Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full) - Chương 895 Sao ông biết tôi không chữa được?
- Trang Chủ
- Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
- Chương 895 Sao ông biết tôi không chữa được?
Bạch Phương Hưng đánh trận cược này với Lý Dục Thần, thực ra là bảo hiểm đôi. Lý Dục Thần không chữa được bệnh của Tiêu Sinh, nhà họ Bạch thắng. Lỡ như chữa được, tuy nhà họ Bạch thua mất hai phần cổ phần, nhưng cứu được mạng của Tiêu Sinh, cũng coi như rất đáng.
Bây giờ thấy thái độ của Lý Dục Thần, Bạch Phương Hưng nghĩ không còn hy vọng cứu chữa rồi.
“Thôi vậy, cũng là tôi quá ngây thơ, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ”, Bạch Phương Hưng thở dài: “Cậu đi đi, trận đánh cược này kết thúc tại đây, tôi cũng không cần tài sản của cậu, chỉ cần cậu đừng đặt chân đến thủ đô nữa, nhà họ Bạch chúng tôi không hoan nghênh cậu, Bạch Vân Quan cũng không hoan nghênh cậu, tôi càng không muốn nhìn thấy người của nhà họ Lý”.
Lý Dục Thần dường như không nghe thấy, càng không để ý, chỉ cúi đầu cau mày, không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Minh Hạc vừa nãy còn chấn kinh vì công phu của Lý Dục Thần mà tràn đầy hy vọng, giờ thấy anh như vậy, lại nghe thấy lời của Bạch Phương Hưng, không khỏi thất vọng, cũng thở dài một tiếng.
Ông chủ Hầu ở phía sau họ không có tư cách tiến lên, chỉ có thể ở trong góc nhìn từ xa trong lòng cũng khựng một tiếng.
Trận cược này kết thúc như vậy sao?
Mình đã chơi đồ cổ mấy chục năm, chưa từng nhìn nhầm, chẳng lẽ hôm nay nhìn nhầm rồi, đặt cược sai chỗ rồi?
Lâm Mộng Đình nắm tay Lý Dục Thần, khẽ nói nhỏ: “Dục Thần!”
Lý Dục Thần chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ tay của Lâm Mộng Đình, nói: “Không sao, yên tâm đi”.
Sau đó hỏi: “Tiêu tông sư, lệnh tôn bị ai đánh thương?”
Tiêu Minh Hạc lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Những năm nay, bố của tôi vẫn luôn ẩn cư ở ngoại ô thủ đô, gần như không quan tâm việc đời, cũng rất ít qua lại với bên ngoài. Cũng chỉ có tôi và mấy sư huynh đệ thỉnh thoảng đến chơi với ông ấy. Nhưng nửa tháng trước, ông ấy bỗng mất tích, không để lại lời nào. Tôi chỉ coi như ông ấy đi đâu đó gặp bạn cũ. Ngày xưa cũng từng xảy ra chuyện này. Bạn cũ của ông ấy đều là tiền bối ẩn cư, không hy vọng bên ngoài làm phiền, cho nên tôi chưa từng hỏi đến. Hôm trước, tôi đến căn nhà ở ngoại ô lấy đồ, mới phát hiện ông ấy đã quay về, người đã nằm trên giường, chỉ còn lại một hơi thở!”
“Ngay cả ông ấy tự quay về hay được người khác đưa về, tôi cũng không biết”, Tiêu Minh Hạc nói.
Bạch Phương Hưng hơi mất kiên nhẫn nói: “Tiêu tông sư, cậu ta đã không chữa được, thì không cần nói những việc này với cậu ta”.
“Sao ông biết tôi không chữa được?”, Lý Dục Thần nói.
Bạch Phương Hưng ngẩn người, cười ha ha nói: “Cậu thanh niên, đừng ra vẻ, bây giờ nhận thua, tôi vẫn câu nói đó, cậu đi là được, chỉ cần sau này cậu không đặt chân đến thủ đô, tôi cũng không cầm chút tài sản đó của cậu”.
Lý Dục Thần đứng lên, làm tư thế xin mời, nói: “Bạch đạo trưởng, hay là ông khám trước đi, tránh để người khác nói tôi chiếm lợi”.
Bạch Phương Hưng cười lạnh lùng nói: “Hừ, muốn trộm xà đổi cột, để dễ đục nước béo cò hả?”
Lâm Mộng Đình nói: “Dục Thần, anh tốt bụng nhường người ta, người ta lại không biết nhận đấy!”
“Có nhận hay không là chuyện của người ta, nhưng anh không thể chiếm lợi của người khác, nhà họ Lý anh cũng chưa từng chiếm lợi của người ta”, ánh mắt Lý Dục Thần liền nghiêm nghị, nói với Bạch Phương Hưng: “Bạch đạo trưởng, giới hạn trong một tiếng, ông khám trước, chỉ cần ông khiến Tiêu lão tông sư tỉnh lại, tôi sẽ nhận thua, nếu không thể, thì để tôi chữa. Trong vòng một tiếng, tôi chữa khỏi cho Tiêu lão tông sư, nếu không, tôi cũng nhận thua. Thế nào?”
Bạch Phương Hưng không hiểu Lý Dục Thần lấy đâu ra tự tin như vậy.
Ông ta đã nghiên cứu thương tích của Tiêu Sinh cả nửa ngày rồi.
Kinh mạch đứt đoạn, ngũ tạng vỡ nát, đổi lại là người bình thường, sớm đã chết thẳng cẳng rồi.
Nếu chỉ thương tích này, dựa vào y thuật nhà họ Bạch truyền lại, thêm đạo pháp Trường Xuân mà Bạch Vân Quan học được, vẫn có thể chữa được, chỉ là cần chút thời gian.
Quan trọng là, đan điền của Tiêu Sinh cũng bị vỡ, chân khí mất đi cái gốc để sinh ra, đây là đòn chí mạng với võ giả.