Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full) - Chương 914 Còn ở trong mắt ông ta,
- Trang Chủ
- Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
- Chương 914 Còn ở trong mắt ông ta,
Tiêu Minh Hạc khen hay: “Đạo pháp Trường Xuân quả là kỳ diệu!”
Ông chủ Hầu cũng khen không ngớt lời.
Bạch Phương Hưng tỏ ra kiêu hãnh, hết sức hành lòng về thứ pháp thuật mà mình thi triển được.
Không thể không nói, đây chính là sự khác biệt giữa đạo thuật và võ công.
Bạch Phương Hưng tu đạo, Tiêu Minh Hạc tập võ, xét về thành tựu của hai người ở lĩnh vực của mỗi người thì đương nhiên là thành tựu của Tiêu Minh Hạc đã là Tông Sư cao hơn Bạch Phương Hưng.
Nếu như hai người quyết một trận sinh tử thì chưa chắc Bạch Phương Hưng đã là đối thủ của Tiêu Minh Hạc.
Nhưng ít ra nhìn bề ngoài thì đạo thuật có vẻ cao siêu hơn võ thuật.
Hơn nữa, ứng dụng của đạo thuật đa dạng hơn, không như võ công chỉ có thể dùng để đánh nhau.
Chẳng hạn như hiện tại, Bạch Phương Hưng có thể biến ra quả cầu lửa, còn thứ duy nhất trên người Tiêu Minh Hạc có thể dùng để chiếu sáng chỉ có chiếc điện thoại di động trong túi mà thôi.
Bốn người đi sâu dần vào trong.
Mới đầu, trông nơi này dường như chỉ là một khe núi bình thường, chẳng qua rất dài và sâu mà thôi. Thỉnh thoảng trên đường đi, nếu có xuất hiện oán linh bay ngang qua thì đều bị kiếm khí của Bạch Phương Hưng kiếm khí tiêu diệt.
Càng đi sâu xuống dưới, âm khí càng nặng, nhưng lạ là oán linh lại ít hơn, cuối cùng hoàn toàn không còn thấy xuất hiện nữa.
Ngay cả Lý Dục Thần cũng không hiểu tại sao lại như vậy, chuyện này thực sự trái với lẽ thường.
Họ tiếp tục đi thêm một đoạn nữa thì không gian chợt mở rộng ra, trước mặt xuất hiện một vòm hang rộng và mạch nước ngầm. Được quả cầu lửa soi sáng, vách đá vôi trong hang trở nên lấp lánh lạ kỳ kết hợp với tiếng nước chảy róc rách êm tai khiến người ta ngỡ như lạc bước vào tiên cảnh.
Khuyết điểm duy nhất chính là nơi này quá lạnh. Ông chủ Hầu lạnh run cầm cập, gần như không thể đi lại nổi nữa.
Lý Dục Thần đưa cho ông ta một viên thuốc, bảo ông ta ăn nó.
Ông chủ Hầu không biết nó là thuốc gì, chỉ cảm thấy có vị ngọt, sau đó dạ dày ấm lên, hơi ấm lập tức lan ra khắp toàn thân.
Lúc này, chẳng những ông ta không còn thấy lạnh nữa mà bước chân đi lại cũng nhanh thoăn thoắt như thể rất dồi dào sức lực.
“Cậu Lý, đây là thuốc gì vậy?”, ông chủ Hầu mừng rỡ hỏi.
“Không có tên, lúc tôi luyện đan thì dư ra một ít đồ thừa nên tôi nặn đại chúng lại với nhau mà thôi”, Lý Dục Thần nói.
“Nặn… Đại?”, ông chủ Hầu ngạc nhiên: “Nặn đại thôi mà cũng lợi hại như vậy, cậu Lý đúng là Dược Vương sống! Chẳng trách ngay cả bác sĩ Bạch cũng thua cậu”.
Bạch Phương Hưng đi đằng trước “hừ” một tiếng qua đường lỗ mũi nhưng không nói gì. Suy cho cùng, về mặt y thuật, nhà họ Bạch đã hoàn toàn thua Lý Dục Thần, có muốn không phục cũng không được.
Hiện tại, nhà họ Bạch chỉ còn có thể trông cậy vào chút đạo thuật của ông ta để vớt vát lại thể diện mà thôi.
Đây cũng là lý do vì sao ông ta khăng khăng muốn đi theo giúp Lý Dục Thần đối phó với Đạm Đài Ngọc.
Ngay cả Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh còn bị trọng thương, ông ta tin rằng nếu Huyền Môn không ra tay mà chỉ dựa vào người trong võ đạo thì không thể bắt được Đạm Đài Ngọc.
Còn ở trong mắt ông ta, Lý Dục Thần chỉ là một thiên tài võ đạo trẻ tuổi có y thuật hơi lợi hại một chút mà thôi.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, không biết đã đi được sâu bao nhiêu, xa bao nhiêu, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cánh cửa đá vuông vắn, chắc chắn là do con người tạo ra.
Mạch nước ngầm chảy tới chỗ cửa đá thì tách ra làm hai dòng, chảy về hai phía.
Ông chủ Hầu cả kinh, nói: “Cổ rồng chia nước! Quả nhiên đây đúng là long mạch rồi, chỉ có điều không biết đây là nơi yên nghỉ của vị vương hầu nào?”
Cửa đá không đóng, bốn người đi thẳng vào trong.