Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full) - Chương 907 Có muốn ăn chung không
- Trang Chủ
- Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
- Chương 907 Có muốn ăn chung không
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để uống.
Người áo đen vứt con nai xuống, quay người đi về phía các cô.
“A, mặc dù máu thú vật đủ uống, nhưng tiếc rằng vẫn không ngon bằng máu người, huống hồ là máu gái xinh!”
Người áo đen cười haha, tiếng cười quanh quẩn trong căn miếu hoang đổ nát âm u.
“Có điều, các cô đẹp như vậy, ăn hết luôn cũng quá đáng tiếc. Không bằng một người bị tôi ăn, một người khác làm bồ đẹp của tôi, cùng tôi vượt qua năm tháng nhàm chán trong rừng núi này. Nếu hầu hạ tôi tốt, nói không chừng lúc tôi vui vẻ sẽ thả cô đi đâu”.
Người kia nhìn hai cô gái, nhìn trái nhìn phải, chần chờ không quyết định được.
“Ăn cái nào, ngủ cái nào đây?”
Một cô gái bị dọa đến bật khóc: “Đừng… Hu hu… Cầu xin ông… Thả chúng tôi đi…”
Mà cô gái còn lại vừa rồi cũng gào khóc, giờ phút này đột nhiên bình tĩnh lại, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, kéo quần áo trên vai xuống, để lộ vai, mắt cố tình mị hoặc, xấu hổ nói: “Đại vương, để tôi hầu hạ ngài đi…”
“Đại vương? Hahahaha, có chút thú vị!”, người áo đen lập tức ôm chầm lấy cô gái, xoa vai cô ta: “Cô hầu hạ tôi, vậy tôi sẽ ăn cô ta?”
Cô gái kia bị dọa đến run lẩy bẩy, đầy mặt bất lực và hoảng sợ, muốn cầu xin tha thứ, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt lộp bộp chảy xuống.
Cô ta nhìn người bạn của mình nằm trong lòng người áo đen, ánh mắt lóe lên một tia hận ý, rất nhanh đã bị nước mắt che mờ.
Người áo đen ôm cô gái cười nói: “Cô ngoan như vậy, tôi có thể chia một ít cho cô ăn, máu người uống rất ngon, hahaha…”
Thân thể cô gái run lên, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui nói: “Đại vương, không phải vừa rồi ngài mới uống máu nai sao, không bằng giữ lại cô ta ngày mai ăn, tôi hầu hạ đại vương sung sướng một hồi trước đã”.
Cô ta duỗi tay vuốt ve trên thân người áo đen, nỗ lực câu dẫn ra hứng thú của người áo đen.
“Được, vậy chúng ta vui vẻ đã, vui vẻ xong lại ăn thịt người, uống máu người!”
Người áo đen vung tay lên, quần áo trên người cô gái liền hóa thành mảnh vỡ, bay tán loạn đầy trời như lá rụng.
Người kia nghiêng người, đặt cô gái dưới thân mình.
Cô gái cố gắng tiếp nhận, đầu nghiêng về một bên, chớp mắt ra hiệu cho bạn mình, ý bảo cô ta chạy mau.
Đáng tiếc bạn của cô nàng dường như không hiểu được ý của cô ta, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, biểu cảm trên mặt chuyển từ đau buồn đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đến căm hận, chậm rãi cả khuôn mặt cô ta dần trở nên vặn vẹo, cả người run rẩy.
Cô ta chậm rãi đứng lên, cởi ra quần áo của mình, bước những bước chân vừa ngượng nghịu vừa quyến rũ, đi về phía người áo đen.
“Đại vương, ngài xem đi, có phải thân hình của tôi tốt hơn cô ta nhiều không?”
Người áo đen quay đầu, trông thấy cô gái vặn vẹo thân thể mình thì hơi sững sờ, tiếp đó cười lớn đứng dậy, ôm lấy cô ta.
“Đúng, không tệ. Điện nước trên người cô quả nhiên nhiều hơn cô nàng này một chút, tôi rất thích dáng vẻ ghen tuông của các cô. Để cho tôi nhìn xem kỹ năng của cô thế nào?”
“Chỉ cần ông không ăn tôi, ngày ngày tôi đều sẽ đổi trò mới, nhất định khiến ông hài lòng”.
“Không ăn cô, vậy ăn cô ta đi? Có muốn ăn chung không?”
Trong mắt cô ta đột nhiên bắn ra cảm xúc ghen hận, cắn răng nói: “Được!”
Cô gái nằm dưới đất khiếp sợ nhìn cô ta, nước mắt không nhịn được mà lần nữa dâng lên.
Người áo đen cười haha, đột nhiên bắt lấy cô gái dưới đất, lập tức vặn cổ, ném xuống bên người một cô gái khác: “Đến đây, uống chút đi! Tươi đấy!”
Cô gái hoảng sợ, run rẩy, ép người xuống, ghé xuống cổ của người bạn kia, hút…
“Hahahaha…”