Chương 56 - Xót Xa
Sau khi Vận Nhi tỉnh lại, mười phút sau Bùi Mặc cho gọi bác sĩ đến kiểm
tra lại tình hình, nghe ông ấy nói mọi thứ đều ổn hắn mới thở phào nhẹ
nhõm, đưa mắt nhìn Vận Nhi không khỏi đau lòng còn cô thì cứ nhìn hắn mà cười như thể không muốn hắn lo lắng.
“ Cô ấy bị thương khá nhiều, ở bụng còn bị đánh khá nặng cần phải theo dõi thêm ngày nữa, sau đó là có thể xuất viện “.
Bùi Mặc hơi nheo mắt nhìn ông bác sĩ đó, mùi sát khí khiến ông ta không dám nhìn thẳng vào hắn, sau khi ông ta rời đi hắn liền đi đến nắm lấy tay
Vận Nhi, lo lắng gặng hỏi: “ Vận Nhi, nói anh biết bọn họ đánh em thế
nào?”
Vận Nhi bất giác khóc, hai mắt cô đỏ hoe trong đầu hiện ra
vô số hình ảnh tàn bạo từ những người đàn ông kia, cô nhìn Bùi Mặc hồi
lâu rồi kiềm nén cảm xúc, tức tưởi trả lời.
“ Bọn họ đá vào bụng em còn tát em, nắm đầu em đập xuống nền đất còn cào cấu cơ thể em còn có….”
“ Đủ rồi “, Bùi Mặc không thể nghe thêm được nữa, nếu còn nghe cô nói hắn còn không biết bản thân sẽ phẫn nộ đến mức nào, Bùi Mặt nghiên răng ken két, mặt hắn bừng đỏ vì tức giận đảo mắt khắp cơ thể cô từng vết thương nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Hắn thật không tưởng tượng nổi cơ thể nhỏ bé này còn bị hành hạ đến mức nào nữa, hắn không dám nghĩ đến hình ảnh cô bị đánh đập tàn bạo thế nào,
hắn sợ khi phải nghĩ đến chuyện đó, cô gái nhỏ của hắn vì hắn mà chịu
không ít đau đớn, thù này chắc chắn phải trả gấp đôi, gấp ba lần, bọn
chúng đánh cô một đòn, Bùi Mặc sẽ trả lại mười trượng, tuyệt đối không
để cô chịu thiệt.
Bùi Mặc nhẹ nhàng ôm gương mặt nhỏ Vận Nhi lau
đi nước mắt, hắn kiềm giọng hỏi tiếp: “ Vận Nhi nói anh biết sao em lại ở đó, rốt cuộc là có chuyện gì “.
Vận Nhi lần này cô không khóc nữa mà đưa mắt nhìn hắn thật lâu, mím môi đáp
“ Em vốn muốn tìm về nhà muốn xin lỗi anh nhưng lại đi lạc mất rồi bị bọn người đó bắt đi, đến khi tỉnh lại em đã ở đó rồi,…”
Vận Nhi bỗng im bặt, hít một hơi sâu cố nén nước mắt rơi, Bùi Mặc nhướng
người hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn mang hơi ấm vài giây sau mới rời đi,
Vận Nhi biết hắn đang an ủi, dỗ dành cô nên đã cố gắng lấy lại bình
tĩnh, chậm rãi nói tiếp.
“ Bọn họ nói, cả đời này em phải ở đó để,…để phục vụ đàn ông “.
Nước mắt trong đáy mắt như vỡ đê mà rơi xuống, chảy dài vào khóe miệng cô,
Bùi Mặc đau không tả nỗi, hắn lại nghe thấy bốn chữ ‘ phục vụ đàn ông ‘
này, hắn luôn miệng cấm cản cô không được để đàn ông chạm vào mình nhưng vì hắn suýt thì cô đã trở thành đồ chơi của mấy tên đàn ông kia, hắn
hận bản thân, thật sự rất hận,…thật sự muốn ngay lập tức tự mổ tim
mình ra xem xem là màu đỏ hay màu đen, sao có thể vô tâm như dã thú.
Hắn còn tự thấy hận bản thân vậy mà cô gái nhỏ này của hắn lại không có
chút ghét bỏ gì hắn, Vận Nhi không những không hận mà còn luôn muốn tìm
về, cô chỉ muốn ở cạnh hắn, đời này cô đã ghi tâm hắn vào tim rồi nhưng
chính tên đàn ông này cũng không biết bản thân rốt cuộc là đối với cô
thế nào, hắn lại không biết bản thân đã rung động trước cô gái nhỏ này,
lúc nào cũng đang tự dối mình lừa người.
Phạm Hiến Việt đứng gần
giường bệnh nhìn sắc mặt với sự bình lặng của Bùi Mặc anh ta không biết
bây giờ phải làm gì để cứu lấy bản thân, tuy biết rõ Bùi Mặc sẽ không
giết người nhưng chắc chắn hắn sẽ không nhẹ tay với chuyện này.
Vận Nhi cau mày tay ôm bụng mình, mè nheo với Bùi Mặc: “ Mặc, em đói quá “
“ A Trạch “, Bùi Mặc lạnh giọng, hơi nghiêng về sau ra lệnh.
“ Vâng, lão đại “, A Trạch lập tức quay đầu đi ngay.
Vận Nhi liền nhìn Bùi Mặc cười thật tươi, thấy tình trạng cô ổn đi hắn cứ như trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng.
Phạm Hiến Việt âm thầm đi lại gần hơn, bây giờ anh ta mới nhìn rõ được gương mặt nhỏ xinh đẹp này, phần nào hiểu được tại sao Bùi Mặc lại coi trọng
cô đến vậy, nét đẹp thế này ngay cả Bùi Mặc cũng chấp nhận vượt qua giới hạn thì những tên đàn ông ngoài kia sẽ phải thèm khát đến mức nào. Ngay cả anh ta cũng suýt không kìm lòng được trước nhan sắc này, vẫn luôn tự dặn lòng đây là người của Bùi Mặc, đụng vào chỉ có đường chết.
Bùi Mặc nhìn anh ta thấy ánh mắt vô hồn kia đang nhìn chăm chăm Vận Nhi,
hắn ‘ hừ ‘ một tiếng làm Phạm Hiến Việt run người, Bùi Mặc vẫn chăm chú
vào Vận Nhi nhưng cất giọng lạnh hỏi Phạm Hiến Việt.
“ Món quà mà anh nói đến là cô ấy? “.
“ Phải,…tôi nghe bọn họ báo lại hàng mới về có một cô bé rất xinh đẹp
nên đã chọn để hầu hạ anh, không ngờ lại là người của anh “.
Bùi
Mặc tỏa nặng mùi thuốc súng nhìn anh ta, ánh mắt boom đạn muốn nghiền
nát người đàn ông này ngay lập tức, chỉ xem chút nữa là gây ra chuyện
lớn rồi, nếu không phải chọn cho Bùi Mặc mà cho tên đàn ông khác bây giờ có thể anh ta đã đi đến nơi thiên đường từ lâu.
Vận Nhi nghe bọn họ nói cô cũng hiểu được ngay nội dung thế nào, thì ra người đàn ông
doanh nhân giàu có mà những người phụ nữ kia nói đến lại chính là Bùi
Mặc, người mà cô mong mỏi ngày đêm, nhưng sao cô lại không thấy vui, lại vô cùng thất vọng.
Cô đương nhiên là muốn gặp lại Bùi Mặc nhưng không muốn gặp lại trong tình trạng cô trở thành một món đồ chơi nhờ vào việc hầu hạ hắn nên mới có
thể gặp lại.
Năm phút sau A Trạch quay trở lại, trên tay còn xách nhiều đồ ăn cùng nước uống, Bùi Mặc đợi hắn chuẩn bị xong thì nhận lấy
“ Vận Nhi, anh bón cho em “.
Vận Nhi ngoan ngoãn há miệng được hắn dịu dàng bón cho từng muỗng, cô mừng
đến muốn khóc, hai mắt cay nòng lên dõi theo gương mặt của người đàn
ông, bây giờ cô vẫn thấy rõ sự lo lắng trên gương mặt tuấn tú đó, biết
chuyện Bùi Mặc vẫn còn quan tâm mình như vậy Vận Nhi cứ nghĩ là đang mơ, quan trọng hơn là hắn vẫn cần cô, còn nói sau này sẽ không đuổi cô đi
nữa, Vận Nhi bất giác nắm lấy ngực áo hắn thật chặt khiến Bùi Mặc khó
hiểu nhưng vẫn nuông chiều cười khẽ.
Vận Nhi ăn vô cùng ngon
miệng, hết món này đến món khác, A Trạch mua về ba món cháo khác nhau
định là cho cô chọn món thích nhất nhưng không ngờ cô đều ăn hết cả, đến bình nước trái cây cũng uống sạch, Bùi Mặc nhìn mà xót xa, có phải
những ngày qua không được ăn uống tử tế.
Bùi Mặc hai mắt cay cay.