Chương 1129 Cảnh này khiến người xem kinh hãi rùng mình.
- Trang Chủ
- Rể Ngoan Giá Đáo - Lý Dục Thần (full)
- Chương 1129 Cảnh này khiến người xem kinh hãi rùng mình.
Ngay cả Lý Dục Thần cũng phải bất ngờ.
Một nhát đao này đã vượt xa thực lực của sư phụ Vinh, có thể nói là đã vượt xa khả năng của người bình thường trong lúc tuyệt vọng.
Sư phụ Vinh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, máu dính trên lưỡi đao giữa các ngón tay đang nhỏ giọt xuống mặt đất.
Không phải ông ta đang cố tỏ ra ngầu lòi mà một nhát đao này cũng đã tiêu hao hết toàn bộ công lực của ông ta. Sức lực của ông ta gần như đã bị rút cạn, hơn nữa ông ta vốn đã trúng nọc rắn, ông ta bây giờ đã suy yếu tới mức một đứa nhóc ba tuổi cũng có thể xô ngã được.
Tuy Tôn Trường Hải bị chặt đứt một tay, nhưng nếu lúc này tấn công, ông ta cũng có thể dễ dàng giết được sư phụ Vinh.
Nhưng đương nhiên ông ta đã bị một nhát đao này của sư phụ Vinh chấn trụ, bất giác lui về phía sau, kinh hãi chỉ vào sư phụ Vinh: “Nhất… Nhất Đao Xuân!”
Tôn Trường Hải bị đứt lìa cánh tay khiến con rắn đen nhất thời mất khống chế.
Ông chủ Vương trở tay một phát đã bắt được con rắn đen.
Dù lưng ông ấy đã trở thành màu xanh đen nhưng lòng bàn tay vẫn đỏ rực như cũ.
Hai mắt ông ấy sắp nứt ra, hai tay nắm chặt, một làn khói bốc lên từ cơ thể con rắn kia, mọi người lại ngửi thấy được mùi thịt nướng khét lẹt.
“A…”
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, Tôn Trường Hải phun ra một ngụm máu, rồi ngã gục xuống đất.
Con rắn này là linh xà mà ông ta dùng tinh huyết nuôi dưỡng, linh xà chết, tâm hồn của ông ta cũng bị trọng thương.
Đám đệ tử Tần môn còn lại không biết phải thế nào, họ đồng loạt nhìn về phía Tần Thụ Nghĩa.
Vẻ mặt Tần Thụ Nghĩa vô cùng khó coi.
Lý Dục Thần không ra tay, ông ta cũng không tiện ra tay.
Lý Dục Thần chỉ dẫn theo hai người, đệ tử Tần môn lại nhiều như vậy, làm trò trước tất cả lão đại trong thủ đô, nếu chỉ vậy cũng bắt không được, còn muốn dựa vào ông ta, như vậy thật sự quá mất mặt.
Vốn tưởng rằng có Tôn Trường Hải ở đây có thể dễ dàng bắt được hai người Vinh Vương, nhưng không ngờ tới một nhát đao cuối cùng của sư phụ Vinh lại chặt đứt cánh tay của Tôn Trường Hải sau khi giết hơn mười mấy đệ tử Tần môn.
Thảo nào Tôn Trường Hải nghĩ sư phụ Vinh là Nhất Đao Xuân.
Tần Thụ Nghĩa đã từng thấy Nhất Đao Xuân, nếu năm đó không có ông ta âm thầm hỗ trợ, Trương Điên thật sự không thể nào giết được Nhất Đao Xuân.
Nhưng một nhát đao ngày hôm nay của sư phụ Vinh rõ ràng đã vượt xa Nhất Đao Xuân. Đao của ông ta không chỉ nhanh mà trong đó còn ẩn chứa kiếm khí.
Tới lúc này, Tần Thụ Nghĩa thật sự phải ra tay rồi, mặt mũi đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là thắng thua.
“Tìm chết!”
Tần Thụ Nghĩa tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ, lạnh lẽo vô cùng.
Bầu không khí vừa mới bị Chu Sa chưởng của ông chủ Vương khuấy động đột nhiên trở nên lạnh lẽo như đột nhiên trời đổ mùa đông giữa mùa hè vậy.
Tần Thụ Nghĩa duỗi cánh tay ra, cánh tay của ông ta dài ra một cách kỳ lạ, một đầu rũ xuống mặt đất, bàn tay đâm sâu xuống lòng đất, vết nứt của nền đất cẩm thạch xung quanh cổ tay ông ta lan ra bốn phía.
Những người hiểu biết trong số những người có mắt kêu lên: “Quỷ thủ! Đây thật sự là Quỷ thủ! Tuyệt chiêu của Tần gia!”
Người này còn chưa kịp nói hết câu, nền đá cẩm thạch bên cạnh ông chủ Vương và sư phụ Vinh đã nứt ra, một bộ móng vuốt xương trắng nhô lên khỏi mặt đất mang theo luồng khí tức chết chóc như xương khô của cương thi bị chôn giấu dưới mặt đất hàng ngàn năm, lao về phía bọn họ.
Cảnh này khiến người xem kinh hãi rùng mình.
Dù vừa rồi có đánh nhau kịch liệt cỡ nào, dù Chu Sa chưởng có khí phách cỡ nào, đao pháp Vinh môn có nhanh cỡ nào, thậm chí cả linh xà kỳ lạ kia vẫn đều nằm trong phạm vi nhận thức của mọi người.
Nhưng hai bàn tay quỷ vươn ra khỏi mặt đất này thật sự đã hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mọi người.
Đặc biệt là Tần gia và hai người Vinh Vương cách nhau khoảng bảy tám mét, ngăn giữa bọn họ còn có một loạt đệ tử Tần môn.
Hiện trường tràn ngập tiếng kêu ngạc nhiên.
Khuôn mặt Tần gia dữ tợn như quỷ đói nhìn thấy linh nhục.
Nhưng vào lúc này, hai ánh sáng lạnh phóng tới, đâm vào phần xương cổ của hai cả hai tay.