Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full) - Chương 879 Thế nhưng giờ đây, hy vọng đã nát tan.
- Trang Chủ
- Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
- Chương 879 Thế nhưng giờ đây, hy vọng đã nát tan.
“Bác sĩ Bạch, ngài là thần y ở thủ đô, nhất định ngài có thể cứu được thằng bé! Tôi van xin ngài, xin ngài hãy mau cứu con tôi!”
Bạch Kính Đình thở dài: “Tâm mạch tắc nghẽn, ngũ tạng suy kiệt, lục thần vô chủ, thất khiếu bế tắc… Cậu ấy vẫn còn cầm cự được chút hơi tàn tới tận giờ đã là kỳ tích rồi”.
Đám đông đứng ở đầu đường không khỏi thất vọng, đồng thời cảm thấy hết sức thương hại hai mẹ con lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây.
Cứ như thể Bạch Kính Đình nói không chữa được thì thực sự không chữa được vậy. Không ai để ý tới chuyện vẫn còn một thanh niên đang đứng ở đây, đánh cược năm tỷ với nhà họ Bạch.
Bạch Quân Đường thở dài, nói với Đạt Ngõa: “Này chị, xin chị nén bi thương, cháu tôi mà không chữa được thì trên đời này không còn ai có thể chữa được nữa”.
Đạt Ngõa xúc động nhìn con mình nằm trên chiếc xe đẩy tay, lệ hoen đôi mi. Bao nhiêu năm cố gắng đi từng bước một từ Tây Tạng tới thủ đô, ngay cả Đa Cát cường tráng cũng đã trở nên gầy yếu như vậy rồi nhưng bà ấy chưa từng từ bỏ, chỉ vì vẫn còn ôm một tia hi vọng.
Chẳng phải con người ta sống trên đời là vì một tia hy vọng đó hay sao?
Thế nhưng giờ đây, hy vọng đã nát tan.
Cuối cùng người phụ nữ cũng không cầm nổi nước mắt, nước mắt rơi xuống tảng đá xanh cổ xưa và rắn chắc.
Mấy trăm năm qua, đầu con phố cổ nơi mở Bách Thảo Đường này không biết đã từng có bao nhiêu giọt nước mắt của người nhà bệnh nhân rơi xuống.
Khoảnh khắc nước mắt rơi xuống tảng đá xanh, nó thoáng sáng lên bảy màu cầu vồng dưới ánh nắng mặt trời rồi lập tức chảy loang ra như một mặt gương soi bóng bầu trời. Trời xanh mênh mang nhìn xuống thế gian là vô tình nhất.
Những hạt bụi sinh ra do tiết trời khô rang ở thủ đô nhanh chóng thấm khô giọt nước mắt kia.
Đạt Ngõa chùi khóe mắt, kiên cường xoay người, nhìn về phía Lý Dục Thần trẻ tuổi.
Bà ấy chưa từng nghĩ rằng Lý Dục Thần có thể chữa khỏi bệnh cho Tang Cát. Không phải bà ấy coi thường Lý Dục Thần mà là trong mắt bà ấy, Lý Dục Thần quá nhỏ tuổi, không khác gì con của bà ấy.
Giờ đây, anh là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của bà ấy.
Đạt Ngõa thành khẩn và trông mong nhìn Lý Dục Thần, rưng rưng nước mắt, khom lưng lạy anh: “Cháu à, à không, cậu à, xin cậu mau cứu Tang Cát, mau cứu con của tôi!”
Bà ấy nói như vậy, mọi người ở đầu đường mới nhớ ra vụ cá cược năm tỷ vẫn còn đang diễn ra, Lý Dục Thần vẫn còn cơ hội thử sức một lần.
Khoảnh khắc Bạch Kính Đình lắc đầu thừa nhận mình không chữa được, quyền chủ động đã nằm trong tay Lý Dục Thần.
Nhưng mọi người không tin là anh có thể chữa khỏi bệnh cho một sinh mạng tội nghiệp mà bác sĩ Bạch hay nên nói là ông trời đã tuyên án từ hình.
Bạch Quân Đường nói với Đạt Ngõa: “Chị à, đừng hy vọng làm gì, chị nhìn xem cậu ta mới mấy tuổi chứ, chỉ lớn hơn con của chị vài tuổi thôi. Cho dù cậu ta đã bắt đầu học nghề y từ trong bụng mẹ đi chăng nữa thì liệu có thể có bao nhiêu kiến thức? Đã khám bệnh cho bao nhiêu người? Kính Đình là gia chủ của nhà họ Bạch tôi, là danh y số một kinh thành, ông ấy đã nói là không chữa được thì chẳng có ai ở thủ đô có thể chữa được cả”.
Đạt Ngõa dường như không nghe thấy gì hết, chỉ mong ngóng nhìn Lý Dục Thần rồi lại cúi đầu lạy anh.
Lý Dục Thần bước tới dìu bà ấy dậy, nói: “Tang Cát sẽ khỏe lên thôi, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu ấy”.
Đạt Ngõa sửng sốt không dám tin: “Thật ư? Cảm… Cảm ơn cậu!”
“Không cần cảm ơn tôi”, Lý Dục Thần cười nói: “Cô giúp tôi thắng năm tỷ, tôi cảm ơn cô còn chẳng kịp”.
“Hừ!”, Bạch Quân Đường đứng bên cạnh “hừ” một tiếng: “Nhóc con, cậu còn chưa xem bệnh, đừng có vội khoác lác. Chị à, chị phải cẩn thận đấy, dạo này nhiều lừa đảo lắm, coi chừng cậu ta lại dùng thuốc kích thích gì đó cho con chị hồi quang phản chiếu đấy”.
Lý Dục Thần không để ý tới Bạch Quân Đường mà nhìn về phía Bạch Kính Đình, hỏi: “Bác sĩ Bạch, ông không thử thêm một chút nữa à? Hay là bảo người khác của nhà ông ra khám thử xem sao, chưa biết chừng lại có người chữa được đấy”.
Nét mặt Bạch Kính Đình nặng nề, ông ta nói: “Không cần! Bệnh gì chữa được, bệnh gì không chữa được, Bạch Kính Đình tôi biết rõ. Người này đã bệnh tình nguy kịch, tâm mạch gần chết, thần mạch không còn, trừ phi là thần tiên ra tay, nếu không chẳng ai có thể cứu nổi!”
“Phải chăng bác sĩ Bạch nói quá tuyệt đối rồi? Lỡ như tôi chữa được thì sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.