Chương 1110 Khói vàng trên tế đàn cũng thay đổi thành màu đỏ.
- Trang Chủ
- Rể Ngoan Giá Đáo - Lý Dục Thần (full)
- Chương 1110 Khói vàng trên tế đàn cũng thay đổi thành màu đỏ.
Có người đề nghị: “Sư phụ Vinh, Vinh Môn chúng ta cũng không có tổng đàn, không thì chiếm lấy nơi này và biến nó thành của mình được không?”
Người khác lại nói: “Các người xem, ở đó có một tế đàn, rất thích hợp để thờ cúng sư tổ và sư phụ Nhất Đao Xuân. Có trời đất làm chứng, mời sư phụ Vinh làm môn chủ”.
Tất cả mọi người đều đồng ý.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, âm thanh vù vù.
Những lá cờ trên tế đàn trong sân tung bay ào ào trong gió, rồi một giọng nói vang lên:
“Ôi, thật là náo nhiệt! Các người quấy rối tế đàn của tôi, còn muốn sống sót ra ngoài sao?”
Sư phụ Vinh đột nhiên kinh hãi, nhìn về phía tế đàn.
Chỉ thấy lá cờ đón gió vài lần kia cuốn về phía bọn họ.
Lúc đám người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sư phụ Vinh đã bộc phát, cả người vọt tới như mũi tên.
Ông ta vẫy tay, cây đao vừa rồi bị vứt trên mặt đất liền bay đến trong tay ông ta vèo một cái.
Đao quang lóe lên.
Sư phụ Vinh xuyên qua lá cờ yêu dị phấp phới kia.
Cả người ông ta đứng vững, lá cờ sau lưng đã bị cắt thành từng mảnh vỡ, đón gió mà bay, như lá cây rơi xuống đầy trời.
Nhưng mà, giọng nói dữ tợn kia lại vang lên:
“Ha ha ha, đao nhanh thật đấy! Đáng tiếc, đao của ông không có tác dụng gì với tôi cả”.
Giọng nói còn chưa dứt, chỉ thấy trong những miếng vải rách đang bay đầy trời kia hiện ra ánh sáng đỏ rực, hóa ra là những chữ cái viết trên lá cờ đang nhúc nhích giống như những con sâu.
Bỗng nhiên, ánh sáng đỏ nổ tung, hóa thành một đám sương đỏ che khuất bầu trời, tạo ra một cái mái vòm đỏ như máu trên bầu trời.
Cả tòa nhà đều trở nên đỏ rực, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Khói vàng trên tế đàn cũng thay đổi thành màu đỏ.
Vải đỏ xốc lên, một người đi ra từ bên trong, da thú quấn quanh hông, đỉnh đầu cắm lông vũ, trên mặt bôi trét thuốc màu trắng và màu đỏ.
Đây là một vu sư chân chính.
Ông ta mở rộng hai tay ra vung vẩy, trên cổ tay đeo một chuỗi vòng không biết làm từ cái gì, phát ra tiếng vang chói tai.
Âm thanh hòa quyện với nhau giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào trong lòng mọi người.
Mọi người ôm ngực ngồi xuống.
Sư phụ Vinh đứng ở nơi đó, bàn tay cầm đao không ngừng run rẩy.
Ông ta đứng rất gần người kia, nhưng ở giờ phút này, vậy mà ông ta lại không có cách nào rút đao ra.
Trang viên mà đệ tử Tần môn bao trọn để chúc thọ cho Tần gia cực kỳ lớn, chỉ riêng bãi đỗ xe đã có bốn cái.
Lúc đội xe nhà họ Lý đi tới, trong bãi đỗ xe P4 ngoài trang viên đã đậu đầy xe.
Bảo vệ nói cho bọn họ chỉ có chủ xe của đội xe mới có thể tiến vào trang viên, mà đám vệ sĩ của đội xe chỉ có thể dừng ở P4.
Cho nên nơi này chẳng những đậu đầy xe, cũng đứng đầy người.
Những người này đều vênh váo tự đắc, còn so sánh khí thế với nhau để thể hiện thực lực của nhà chủ mình.
Đội ngũ vệ sĩ cực kỳ có thể diện mà ông chủ Vương dẫn đến cũng chỉ có thể ở lại đây.
Ông chủ Vương ngồi vào ghế điều khiển Rolls-Royce, quản gia Hầu ngồi sang ghế lái phụ, chỗ ngồi phía sau là Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Bảo vệ dẫn đội xe của bọn họ tiến vào bãi đỗ xe P3 của trang viên.
Sau khi đỗ xe, đi xuống mới phát hiện bãi đỗ xe này vẫn còn cách tòa nhà chính của trang viên rất xa, bên trong còn có một bãi đỗ P2 cách lầu chính gần một chút, mà P1 thì nằm ngay ngoài cửa lớn nhà chính, xuống xe là có thể trực tiếp vào cửa.
Ông chủ Vương muốn lái xe đến P1, lại bị bảo vệ ngăn cản.