Chương 1131 Chẳng lẽ Lữ Hiển chưa chết?
Hầu Thất Quý vừa nghe tới cái tên Đạm Đài Ngọc thì lập tức nhớ tới cương thi dưới lòng cổ mộ, tên Quỷ Vương khủng bố kia và cả những quan tài chứa đầy châu báu kia nữa.
Ông ta nhìn cỗ quan tài đen nhánh trên mặt đất, chúng cũng lớn như quan tài trong cổ mộ.
“Đạm Đài Ngọc…”
Lý Dục Thần lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên suy nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Xem ra miếng Thiên Hồn Bích kia thật sự rất quan trọng, quan trọng tới mức Ma giáo cũng phải tìm nó.
Rất có thể Đạm Đài Ngọc vẫn ở thủ đô, nấp dưới thân phận Sách Môn để tìm kiếm miếng ngọc cổ của nhà họ Lý. Chắc chắn ông ta đã từng tới nhà họ Lý, bị Tiêu Sinh theo dõi, vì thế nhiệm vụ tìm Thiên Hồn Bích mới giao cho Tần Thụ Nghĩa.
Tần Thụ Nghĩa là đệ tử của Đạm Đài Ngọc, làm nên tên tuổi nhờ Mắt Thần Tay Quỷ, trở thành Tông Sư Sách Môn.
Thân phận này khiến ông ta có thể dễ dàng có chỗ đứng trong thủ đô, cũng càng tiện cho ông ta tìm kiếm Thiên Hồn Bích. Dù Thiên Hồn Bích ở nhà họ Lý hay đã tràn vào thị trường.
“Thì ra ông là người trong Ma giáo”, Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Tần Thụ Nghĩa.
“Cái rắm! Tôi gia nhập Sách Môn, học thư pháp hội họa, khắc ngọc nung sứ, cùng lắm là đào quặng tìm vàng, liên quan gì tới Ma giáo chứ?”
Tần Thụ Nghĩa nhất quyết phủ nhận, nhưng đột nhiên phát hiện mình giải thích thế này cứ như giấu đầu lòi đuôi.
“Lý Dục Thần, mau đưa thuốc giải đây, giải độc cho tôi! Đợi sư phụ trở về, đừng nói là cậu, ngay cả lão quỷ Cát môn cũng đều bị xử lý!”
Ông ta vẫn nhận định Lý Dục Thần có liên quan tới Cát môn, còn hai cây kim độc kia chính là thứ chuyên dùng để đối phó mình.
Lý Dục Thần lười giải thích, hỏi: “Sau lưng ông, ngoài Đạm Đài Ngọc còn có ai nữa?”
“Hết rồi”, Tần Thụ Nghĩa nói.
“Hết rồi?”, Lý Dục Thần lạnh lùng cười một tiếng: “Đạm Đài Ngọc mấy ngày nay không liên hệ với ông đúng không? Ông đừng nói với tôi là hành động của ông đều là do ông chủ động”.
Tần Thụ Nghĩa sửng sốt. Ông ta không hiểu tại sao gần đây Đạm Đài Ngọc đột nhiên mất liên lạc, tại sao Lý Dục Thần lại biết được?
Ông ta mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, dẹp bỏ suy nghĩ này.
“Lý Dục Thần, rốt cuộc cậu muốn biết điều gì?”
“Ai là người mời Bayar tới? Quan tài Tuyệt Hộ là chủ ý của ai? Tông Đàn của các người ở đâu? Và có bao nhiêu người?”
Lý Dục Thần hỏi một lèo, sau đó nhắc nhở: “Ông còn một phút”.
Trán Tần Thụ Nghĩa thấm đầy mồ hôi lạnh, khí độc đã lan tới mặt ông ta, nửa khuôn mắt đã chuyển sang màu xanh lơ.
“Đều… Đều là do Tôn tiên sinh phụ trách liên hệ”.
“Tôn Trường Hải?”
Lý Dục Thần quay đầu lại nhìn mới phát hiện Tôn Trưởng Hải đã biến mất.
Đám người cũng ngạc nhiên.
Tôn Trường Hải bị một nhát đao của sư phụ Vinh chặt đứt cánh tay, linh xà ông ta nuôi dưỡng đã chết, dẫn tới tâm thần bị ảnh hưởng, gần như trở thành phế nhân, sự chú ý của mọi người đều đang tập trung trên người Lý Dục Thần và Tần Thụ Nghĩa, không ai để ý Tôn Trường Hải đã đi đâu.
Vị trí Tôn Trường Hải hộc máu ngã xuống đất rất gần cổng, sư phụ Vinh và ông chủ Vương nhìn nhau, tâm linh tương thông mà cùng nhau hành động, lao về phía cổng.
Lý Dục Thần không cản họ, anh nhìn Tần Thụ Nghĩa, nói: “Tôn Trường Hải liên hệ với ai, đừng nói là ông không biết?”
“Lữ Hiển”, Tần Thụ Nghĩa nói.
“Cái gì?”
Lý Dục Thần lắp bắp kinh ngạc.
Không phải Lữ Hiển đều đã bị ông nội Hữu Toàn giết rồi sao?
Chính miệng Khiếu Uyên đã nói, ông ta và ông nội Hữu Toàn đã cùng tới Mạc Bắc giết chết Lữ Hiển.
Châu Khiếu Uyên không có lý do gì để lừa anh, hơn nữa còn rất khớp với lời Tiêu Sinh nói, không thể giả được.
Chẳng lẽ Lữ Hiển chưa chết?