Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (FULL) - Chương 1288 Em muốn về nhà!
Hơn nữa, ngoài hành lang có người của ông ta canh gác, trên mái nhà cũng có lính gác. Nhưng bọn họ không hề có động tĩnh, chứng tỏ đã bị xử lý rồi.
Ông ta không thể hiểu nổi, họ đã làm thế nào.
“Các người tìm tôi làm gì?”
“Dẫn chúng tôi đi gặp tướng quân.” Mã Sơn nói.
Mục Khôn thở phào một hơi, tưởng họ là khách hàng tới mua hàng, lạnh lùng cười nói: “Tướng quân không phải muốn gặp là gặp được đâu. Các người từ đường dây nào tới? Mang bao nhiêu tiền đến đây?”
Những người mua hàng tới trước không vui, giận dữ nói: “Mục Khôn, từ bao giờ người mới cũng có thể tùy tiện tới mua hàng vậy? Bây giờ các người ở Tam Giác Vàng làm ăn cũng bất chấp luật lệ thế à?”
Mục Khôn buông tay nói: “Chúng tôi làm ăn, chỉ xem ai cho nhiều tiền, ai có thiện chí.” Sau đó lại nhìn Mã Sơn: “Thiện chí của các người thế nào?”
“Thiện chí à?”
Mã Sơn bỗng nện một quyền vào mặt tên mua hàng vừa lên tiếng.
Tên đó ngã lăn ra đất, đầu đã bị đập méo mó.
Mục Khôn chưa kịp phản ứng, thân hình của Mã Sơn đã lướt như chớp qua khắp phòng, quyền đến tới tấp như gió, rầm rầm rầm, liên tiếp mấy quyền đã hạ gục hết mọi người trong phòng.
Mã Sơn không giống Lý Dục Thần có thể hoàn toàn không sợ đạn, nhưng trong không gian hẹp như thế này, anh ta hoàn toàn không sợ đối phương có súng.
Có súng thì cũng phải có thời gian rút súng ra bắn chứ.
Mục Khôn kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trong đầu hiện lên hai chữ: Tông Sư?
Thái Lan có không ít Tông Sư thái quyền, ngay tại Chiang Mai cũng có. Chiang Rai trước đây cũng từng có một cao thủ, nhưng sau đó bị tướng quân giết vì ngăn cản đường làm ăn của ông ta.
Lý Dục Thần đi về phía ba cô gái co ro ở góc phòng.
Các cô gái rất sợ hãi, không dám nhìn anh.
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, mỉm cười với họ.
Không hiểu từ đâu một luồng không khí ấm áp như gió xuân tràn đến, xua tan đám mây đen và nỗi sợ hãi trong lòng các cô gái. Gương mặt điển trai rạng rỡ trước mắt khiến họ cảm thấy ấm áp.
Bỗng một cô gái òa khóc: “Em muốn về nhà! Huhu…”
Cô ấy khóc, hai cô còn lại cũng khóc theo.
Tra Na Lệ đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy họ, nói: “Được rồi, các em sẽ nhanh chóng được về nhà thôi, nói cho chị biết, nhà các em ở đâu? Làm sao lại đến được nơi này?”
“Em ở Điền Nam.” Một cô gái nức nở nói: “Em đang chơi trước cửa nhà, có hai người đi xe máy tới, một người xuống bế em đi. Họ đánh em, không cho em khóc! Huhu…”