Chương 3
Tác giả: Túy Ẩm Trường Ca
Editor: Chốn
Chương 3
Lúc Ô Miên đi ra khỏi phòng làm việc, Giang Vân đang cùng mấy trợ lý nữa vào thang máy. Cậu thấy vậy mà cũng hồi hộp theo, cứ nghĩ chỉ là một lần nghênh đón đơn giản, nhưng thực ra Tạ Cửu Triết cũng không phải người phô trương như vậy, những trợ lý này chỉ muốn giành giật từng phút từng giây để đến báo cáo công việc trong tay mình với anh.
Đây là lần đầu tiên Ô Miên cảm nhận được không khí khẩn trương của xã hội loài người.
Cậu lén lút nhìn Tạ Cửu Triết, đây không phải lần đầu cậu cách Tạ Cửu Triết gần đến thế. Khác với lần trước nhìn nhau qua cửa sổ, lần này cậu hồi hộp hơn nhiều.
Làm mèo thì cậu có kinh nghiệm đầy mình, nhưng làm người thì ai biết gì đâu.
Người đàn ông bị đám trợ lý vây vào giữa như chúng tinh phủng nguyệt nhìn nghiêm túc hơn hẳn, vẻ mặt anh cực kỳ lãnh đạm, dù không tiếp xúc với ánh mắt của anh thì Ô Miên cũng có thể cảm nhận được áp lực tỏa ra.
Đúng lúc này, Tạ Cửu Triết bỗng quay đầu nhìn về phía cậu.
Ô Miên hoàn hồn, phát hiện ra mọi người đã báo cáo công việc xong hết rồi, chỉ còn lại cậu. Nhưng vì cậu mới đi làm ngày đầu tiên, hoàn toàn không có công việc gì cần báo cáo, dù hơi khẩn trương nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh lại, nói: “Chào tổng giám đốc, tôi là Ô Miên.”
Tạ Cửu Triết gật đầu một cái, nhìn cậu nhiều hơn chút rồi bảo: “Giải tán đi, ai có việc gì thì làm việc đó.”
Đám trợ lý rối rít nhìn nhau, nghĩ bụng có lẽ lần này trợ lý sinh hoạt dù không làm được việc thì cũng có thể ở đây lâu hơn hai ngày. Trước kia, những trợ lý sinh hoạt đi làm ngày đầu tiên đều bị Tạ tổng của bọn họ lạnh nhạt, tùy tiện liếc mắt một cái rồi ném người sang một bên coi như không nghe không thấy, như đánh người ta vào lãnh cung. Ngày hôm sau cũng vậy, chỉ buổi sáng mới thấy những vị trợ lý sinh hoạt này cùng mọi người đi đón Tạ tổng rồi không có sau đó, không có việc gì để trao đổi, Tạ tổng càng không chủ động tìm gặp.
Ai cũng biết mới đầu không hề có chức vụ trợ lý sinh hoạt này, Tạ tổng sẽ không tùy tiện để cho ai tới gần mình, nhưng vì mẹ của anh, Tạ phu nhân, yêu cầu nên sau này nó mới xuất hiện. Vì vậy Tạ tổng không quan tâm tới trợ lý sinh hoạt thì mới bình thường, rõ ràng là anh bỏ tiền ra để làm cho mẹ mình vui lòng mà.
Nhưng lần này thì khác. Mấy người bọn họ đã quen báo cáo công việc vào buổi sáng rồi tự túc làm việc, mạnh ai nấy sống, chắc chắn Tạ tổng nói câu kia với người mới đến.
Một đám người chỉ dám hóng hớt một cách thầm lặng, đi về chỗ của mình rồi đợi tan làm thì bàn tán cùng nhau.
Giang Vân thì không ngạc nhiên lắm, như vậy thì đã sao, Ô Miên được chọn là do chính sếp của họ đấy thôi. Không thể phủ nhận rằng mắt nhìn người của ông chủ rất tốt, dù Ô Miên không làm gì, chỉ làm một cái bình hoa thì cũng là cảnh đẹp ý vui, lại còn do ông chủ tự chọn, dĩ nhiên phải được hưởng chế độ khác.
Nhưng chỉ có Tạ Cửu Triết biết anh nhìn Ô Miên là vì ánh mắt của đối phương rất giống chú mèo mun đột nhiên xuất hiện trong đời anh, tạo cho anh một thói quen rồi đột ngột biến mất.
Đôi mắt màu xanh, ánh nhìn nóng bỏng và gần gũi.
Sao một con người lại có thể giống mèo như vậy chứ?
Tạ Cửu Triết chỉ suy nghĩ một chút thôi rồi nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc nghiêm túc.
Ô Miên đưa mắt nhìn anh đi vào phòng, hơi mất mát thở dài rồi về làm việc của mình. Trong sổ tay có nói, Tạ tổng không thích có người tự tiện ra vào phòng của anh, nếu có yêu cầu thì anh sẽ gọi điện thoại nội tuyến cho trợ lý.
Việc của cậu bây giờ là nghiêm túc học hết mấy quyển sổ này và chờ đến khi Tạ Cửu Triết gọi cho mình.
Ai ngờ, từ lúc đó trở đi, Tạ Cửu Triết dường như không nhớ cậu là ai, không gọi cho cậu một lần nào. Còn cậu thì trừ lúc bị Ngụy Khải Phong kéo đến căng tin công ty để làm quen thì cũng không ra khỏi phòng, không có chuyện bỏ lỡ cuộc gọi nào của sếp tổng.
Mãi đến khi tan làm, Ô Miên mới lại nhìn thấy Tạ Cửu Triết, ngoài việc chào tạm biệt một cách khô khan như bao người khác thì cậu cũng không biết phải làm sao để tiếp cận anh. Cậu phát hiện, sau khi biến thành người, cậu có thể ở gần Tạ Cửu Triết hơn, nhưng dường như một bức tường vô hình đã ngăn cách họ.
Ô Miên rầu rĩ vò đầu, hồi trước khi sư phụ cậu thu thập hết thông tin về Tạ Cửu Triết thì đã từng khuyên cậu từ bỏ ý định, vì anh là người khó trả ơn nhất, danh lợi có, địa vị xã hội không hề thấp, những thứ Ô Miên có thể cho anh là quá ít, mà cũng không đáng giá.
Sư phụ của cậu là đại yêu quái, có vô số cách để cắt đứt đường nhân quả giữa cậu và Tạ Cửu Triết, chẳng qua là Ô Miên không muốn.
Cậu còn nhớ, năm đó Tạ Cửu Triết là một thiếu niên rất dịu dàng, đêm hôm che mưa cho cậu, lúc đó cậu bị sập bẫy chuột, trên người vừa bẩn vừa dính, đối phương không chê chút nào, cẩn thận rửa sạch keo dính trên lông cậu.
Ký ức xa xôi nhưng lại rõ ràng như mới ngày hôm qua, bây giờ Ô Miên mới nhớ ra, khi rửa keo cho cậu, Tạ Cửu Triết đeo khẩu trang và găng tay, có lẽ là do bị dị ứng lông mèo.
Thời gian đã biến Tạ Cửu Triết từ một thiếu niên trở thành một người hoàn toàn khác.
Sự chênh lệch ấy khiến Ô Miên hơi phiền muộn.
Màn đêm dần buông xuống, cậu cũng không vội về nhà mà chạy đi cho mèo ăn. Cậu nhận được tin tức Tạ thị tuyển dụng trợ lý sinh hoạt từ những con mèo hoang này, động vật lưu lạc nhìn thì có vẻ không đẹp mắt nhưng chúng nghe được rất nhiều chuyện. Đám mèo hoang rất thân thiết với Ô Miên, dù sao cũng là đồng tộc, hơn nữa kẻ mạnh là vua, Ô Miên là con mèo mạnh nhất mà chúng từng gặp nên được chúng suy tôn thành thủ lĩnh.
Phải, Ô Miên có thể đem rất nhiều đồ ăn đến cho tụi nó, quả nhiên là con mèo lợi hại nhất!
– —-
Ô Miên đứng dưới ánh đèn đường nhu hòa, có vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa hiền lành.
Tạ Cửu Triết đang chờ tài xế lái hộ, đúng lúc nhìn thấy khung cảnh này. Tối nay anh tham gia một bữa tiệc, tài xế riêng của anh đột ngột bị bệnh phải vào viện, mấy vệ sĩ thì ai cũng uống rượu nên một đám người đành phải ngồi chờ người lái thay đến. Anh ngồi trên xe lẳng lặng nhìn một lúc, Ô Miên lại rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, sau khi phát hiện ra có người đang nhìn mình thì cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Tạ Cửu Triết, cậu rất ngạc nhiên. Lúc nãy cậu đã thấy chiếc SUV dừng bên đường, nhưng không ngờ chủ nhân của cái xe lại là anh.
Cậu chần chừ một chút, thấy Tạ Cửu Triết không có ý định thu hồi ánh mắt, bèn đi về phía chiếc xe.
Đến cạnh cái xe rồi, cậu đột nhiên không biết phải nói gì, lúc làm một con mèo, cậu có thể ỷ y vào việc Tạ Cửu Triết nghe không hiểu, cái gì cũng dám nói, nhưng bây giờ làm người thì lại căng thẳng hồi hộp.
Không, cũng không tính là hồi hộp, chẳng qua cậu lo mình nói sai cái gì thì sẽ làm Tạ Cửu Triết không vui thôi.
Ô Miên nghiêm túc chào hỏi, “Chào buổi tối, Tạ tổng.”
Tạ Cửu Triết gật đầu một cái, “Muộn vậy rồi mà chưa về sao? Cậu đi làm thêm à?”
Trong lòng anh biết rõ, với chức vụ của Ô Miên thì không thể có chuyện đi làm thêm, nếu thực sự phải đi làm thêm thật thì chắc chắn có người không thành thật.
Anh vừa nói là Ô Miên đã đánh hơi được mùi rượu thoang thoảng, cũng không biết ân nhân uống bao nhiêu, nếu như uống nhiều thì cậu có thể giúp đỡ một chút, để ân nhân bớt say rượu, bớt khó chịu.
Ô Miên nghĩ vậy rồi lắc đầu, “Không, tôi cho mèo ăn ạ.”
Biểu cảm của Tạ Cửu Triết trở nên nhu hòa hơn đôi chút. Đột nhiên, anh hỏi: “Cậu có biết lái xe không?”
Mắt Ô Miên sáng lên, “Có ạ!”
Không biết thì cũng phải biết, dù sao con người có cách lái xe của con người thì mèo yêu cũng có cách của mèo yêu.
Tạ Cửu Triết nói: “Về Chiêu Hành Viên.”
Ô Miên cực kỳ phấn khởi, “Vâng.”
Tạ Cửu Triết nói xong bèn đóng cửa sổ xe lại, thực ra bản thân anh cũng không hiểu rằng động lực nào đã khiến anh bảo trợ lý nhỏ này đưa mình về.
Vệ sĩ ngồi cạnh anh lập tức xuống xe, khách khí nói với Ô Miên: “Ô tiên sinh, chúng tôi cần kiểm tra một chút.”
Ô Miên nghiêng đầu đáp: “Được.”
Sau đó, các vệ sĩ kiểm tra hết từ đầu đến chân cậu một lượt rồi phát hiện ra, trên người Ô Miên quá sạch sẽ, trừ quần áo và điện thoại ra thì không còn gì.
Đội trưởng đội vệ sĩ Khâu Phi nói nhỏ vào tai Tạ Cửu Triết cái gì đó. Tạ Cửu Triết nhìn gương mặt tinh xảo của Ô Miên trong gương chiếu hậu, nói: “Đến khi cậu về được nhà thì cũng muộn rồi, gọi điện báo cho người nhà một tiếng đi.”
Ô Miên mở to mắt, “Không sao đâu, tôi không có người nhà.”
Sư phụ cậu còn đang bận đi xưng vương xưng bá ở thôn Kính, lấy đâu ra thời gian mà xem cậu về sớm hay muộn chứ.
Tạ Cửu Triết nghe vậy bèn rũ mắt nói: “Xin lỗi.”
Anh cũng không xem kỹ sơ yếu lý lịch của Ô Miên, thực ra dù Tạ thị có nghiêm khắc thì cũng không đến nỗi điều tra hoàn cảnh gia đình của nhân viên, không biết cũng là lẽ thường tình.
Ô Miên cười, không hề để ý, “Không sao, tôi còn chưa gặp họ cơ.”
Cậu vừa nói vừa nắm lấy vô lăng, cậu nhớ khi con người lái xe thì hình như có làm động tác này.
Ừm… Vấn đề là, tiếp theo… thì sao?
Ô Miên suy nghĩ một chút, trước đó cậu chưa hề chú ý tới việc khởi động xe của con người, cuối cùng đành bất chấp tất cả, phó mặc cho số mệnh. Xe chạy là được chứ gì!
Cậu dùng một phép thuật nhỏ, khiến cho cái xe chạy chậm rãi.
Cậu nhớ là lúc bắt đầu đi thì xe sẽ chạy hơi chậm.
Tạ Cửu Triết lại nhìn gương chiếu hậu, thấy dường như Ô Miên không quan tâm lắm đến chuyện người nhà thì lúc này mới rũ mi, nhắm hờ mắt giả vờ ngủ.
Nhưng vệ sĩ của Tạ Cửu Triết, Khâu Phi, thì đã sợ đến mức hồn vía lên mây. Hắn nhìn Ô Miên đang nghiêm túc “lái xe” rồi nói nhỏ với tạ Cửu Triết: “Ông chủ, có gì đó sai sai.”
“Hử?” Tạ Cửu Triết không thèm mở mắt.
Sau đó, anh nghe thấy Khâu Phi run rẩy nói: “Ông chủ, tôi còn chưa kịp đưa chìa khóa xe cho Ô Miên mà.”
Hắn đã cố gắng khống chế để tiếng nói nhỏ nhất có thể, bình thường thì người ngồi ghế trước sẽ không nghe thấy.
Nhưng Ô Miên không phải là người, nên cậu nghe thấy rất rõ ràng.
Ô Miên lập tức thấy hơi hoảng, chìa khóa xe á? Lái xe mà còn phải dùng chìa khóa à? Có phải cậu bị phát hiện rồi không?!
– —-
Chốn: Bắt đầu báo đời rồi đó =))))