Chương 1298 Đại Kỳ Lực là ở đâu
“Mẹ kiếp, cái tên hồ ly cáo già này!” Mã Sơn chửi: “Chẳng trách tại sao lúc dùng bữa tối anh ta lại có thể ở trước mặt mọi người nói những điều như vậy. Lúc đó anh còn đang thắc mắc, cái tên này sao lại hành xử ngu ngốc như thế, sao có thể công khai nói ra hết những bí mật như vậy? Trong khi rõ ràng có thể nói khi xung quanh không có ai. Hóa ra tất cả đều là cố ý!”
Tra Na Lệ không có mặt vào đêm đó, sau khi nghe qua cuộc trò chuyện của họ, cô khó hiểu nói: “Mặc dù nhà họ Lý ở thành phố đã có dấu hiệu hồi sinh nhưng dù gì cũng chỉ mới bắt đầu, dựa vào thực lực mạnh mẽ của thiếu gia Lý. Nếu thiếu gia Lý chết đi thì Kinh Lý cũng không thể nào tồn tại được. Lý Ngôn Thành hiện đã trở thành người giàu nhất châu Á, cho nên anh ta cũng không cần phải tham lam tài sản của nhà họ Lý và tập đoàn Kinh Lý chứ?”
Lý Dục Thần quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa như xuyên qua bóng tối nhìn vào hư không vô định xa xa: “Thứ anh ta muốn hoàn toàn không phải tài sản của em, mà thứ anh ta muốn chính là quyền lực tối cao và toàn bộ thế giới.”
“Quyền lực tối cao?”
“Toàn bộ thế giới?
Cả Mã Sơn và Tra Na Lệ đều không thể nào hiểu được làm sao để có được quyền lực tối cao và toàn bộ thế giới chỉ bằng cách tiếp quản nhà họ Lý ở thành phố.
Lý Dục Thần cũng không nói thêm điều gì nữa, vì bản thân anh cũng không biết, nhưng rõ ràng cách nói của Lý Ngôn Thành là đang ẩn dụ tượng trưng cho điều gì đó liên quan đến quyền lực tối cao và sở hữu quyền lực tuyệt đối.
“Em tính sẽ xử lý Lý Ngôn Thành như thế nào?”
“Chúng ta về đến Hương Giang đã rồi nói chuyện này sau.” Lý Dục Thần nói.
Vốn dĩ anh không hề có ý định quay lại Hương Giang. Anh đến Nam Dương chỉ với hai mục đích duy nhất: Tìm chị gái và đi gặp Pháp đế mã. Những việc khác đều không quan trọng.
Nhưng xem ra bây giờ anh vẫn phải quay lại Hương Giang một chuyến.
“Tôi van xin các người hãy giết tôi đi! Hãy cho tôi được giải thoát.” Tác Cương cầu xin.
Tâm trạng của Mã Sơn đang vô cùng tốt, nhưng vừa nghe thấy tiếng hắn nói liền tức giận, đá Tác Cương thêm một cái nữa làm gãy nốt bên chân còn lại của hắn, chửi:
“Mẹ nó, mày là thằng biến thái! Đến cả một đứa bé gái năm sáu tuổi cũng không tha. Mày còn không cả bằng cái loại cầm thú súc sinh. Loại như mày tao phải băm ra thành thịt vụn mới được.”
Tác Cương gào lên thảm thiết, trong mắt ngập tràn sự tuyệt vọng.
Lý Dục Thần hỏi: “Thái Long Tăng đang ở đâu?”
“Tôi hoàn toàn không biết, có thể là đang ở doanh trại, cũng có thể là đã đến chỗ sư phụ của hắn ta.”
“Sư phụ của hắn?”
“Là Long Bà Ba Dục, cũng chính là…là…Ma Vương.”
“Ở đâu?”
“Đại Kỳ Lực… ở phía đông, bên bờ sông Mê Kông, có núi Lang Côn, còn có một ngôi chùa ở lưng chừng núi…Long Bà…đang tu luyện ở đó…”
“Đại Kỳ Lực là ở đâu?” Lý Dục Thần chưa từng nghe qua cũng không biết gì về khu vực này.
Tra Na Lệ nói: “Nằm ở phía bắc của Thanh Lai, cách chỗ này khoảng năm mươi sáu mươi cây số. Đáng lẽ chúng tôi phải đi qua đó trên đường đến đây.”
Lý Dục Thần cau mày lại, cẩn thận suy nghĩ, ý thức dâng lên một cảm giác rất kì quái.
Dòng sông Mê Kông đang chảy cuồn cuộn như rồng bay ngang mặt đất, không khí hai bên hẳn cũng đang phải mãnh liệt như thế, nhưng đến đoạn này lại rất yên tĩnh, như thể khi đang lao đến đây con rồng chợt ngủ quên vậy. Địa khí ở đây tĩnh lặng và chồng chất âm khí.
Hắn chỉ cho rằng đây là do địa hình đặc thù tạo nên, có vẻ như nơi đạo trường mà Long Bà Ba Dục đang tu hành nằm ở phía bên đó.
“Được rồi, tôi đã nói tất cả những gì mình có thể nói rồi, mọi người…”