ra những pháp bảo lợi hại nhất trên người, bên kia Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi cũng vậy, xung quanh bọn họ tràn đầy ánh sáng, một đống pháp bảo vây quanh.
Nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tạm thời không bại.
Na Già còn hai cái đầu rắn chưa dùng đến.
Còn ba người bọn họ rất nhanh sẽ phải đối mặt với tình cảnh pháp lực cạn kiệt.
Trên người Lý Dục Thần còn một cái rìu Lôi Công, thần khí mà Lôi Thần đánh rơi đương nhiên rất lợi hại, nếu tụ tập vạn dặm sấm sét, biết đâu có thể giết chết Na Già vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Đáng tiếc anh không phải Lôi Thần nên không thể sử dụng tuỳ ý được. Tụ tập năng lượng vạn dặm sấm sét cần thời gian và cần phải toàn tâm toàn ý.
Na Già sẽ không cho anh thời gian.
Mà ngay lúc này, một chuyện tệ hơn nữa đã xảy ra.
Lý Dục Thần ở trên không trung nhìn thấy Mã Sơn và Tra Na Lệ đang đi lên dọc theo đường núi.
“Chạy! Mau chạy! Rời khỏi đây đi!”
Lý Dục Thần gào lên.
Không biết là tiếng gió và tiếng chiến đấu đã át đi tiếng anh, hay là gánh nặng chiến đấu quá lớn khiến anh không thể phát ra âm thanh lớn, nhưng Mã Sơn dường như hoàn toàn không nghe thấy, anh ta vẫn đang điên cuồng chạy tới.
Lý Dục Thần biết, cho dù Mã Sơn có nghe thấy chắc chắn cũng sẽ không đi.
Người anh em ngốc này!
Còn có cả bà chị ngốc kia nữa, sao cô không giữ anh ấy lại hả!
Lý Dục Thần ruột nóng như lửa đốt, nhìn bóng dáng Mã Sơn điên cuồng chạy trên đường núi, trong mắt anh đột nhiên rơm rớm nước mắt.
Mà ngay lúc này, từ xa truyền đến tiếng bánh xe lăn lóc ầm ầm.
Một con chó kéo một chiếc xe đẩy xuất hiện trên con đường nhỏ bên bờ sông Mê Kông.