Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full) - Chương 911 Tôi hiểu rồi
- Trang Chủ
- Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
- Chương 911 Tôi hiểu rồi
“Ồ, không hổ là dân buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên, hiểu biết của ông phong phú thật đấy”, Tiêu Minh Hạc nói.
“Tôi có quen biết mấy tay trộm mộ nên có biết mộ chút về chuyện trộm mộ của người ta”.
“Chứ không phải là chính ông tự đi trộm mộ à?”
“Đâu có, sao lại vậy chứ, tôi chỉ từng đi theo xuống một, một hai ngôi mộ thôi”, ông chủ Hầu ngượng ngùng cười đáp.
Lý Dục Thần bỗng nhiên nhìn chằm chằm ông chủ Hầu: “Vừa rồi ông nói là trước kia ông từng tới ngôi miếu hoang này, ngay cả vị trí tượng Phật và đầu tượng Phật cũng nhớ rõ như vậy, vậy chắc là đã ở đây khá lâu phải không? Ông đừng bảo với tôi là ông tới đây du lịch đấy nhé”.
Ông chủ Hầu run run, nơm nớp lo sợ đáp:
“Nhiều năm về trước, lúc tôi tới đây nhận hàng, có một thầy phong thủy đã nói với tôi là địa thế sông núi ở đây rất đẹp, là nơi long mạch Thái Hành và long mạch Yên Sơn giao nhau, là chốn nhị long hí châu, bên dưới mảnh đất này có một ngôi mộ lớn. Sau đó, tôi đã kiếm mấy tay trộm mộ tới đây khảo sát nhiều năm, phát hiện ra rất nhiều manh mối, xác định ngôi mộ lớn đó ở ngay gần đây. Tiếc là chúng tôi đã đào thử rất nhiều chỗ nhưng vẫn không tìm ra được đường vào mộ. Sau đó, mấy tay trộm mộ kia xảy ra chuyện ở nơi khác, tôi đành từ bỏ ý định này. Đã nhiều năm trôi qua, suýt nữa thì tôi đã quên mất nơi này rồi”.
Xem ra lần này dẫn ông chủ Hầu theo là một quyết định chính xác. Nếu không nhờ có ông ta thì Lý Dục Thần không đời nào lại móc nối được chuyện này với chuyện trộm mộ, cùng lắm là dựa vào tốc độ phi kiếm và thần thức để lục soát khu vực dốc Dã Tam một lượt mà thôi.
Có điều, diện tích khu vực dốc Dã Tam rất lớn, nó nằm liền kề với núi Thái Hành và Yên Sơn, nếu như không thể giới hạn phạm vi và phương hướng thì việc lục soát thực sự rất khó khăn.
Hơn nữa, huyệt mộ dưới mặt đất thường được ẩn giấu rất sâu, hơi đất lạnh có thể ngăn cản thần thức, nếu như Đạm Đài Ngọc trốn trong một ngôi mộ lớn nào đó thì rất khó phát hiện ra.
Ông chủ Hầu vốn là người ít quan trọng nhất trong bốn người họ, không chỉ Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc chê bai ông ta mà ngay chính ông ta cũng thấy mình thật dư thừa, đã từng hối hận vì nhất thời kích động đi theo tới đây.
Sau khi ông ta phân tích ra rằng rất có khả năng Đạm Đài Ngọc đang trốn trong huyệt mộ dưới mặt đất, hơn nữa còn dẫn mọi người đi tìm, địa vị của ông ta lập tức cao hẳn lên, ngay cả Bạch Phương Hưng cũng khách sáo với ông ta nhiều hơn.
Theo như những gì ông chủ Hầu kể thì phạm vi ngôi mộ này rất lớn, nếu bay lên cao quan sát thì sẽ thấy toàn bộ khu vực lòng đất được mấy đỉnh núi lân cận bao quanh đều có thể là mảnh đất nhị long hí châu mà thầy phong thủy nói.
Đội trộm mộ của ông chủ Hầu tốn tận mấy năm trời, sử dụng cả dụng cụ hiện đại, tiên tiến cũng không tìm ra được vị trí chính xác của ngôi mộ lớn nhưng đã phát hiện ra được vào huyệt mộ nhỏ, thu hoạch cũng tương đối khá.
Sau khi những tên trộm mộ kia bị sa lưới ở nơi khác, ông chủ Hầu sợ bị liên lụy nên mấy năm nay luôn cẩn thận đề phòng, thậm chí ông ta còn thề rằng sau này sẽ không tiếp tục đi trộm mộ nữa, nghiêm túc làm nghề buôn đồ cổ ở Phan Gia Viên, làm một người làm ăn nghiêm chỉnh.
Không ngờ hôm nay, ông ta lại quay trở lại con đường săn tìm kho báu.
May mà hành tung của Đạm Đài Ngọc đã cung cấp manh mối cho bọn họ. Đạm Đài Ngọc lựa chọn nghỉ chân ở miếu hoang, chứng tỏ cửa ra vào huyệt mộ nhất định ở gần đây.
Ông chủ Hầu mở bản đồ vệ tinh trên điện thoại lên, lấy miếu hoang làm trung tâm, khoanh một vòng tròn.
Có điều khu vực này vẫn còn rất rộng.
Ông chủ Hầu ngẩn người nhìn bản đồ.
Lý Dục Thần nói: “Chẳng phải chúng ta có thể lần theo manh mối từ ngôi miếu này hay sao? Người xưa xây miếu chỉ có hai mục đích, hoặc là để tu hành, hoặc là để dâng hương. Nơi này không thuận tiện cho khách hành hương tới dâng hương, lại cũng không có linh khí để tu hành, vậy sao lại lập miếu ở đây?”
Ông chủ Hầu “ồ” lên một tiếng, vỗ đùi: “Tôi hiểu rồi!”
Những người khác đồ dồn lại nhìn về phía ông chủ Hầu.
Ông ta nói: “Có khi ngôi miếu này không phải là miếu, chẳng qua là vì trong miếu có tượng Phật nên chúng ta mới nghĩ nó là miếu. Tôi biết cách chỗ này không xa có một khe núi, trong khe núi có rất nhiều hang động khắc kinh Phật và tượng Phật, được người dân địa phương gọi là Thiên Phật Câu. Hồi xưa khi chúng tôi đi tìm huyệt mộ cũng đã từng đi qua Thiên Phật Câu không chỉ một lần. Giờ nhớ lại thì hình dáng của những pho tượng ở Thiên Phật Câu rất giống với pho tượng ở trong ngôi miếu đổ nát này”.
“Ý ông là nơi này không phải là miếu thờ mà là chỗ nghĩ ngơi của những người thợ kiến tạo Thiên Phật Câu năm xưa à?”
Lý Dục Thần cảm thấy rất có lý. Nếu không thì hoàn toàn không thể giải thích nổi tại sao lại xây một ngôi miếu nhỏ lẻ loi trơ trọi ở đây.
Ông chủ Hầu gật đầu nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, không thể khẳng định chắc chắn được”.
“Chắc là Thiên Phật Câu đã phát triển du lịch rồi phải không?”