Chương 7
Tác giả: Thanh Điểu Lâm Tinh
Editor: Chốn
Chương 7
Ngay lập tức, phòng ăn trở nên yên tĩnh, hiển nhiên kết quả này nằm ngoài dự liệu của Tạ Cửu Triết.
Vị trí của biệt thự mèo do anh chọn mãi mới ưng, lúc này nhìn ra là có thể thấy ngay chú mèo mun đang cuộn tròn lại ngủ ngon lành. Tạ Cửu Triết nhìn một lúc cũng không biết con mèo kia lấy đâu ra bản lĩnh để tạo ra nhiều thương tích như vậy chỉ với một cái đuôi, rõ ràng nó nhỏ thế cơ mà.
Chú Trà cũng đưa mắt nhìn sang, động vật nhỏ đáng yêu luôn có thể khiến lòng người ta mềm nhũn. Không phải ông không thích mèo mà ông chỉ lo cho sức khỏe của Tạ Cửu Triết, nhưng thấy nhiều rồi tự nhiên cũng có tình cảm, theo bản năng muốn bảo vệ nó, “Có lẽ do đêm qua A Tiến đứng không vững rồi.”
Dù sao cũng không phải lỗi của mèo con yếu ớt, nhìn đuôi có nó xù xù mềm mại thế kia, sao có thể đánh một người đàn ông ngã lăn ra đất được.
Tạ Cửu Triết không hỏi nhiều, chỉ nói: “Việc của cậu ấy tính là tai nạn lao động, bồi thường cho cậu ấy ba lần tiền lương.”
Nếu đã nhận con mèo kia làm vật nuôi thì bất kể bác sĩ thú y bị thương vì sao, cuối cùng vẫn là do anh gọi người ta đến kiểm tra cho mèo lúc nửa đêm.
Chú Trà lên tiếng, Tạ Cửu Triết ngẩng đầu nhìn Ô Miên đang vùi đầu ăn, đột nhiên cảm thấy bộ dạng của người này giống con mèo đêm hôm qua một cách khó hiểu. May mà lần này Ô Miên cảnh giác, không dám ăn nhiều, cảm nhận được ánh mắt của Tạ Cửu Triết thì dừng lại ngay.
Tạ Cửu Triết nói: “Cứ ăn đi.”
Ô Miên đáp ngay: “Tôi no rồi ạ.”
Tạ Cửu Triết cũng không nói thêm, đứng dậy đưa cậu đến công ty.
*
Tạ tổng và trợ lý sinh hoạt cùng vào công ty khiến cho ai nấy đều rất hóng hớt.
Sau khi vào phòng làm việc, Tạ Cửu Triết nói với Ô Miên: “Pha cho tôi một tách cà phê.”
Nghe vậy, ngay cả Giang Vân cũng không khỏi nhìn Ô Miên một cái. Đây là lần đầu tiên Tạ tổng để trợ lý sinh hoạt pha cà phê, trước giờ việc này đều do Ngụy Khải Phong đảm nhiệm. Không thể không nói, người có thể tổng hợp được cuốn sổ đó hiển nhiên rất hiểu Tạ Cửu Triết, ít nhất là trên phương diện khẩu vị cà phê của anh, Ngụy Khải Phong biết rất rõ. Ai ngờ, tay nghề của Ô Miên còn tốt hơn so với Ngụy Khải Phong, huống chi Ô Miên là trợ lý sinh hoạt, việc này vốn dĩ nên để cậu làm.
Đương nhiên Ngụy Khải Phong không nghĩ vậy, lúc Ô Miên đang pha cà phê, cậu ta tươi cười đi vào, nói: “Tiểu Ô, nhanh vậy đã được Tạ tổng trọng dụng, chúc mừng cậu nhé.”
Ô Miên nghiêng đầu nhìn cậu ta, cười nói: “Cũng phải cảm ơn trợ lý Ngụy đã đưa cho tôi cuốn sổ tay đó, bằng không thì tôi cũng không biết Tạ tổng thích gì.”
Nụ cười trên mặt Ngụy Khải Phong cứng đờ lại, cậu ta ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Hôm nay cậu… Sao cậu lại đi cùng Tạ tổng? Gặp trên đường à?”
Ô Miên thản nhiên nói: “Không phải, hôm qua Tạ tổng cho tôi ngủ lại Chiêu Hành Viên, hôm nay đi làm cùng ngài ấy.”
Ngụy Khải Phong khiếp sợ nhìn cậu, “Ngủ lại Chiêu Hành Viên?”
Cậu ta bỏ lỡ cái gì à? Không phải hôm qua Ô Miên mới nhậm chức sao? Sao lại nghênh ngang vào Chiêu Hành Viên ngủ được?
Vốn dĩ Ngụy Khải Phong tới để dò la tình hình, tiện nghĩ kế hoạch tiếp theo, nhưng bây giờ cậu ta ngốc luôn rồi, hoảng hốt rời khỏi văn phòng của Ô Miên, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã xác định sai vị trị của trợ lý mới này rồi.
Ô Miên nghi ngờ nhìn Ngụy Khải Phong đến rồi đi như một con gió, không hiểu cậu ta đến đây làm gì, nhưng cậu còn phải mang cà phê vào cho Tạ Cửu Triết nên cũng không nghĩ nhiều.
Đưa cà phê xong, Ô Miên về phòng làm việc rồi chia sẻ thị giác lên dạng mèo, cậu muốn tìm chiếc xe ngày hôm qua, phải tạo ra một chứng cớ rằng chiếc xe bay vào lúc cậu không hề có ở đó thì mới hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi được.
Ban ngày, Úc Uyển không có nhiều người, cũng không thấy bóng dáng chú Trà đâu, Ô Miên nghĩ nghĩ một hồi rồi dựng một cấm chế ở cửa biệt thự mèo, nếu có ai động vào thì cậu sẽ biết và nhanh chóng quay về.
Dẫu sao cửa biệt thự mèo cũng khóa, nếu bị phát hiện cậu không ở trong đó thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Ô Miên dùng mũi để phân biệt mùi, lần này cậu lần theo mùi của mình để tìm, Chiêu Hành Viên là của Tạ Cửu Triết, gần như chỗ nào cũng có mùi của anh, lần theo mùi của Tạ Cửu Triết thì tìm cả ngày cũng không xong. Cậu đã từng ngồi trên chiếc xe kia, tìm bằng mùi của cậu là dễ nhất.
Cuối cùng, cậu tìm được chiếc xe ở trong ga-ra của Chiêu Hành Viên, mèo con chưa thấu chuyện đời vừa đi vào đã bị một đống xe cộ làm cho ngây cả người. Ga-ra có diện tích cực lớn, căn nhà mà sư phụ để lại cho cậu e rằng còn chưa chiếm nổi một nửa. Chiếc xe kia đang ở một góc lẻ loi, còn bị vây quanh bởi vài vòng dây đỏ, không biết để làm gì.
Sau khi xác định được vị trí, Ô Miên rời khỏi đó ngay, cậu không thể ở lại quá lâu, xe bay đi sẽ khiến người khác chú ý, đến lúc đó mà bị phát hiện thì có tám cái miệng cũng không bao biện được.
Ô Miên rón rén đi quanh xe một vòng, nhét một lá bùa nguyền rủa vào trong xe rồi men theo lối cũ mà về, đồng thời còn nhớ dùng ma pháp để xóa video ở camera. Ga-ra tương đối yên tĩnh, không ai đi vào, một hình ảnh có thể giữ bất động rất lâu, video bị xóa cũng không có ai phát hiện ra.
Ô Miên vừa nghĩ vừa quay về biệt thự mèo, chú Trà vẫn không có ở Úc Uyển, chỉ có những người giúp việc vội vàng đi tới đi lui như đang chuẩn bị cho việc gì trọng đại lắm. Không ai chú ý tới biệt thự mèo, vả lại Ô Miên đã làm phép, ai đi qua cũng sẽ thấy một chú mèo con đang cuộn tròn như quả bóng nằm đó ngủ ngon lành thôi.
Thị giác của Ô Miên trở lại thân người, cậu làm thủ pháp, chiếc xe tự động bay ra khỏi ga-ra, đi thẳng ra cửa, ai nhìn thấy cũng ngẩn người, đến lúc họ kịp phản ứng thì xe đã sắp bay ra khỏi Chiêu Hành Viên. Thực ra Ô Miên cũng không sợ bị người ta ngăn lại, cậu chỉ muốn chứng minh rằng mình không có ở hiện trường thôi.
Ai ngờ, dọc đường đi, không một người nào dám cản chiếc xe lại, nhưng đến khi chiếc xe bay tới gần Úc Uyển thì dừng lại vì lúc này, ở cửa Úc Uyển có một chiếc xe khác đang đỗ, một người phụ nữ mặc sườn xám màu đen bước từ trên xe xuống, chú Trà đứng bên cạnh đang vừa cười vừa nói gì đó.
Lúc chiếc xe bay tới, tất cả mọi người cũng bị nó thu hút sự chú ý, người đàn bà quay đầu nhìn, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi ngạc nhiên.
Ô Miên nghĩ bụng không ổn, thị giác chuyển sang thân mèo rất nhanh, cậu nhanh chóng tìm một góc độ phù hợp ở biệt thự mèo để nhìn xem thế nào.
Người phụ nữ có dáng người thướt tha, nhìn mặt đã biết là không còn trẻ, nhưng khí chất lắng đọng trên người bà theo thời gian lại không phải là thứ mà những cô gái trẻ tuổi có thể sánh bằng. Lúc nhìn rõ mặt bà, lòng Ô Miên trầm xuống. Đó là mẹ của Tạ Cửu Triết, phu nhân Tạ Gia – Giang Lung Nguyệt.
Gây chuyện ngay trước mặt mẹ của ân nhân… Ô Miên sợ xù cả lông, lập tức chạy tới tận bên trong biệt thự mèo rồi nằm xuống, sau đó chuyển thị giác sang dạng người.
Cậu sẽ không hóng chuyện bên Chiêu Hành Viên nữa, dù sao… Dù sao cậu cũng không có ở hiện trường, không liên quan gì đến cậu!
Lúc Ô Miên đang rụt cổ làm đà điểu, Giang Lung Nguyệt nhìn chiếc xe, kinh ngạc hỏi: “A Triết phải ra ngoài sao?”
Quản gia thấy chiếc xe kia, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, ông nhỏ giọng nói với Giang Lung Nguyệt: “Phu nhân, chiếc xe này có vấn đề.”
Giang Lung Nguyệt hiểu ngay, “Đây chính là chiếc xe bị quỷ ám kia?”
Bà tới Chiêu Hành Viên chính là vì chuyện này, đáng lẽ bà sẽ đến thẳng công ty, nhưng xét đến việc con trai mình là một người cuồng công việc, không thể hy sinh thời gian làm việc để thảo luận những chuyện như thế này với mình nên bà đến Chiêu Hành Viên chờ Tạ Cửu Triết về. Ai ngờ vừa đến thì gặp ngay hiện trường của sự kiện linh dị.
Giang Lung Nguyệt đánh giá chiếc xe một lượt, có vẻ không hề sợ hãi, hất cằm bảo: “Kiểm tra một chút đi.”
Bà đi theo mấy vệ sĩ, thấy bộ dạng cực kỳ cảnh giác của họ thì nói: “Ban ngày ban mặt, dù có quỷ cũng không thể gây ra chuyện gì lớn, các anh sợ cái gì?”
Vệ sĩ ngửa đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời lên cao tỏa ánh nắng rực rỡ, đúng là không phải thời điểm mà ma quỷ có thể lộng hành.
Nhưng sau khi kiểm tra xong, giọng nói của vệ sĩ lại hơi run rẩy: “Phu nhân, bên… Bên trong không có ai.”
Giang Lung Nguyệt yên lặng một lúc rồi quay đầu nói: “Phái người đi mời đạo trưởng Long Trì đến đây một chuyến.”
Nếu là sự kiện huyền học thì phải được giải quyết bằng người thuộc lĩnh vực huyền học.
Chú Trà đáp: “Vâng, tôi cũng báo cho Cửu tiên sinh một tiếng.”
Chiêu Hành Viên là nơi ở của Tạ Cửu Triết, anh mới là chủ nhân của nơi này, đuổi quỷ cũng phải được anh đồng ý thì mới tiến hành được. Chủ yếu nhất là do Tạ Cửu Triết không thích những thứ huyền học này, cũng bởi vì cha của anh đã từng tin một người thuộc tà giáo, không tính đến chuyện tốn rất nhiều tiền mà người kia còn cho ông tiên đan diệu dược gì đó, ăn xong thì mất mạng. Từ đó về sau, Tạ Cửu Triết vẫn giữ lòng thành kính với tôn giáo chính quy, nhưng cũng không muốn liên quan nhiều.
Nhưng đại gia đình hào môn muốn không tin phong thủy, nhân quả cũng không được, ít nhất Giang Lung Nguyệt vẫn tin một chút, nên bà sai người đi mời đạo trưởng của Lâm Hải Quan nổi tiếng nhất vùng đến xem thế nào.
Tạ Cửu Triết đang nghe Khâu Phi báo cáo thì nhận được điện thoại, theo bản năng nhìn về phía phòng làm việc của Ô Miên rồi rũ mắt, “Tôi về ngay.”
Tắt điện thoại, anh nói lại chuyện vừa rồi, Khâu Phi lập tức trả lời: “Ô Miên không hề đi ra ngoài.”
Sắc mặt Tạ Cửu Triết lạnh lùng, “Chuyện này đã không nằm trong phạm vi mà con người bình thường có thể thực hiện được.”
Khâu Phi hỏi: “Vậy… Có cần chuyển cậu ta sang vị trí khác không? Sau đó tôi sẽ phái người theo dõi cậu ta?”
Tạ Cửu Triết lắc đầu, “Không cần, cứ để cậu ấy ở cạnh tôi.”
Tình huống thứ nhất, Ô Miên có vấn đề, như vậy để cậu ở bên cạnh anh thì sẽ dễ tìm hiểu nguồn gốc, tìm được kẻ đứng sau chuyện này. Ngược lại, Ô Miên vô tội, có người muốn đặt điều vu khống cho cậu, điều Ô Miên sang chỗ khác thì đến khi đối phương phát hiện ra Ô Miên không còn giá trị lợi dụng, kết quả chưa chắc đã tốt đẹp gì.
Tạ Cửu Triết không muốn ân oán trong nhà làm liên lụy người vô tội, nhưng Ô Miên đã bị liên lụy thì phải được bảo vệ. Anh không phải người dễ mềm lòng, nhưng không muốn cô phụ ý cười và sự thân thiết trong ánh nhìn của Ô Miên.
Tạ Cửu Triết sai Khâu Phi tìm người tiếp tục theo dõi Ô Miên, sau đó gọi điện thoại nội tuyến cho Giang Vân: “Hủy hết lịch trình của ngày hôm nay, phải, tất cả, để Ô Miên đi cùng tôi một chuyến.”
Ô Miên còn đang xoắn xuýt xem có nên chia sẻ thị giác tiếp hay không thì nhận được điện thoại nội tuyến, nhất thời thấy hơi hồi hộp, “Á? Cần tôi đi cùng sao?”
Giang Vân vừa cười vừa nói: “Cậu là trợ lý sinh hoạt của Tạ tổng, Tạ tổng đi đâu cậu đi đó là đúng rồi.”
Ô Miên nghĩ cũng đúng, bèn lập tức đứng dậy đi đến phòng làm việc của Tạ Cửu Triết. Lúc này, Tạ Cửu Triết vừa xử lý xong công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Ô Miên một lượt từ đầu đến chân, nghĩ bụng tốt nhất việc lần này không liên quan gì đến cậu. Nếu như có liên quan, chứng tỏ Ô Miên không chỉ hành động một mình, vậy cậu sẽ không phải quân cờ hay vật hy sinh được người ta phái đến mà chắc chắn phải có mưu đồ lớn hơn.
Vì lý do này, Tạ Cửu Triết càng quyết tâm giữ Ô Miên ở cạnh mình hơn.
Nhưng cho đến thời điểm hiện tại, anh cũng không nghi ngờ Ô Miên lắm, không biết vì sao, có lẽ là do trực giác, hoặc cũng có thể là do Khâu Phi đã từng nói rằng hắn không cảm nhận được ác ý đến từ cậu.
Tạ Cửu Triết không nói hai lời đã đi ra ngoài, Ô Miên vội vàng đuổi theo, cậu không hỏi anh đi đâu, chờ đến khi xe đang trên đường trở về Chiêu Hành Viên, cậu mới kịp phản ứng.
Trong thoáng chốc, tim Ô Miên vọt lên tận họng, cậu vừa sợ bị phát hiện, lại vừa nghĩ mình không ở Chiêu Hành Viên thì ai có thể nghi ngờ mình. Bây giờ cậu chưa sợ đến mức biến thành mèo rồi chạy mất hoàn toàn là do sự tín nhiệm đối với sư phụ, sư phụ đã nói chỉ cần cậu không có mặt ở chỗ xe bay thì loài người sẽ không nghi ngờ cậu mà!
Ô Miên nơm nớp lo sợ ngồi một bên, len lén liếc Tạ Cửu Triết thì phát hiện ra, Tạ Cửu Triết vẫn đang bình tĩnh xử lý công việc. Nhìn vậy thì có vẻ không đặc biệt, nhưng đêm hôm qua Ô Miên đã phát hiện ra Tạ Cửu Triết là kiểu người dù núi Thái Sơn có đổ ngay trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc trong truyền thuyết, hai vệ sĩ sợ xỉu ngang, Khâu Phi cao to như vậy mà cũng run cả giọng, chỉ có anh là vẫn bình thản như thường.
Ân nhân của cậu hình như không giống với con người bình thường cho lắm.
Lúc Ô Miên đang mải mê nghĩ ngợi, Tạ Cửu Triết đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu hồi hộp lắm à?”
Ô Miên giật mình, chột dạ nói: “Không… Không ạ.”
“Từ lúc lên xe đến giờ cậu vẫn giữ tư thế này, không thấy mệt?”
Tạ Cửu Triết nói rồi ngẩng lên nhìn Ô Miên. Ô Miên tròn mắt, bấy giờ mới nhận ra từ lúc lên xe mình đã bắt đầu ngồi thẳng tưng, nhìn có vẻ cực kỳ căng thẳng.
Cậu nhanh trí trả lời: “Sổ tay của trợ lý Ngụy nói rằng ngài không thích người lười biếng.”
Tạ Cửu Triết cau mày, “Đã bảo cậu không được động vào mấy thứ đó rồi cơ mà?”
Nhìn Ô Miên một cái, anh lại nói thêm: “Cậu lười một chút thì tôi cũng không ăn thịt cậu.”
Ô Miên ồ một tiếng, thả lỏng vải, dựa vào lưng ghế, yên ổn rồi cậu mới nghĩ tiếp, giọng của Tạ Cửu Triết nghe không rõ buồn vui thế nào, có vẻ không thể chờ anh nói cho mình biết có chuyện gì xảy ra, vì vậy cậu chủ động hỏi: “Tạ tổng, đây là đường về Chiêu Hành Viên mà? Sao hôm nay lại về sớm vậy ạ?”
Tạ Cửu Triết đặt máy tính bảng trong tay xuống, nhắm mắt dưỡng thần, “Có chút chuyện.”
“Có chuyện gì ạ?” Ô Miên hỏi, rồi lại sợ mình hỏi nhiều, dù sao trong sổ tay đã ghi, Tạ Cửu Triết không thích bị hỏi nhiều, cậu vội vàng nói: “Tôi có thể giúp gì được không?”
Tạ Cửu Triết vẫn nhắm hờ mắt, nói với giọng bình thản: “Không có gì, chiếc xe kia lại bay mà thôi.”
Ô Miên:…
Rõ ràng là một chuyện rất giật gân, không biết tại sao khi được Tạ Cửu Triết nói ra thì lại có cảm giác nhỏ nhặt như vậy. Cậu giả vờ kinh ngạc, à, có khi đấy chính là tâm trạng của cậu lúc này, hồi hộp, sợ hãi:
“Nó… Nó… Vì sao lại bay ra? Thì… Ban ngày ban mặt.”
Tạ Cửu Triết bỗng nói: “Không phải nên hỏi cậu sao?”
Lông mày Ô Miên suýt thì dựng ngược lên: “Hỏi… Hỏi… Hỏi tôi gì cơ?”
Tạ Cửu Triết mở mắt, nhìn Ô Miên, “Chiếc xe này liên tiếp có chuyện, có liên quan gì đến cậu không?”
Không đợi Ô Miên trả lời, anh lại nói:
“Tôi chỉ cho cậu một cơ hội, nghĩ kỹ rồi nói.”