Chương 15
Trong những ngày này, tinh thần của mọi người đều bị kéo căng, đến giờ phút này mới được phóng thích.
[Bây giờ chúng ta chỉ có tám người, buổi tối lúc quay về kí túc xá, chị bằng chúng ta ở cùng nhau? Chăm sóc lẫn nhau có tốt không?
[ Đúng thế, dù sao cũng là quay về kí túc xá, lại không nói là quay về kí túc xá của ai.]
Sau khi trải qua nguy cơ sống chết, cảm xúc của mọi người dường như có sự thay đổi không giống nhau, từ tình cảm bạn học bạn đầu biến thành giao tình vượt mệnh.
Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng cũng hết giờ tự học, tiếng tin nhắn quen thuộc lại vang lên. [ Nội trong mười phút phải trở về kí túc xá, vi phạm sẽ nhận hình phạt khủng khiếp – ẩn danh!]
Cuối cùng, Châu Đình và những người khác trở lại kí túc xá của chúng tôi.
Cả đêm, mọi người đều hơi lo lắng, bởi vì không ai chắc chắn liệu nó đã kết thúc hay chưa. Cho đến bình minh, không có lời nhắc hay nhiệm vụ nào trong nhóm, như thể mọi chuyện cứ vậy kết thúc rồi..
Trời đột nhiên trở nên nhiều mây, bên ngoài mưa rền gió dữ. Chúng tôi không nhận được tin nhắn ẩn danh nào, vì vậy chúng tôi ở trong ký túc xá.
Những đám mây đen dày đặc, ngày như đêm. Ánh sáng rất yếu, và không có gì xảy ra trong hai ngày liên tiếp. Hòn đá trong trái tim của mọi người cuối cùng đã được đặt xuống. Ký túc xá của chúng tôi rất ồn ào. Châu Đình và những người khác, những người đã không ngủ trong vài ngày liên tiếp, cuối cùng đã ngủ thiếp đi và ngáy lớn.
Đã ba ngày kể từ lần xuất hiện tin nhắn ẩn danh cuối cùng, và sự việc kể từ khi bắt đầu đến khi kết thúc cũng là ba ngày. Ba ngày là đủ để mọi người trải nghiệm rất nhiều, và cũng có thể khiến mọi người quên đi rất nhiều. Tiểu Như nói rằng cô ấy phải xuất bản câu chuyện này sau khi quay lại và biến trải nghiệm cá nhân kỳ lạ của riêng mình thành một cuốn tiểu thuyết.
Châu Đình nói rằng cậu ấy muốn trở thành một huấn luyện viên thể hình. Trải nghiệm này khiến cậu ấy hiểu rằng mọi nỗi sợ hãi đều đến từ việc sức lực không đủ. Cậu ấy muốn rèn luyện cả cơ thể đầy cơ bắp, và sau đó trở thành một nhân vật trâu bò với những cú đấm ma quỷ.
Đào Nhạc nói rằng cậu ấy sẽ đi học đại học ở một thành phố khác với Đường Dĩnh, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn và mới chúng tôi đến dự đám cưới.
Mọi người đều thích thú với những lời của Đào Nhạc, còn Đường Dĩnh nói rằng cô ấy đã ở đây cả đời. Chúng tôi là những người bạn tốt nhất trong đời của cô ấy và không thể tách rời nhau. Mọi người lại cảm động trước những lời của Đường Dĩnh.
Chỉ có tôi. Tâm sự trùng trùng. Mọi chuyện đã thực sự kết thúc chưa?
Tôi nhìn lên bầu trời, những đám mây trên bầu trời giống như những lo lắng nặng nề của tôi, và tôi không gạt nó đi được.
Chúng tôi, những người đang ngủ, đã bị đánh thức bởi tiếng loa.
Vào lúc này, mưa đã tạnh, và trong sương mù, một chiếc xe buýt đã lao vào khuôn viên trường.
Ngay lập tức, phỏng đoán và trách nhiệm trong lòng tôi cuối cùng đã được đặt xuống.
Tôi đã khóc.
Chúng tôi lấy hết sức bình sinh chạy xuống cầu thang, hướng phía xe buýt chạy đến.
Chiếc xe buýt này vẫn có thể đi được mà không cần tài xế, thật kỳ quái!
Nhưng rất nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra rồi, kỳ lạ hơn nữa thì có là gì?
Sau khi mọi người lên xe, thấy rằng chiếc xe khởi động chậm, Châu Đình gầm lên một tiếng, phát tiết sự đau khổ và bất hạnh của mình trong vài ngày qua: [Chết tiệt, cuối cùng tôi đã rời khỏi nơi chết tiệt này!]
Tiểu Như ngồi bên cửa sổ và lấy cuốn sổ của cô ấy ra. Cô ấy muốn nhanh chóng ghi lại các chi tiết trong khi trí nhớ của cô ấy còn rõ ràng, để mở đường cho giấc mơ trở thành nhà văn tương lai của cô ấy.
Tôi nhìn mình trong gương, lấy ra một miếng kẹo và ném vào miệng, và đưa một cái khác cho Đường Dĩnh ngồi cạnh tôi.
Sau khi một lượng lớn đường được cơ thể hấp thụ, tôi cảm thấy rằng bộ não của mình không còn choáng váng nữa.
[Về nhà rồi!]
Tôi cảm thán nói.
Đường Dĩnh miệng nhai kẹo, rơi nước mắt: [Tôi nhớ nhà.]
[Khi tôi ăn kẹo trái cây có hương vị dâu tây này, tôi nhớ đến mẹ tôi. Lần đầu tiên tôi uống trà sữa có hương vị dâu tây, bà ấy đã mua nó cho tôi.]
Sau khi nghe những lời của Đường Dĩnh, tôi đơ luôn rồi!
Đường trong cơ thể tôi dần dần được hấp thụ, và bộ não của tôi ngày càng tỉnh táo hơn..
Tôi bắt đầu hối hận.. Nó đang bắt đầu rõ ràng..
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cơ thể của Vương Bằng vẫn giữ nguyên vị trí..
Tôi bắt đầu hối hận vì lý do tại sao tôi dừng lại khi tôi bắt được con quỷ đầu tiên và không tiếp tục kiểm tra.
Tôi nhìn chiếc xe buýt đang chầm chậm trong sương mù và lặng lẽ rơi nước mắt.
Tất cả họ đều hạnh phúc vì họ sắp có một cuộc sống mới, và chỉ có tôi biết tôi không thể quay lại.
Giống như chiếc xe buýt này tiếp tục di chuyển về phía trước, chúng ta không thể quay lại..
* * *Đôi lời của dịch giả: Theo mình thì ở chương 5 Tiểu Như khi ăn kẹo đã hỏi Nán Nán tại sao kẹo dâu Tây mà không có vị dâu tây, nhưng ở chương này Đường Dĩnh lại nhớ đến hương vị trà sữa dâu tây mẹ mua, chứng tỏ Đường Dĩnh nói dối, quỷ sẽ nói dối, và Vương Bằng không phải quỷ. ***