Chương 53 - Vùng vẫy trong tuyệt vọng
Bên ngoài kia có vẻ vô cùng nhộn nhịp, nhạc mở to đến mức bọn họ ở tận
căn phòng trên tầng lầu trên cùng mà cũng có thể nghe thấy rõ như vậy.
Tiếng nhạc sập xình hòa với tiếng hò hét, vui mừng của bọn họ lại khiến bọn
người Vận Nhi trở nên càng them tuyệt vọng, ngoài cô ra thì không ai nén được nước mắt.
…
Bùi Mặc sau khi đuổi người phụ nữ ra
khỏi phòng vừa xoay lưng liền thấy Phạm Hiến Việt đi vào, anh ta nhìn
Bùi Mặc cười như không cười.
“ Bùi tổng, có vẻ anh không thích món quà này của tôi “.
Bùi Mặc lườm anh ta một cái sắc bén, quay người ngồi xuống sofa, châm nhanh một điếu thuốc, Phạm Hiến Việi có chút ngượng nói tiếp: “ Anh chuẩn bị
đi tôi đưa anh đến một nơi, nhất định anh sẽ thích “.
Bùi Mặc vẫn không thèm nói lời nào lại Phạm Hiến Việt nghi hoặc rồi đứng phấc dậy
đi thẳng vào nhà tắm, nhìn theo bóng lưng của hắn Phạm Hiến Việt cười
khẽ, anh ta không nghĩ được còn có người kiêu ngạo hơn cả mình, đây cũng là người đầu tiên khiến anh ta phải phần nào cúi mình, tuy là bộ trưởng bộ chính trị là một trong người điều hành đất nước nhưng vẫn phải dè
chừng trước Bùi Mặc.
Vậy cũng nhìn ra được Bùi Mặc còn có uy
quyền cao thế nào, chỉ tiếc là hắn không hứng thú với giới chính trị nếu không Phạm Hiến Việt chắc chắn sẽ không có cơ hội đấu với Bùi Mặc.
Bùi gia tuy không ở Đô Thành nhưng cũng có là một gia tộc tiếng tăm lẫy
lừng, dù là ở nơi nào trên đất Trung Quốc này cũng đều có dấu chân của
Bùi gia, dù là xa đến đâu cũng không ai là không biết đến hai chữ ‘ Bùi
gia ‘ này.
Năm xưa cha của Bùi Mặc cũng giúp đỡ Phạm gia không
ít, năm đó Phạm Hiến Quân là cha của Phạm Hiến Việt lúc đó ông là bộ
trưởng bộ chính trị, là người đứng đầu trong quân đội; còn cha của Bùi
Mặc là Bùi Kiệt, là phó thủ tướng, trong một cuộc chiến tranh nhỏ hai
người đã gặp nhau lúc đó Phạm Hiến Quân bị thương nặng được chính tay
Bùi Kiệt cứu chữa từ đó trở thành bạn, lúc nhỏ Phạm Hiến Việt cũng được
cha mình nhắc đi nhắc lại về ơn nghĩa này nên bây giờ anh ta đối với ai
có thể ngạo mạn, kiêu căng những riêng Bùi Mặc thì phải kính nể ít
nhiều.
Bùi Mặc trở ra với một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh lam cùng chiếc quần tây trắng không kém phần lich lãm.
Hắn nhìn Phạm Hiến Việt vài giây rồi đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay đã hơn
chín giờ tối. Ngồi trong xe Phạm Hiến Việt cùng hắn nói phiếm vài câu,
rồi anh ta nhấc điện thoại giọng cao vút: “ Mọi thứ chuẩn bị thế nào rồi “, không biết bên kia đầu dây trả lời thế nào chỉ thấy Phạm Hiến Việt
đột nhiên cười tà, Bùi Mặc cũng không chút quan tâm đến, hắn rõ cũng
không hứng thú lắm với những chuyện của Phạm Hiến Việt.
…
Tên đàn ông hối hả mở tung cánh cửa chạy nhanh về phía Vận Nhi kéo tay theo đó là gào lên, vẻ hấp tấp của hắn khiến cô sợ hãi, chống cự: “ Bỏ…bỏ
tôi ra,…ông mang tôi đi đâu “.
Cô vùng mạnh bàn tay hắn ra khỏi
mình, còn đập mạnh vào ngực khiến tên đàn ông giận dữ, hắn lao đến vung
tay tát thẳng lên một bên má nhỏ, năm dấu tay in rõ đỏ chói khiến gương
mặt đang vốn xinh đẹp kia liền có trở ngại, hắn nhìn cô không còn vẻ
quyến rũ như ban đầu liền có chút khó chịu, lôi cô đến bàn trang điểm,
nhìn người phụ nữ gần đó, lên giọng: “ Mau sửa lớp trang điểm lại cho cô ta nhanh “
Vận Nhi nhìn gương mặt sung tấy của mình trong gương, nước mắt liền rơi cô chỉ biết ngồi bất động để người phụ nữ đó vội vang dặm lại lớp phấn che đi năm dấu tay, cái tát của hắn đau nhói có cảm
giác như vỡ vụn, bàn tay hắn cũng to hơn so với người thường lực đạo như vậy nếu mạnh tay hơn có thể Vận Nhi sẽ đau đến mức ngất lịm.
“ Nhanh tay lên, Phạm chủ sắp đến rồi,…”.
Hắn đi đến hối thúc, lay lay người phụ nữ khiến cô cũng không khỏi kinh sợ, hắn dứt câu cũng là lúc cô xong việc của mình, tên đàn ông nhếch cười
rồi kéo mạnh tay Vận Nhi đi khỏi, những người phụ nữ khác cũng nhanh
chóng theo sau, so với Vận Nhi thì bọn họ lại vui vẻ như được mùa.
Xuống tầng lầu mọi thứ cứ như một thế giới mới, những ánh đèn xanh đỏ hòa
nhau chiếu sáng đến lóa mắt, bên dưới chia làm hai khu một bên là để
những con đỏ đen đánh bạc, một bên là rượu nhạc xập xình, Vận Nhi nhanh
chóng bị dọa sợ mấy thứ nhạc này khiến cô đau đầu đến hoa cả mắt hai bên tai cứ ong ong cả lên, cô bị hắn kéo đi cũng không biết là đi đâu cứ
vùng vẫy nhưng hoàn toàn không thể lay động được người đàn ông, gương
mặt hắn thì lại hối hả, vội vả như thể gặp ma, những người phụ nữ kia
như đã quá quen thuộc bọn họ tự mình chia nhau mỗi người chọn một tên
đàn ông rồi bắt đầu mời rượu, đưa đẩy với mấy ông ta, cảnh tượng hệt như những cô gái nhỏ chạy đến bên những ông bố của mình, những tên đàn ông ở đây nếu không phải có cháu thì cũng là có vợ có con rồi, còn có tên râu ria khắp mặt, tóc thì trắng bạc chỉ vì là những tên nhà giàu nên mới có thể không phân biệt tuổi tác.
Không ra thể thống gì.
Vận Nhi bị tên đàn ông kéo thẳng vào một căn phòng rộng lớn, ngoài một cái
giường còn có một bộ bàn ghế nhỏ có rượu, trái cây, căn phòng này được
bọn họ trang trí hệt như phòng tân hôn vậy, trên giường còn có rải cánh
hoa hồng, ngập tràn mùi nước hoa nồng nặc khiến Vận Nhi sặc sụa ho.
Cô vung tay mình, vừa run vừa nói: “ Gì,…gì đây, anh đưa tôi vào đây làm gì “
Hắn siết chặt gương mặt cô, dọa nạt: “ Lát nữa sẽ có một vị khách đặc biệt
đến, cô khôn hồn thì phục vụ cho tốt, nếu không cô có chuyện gì tôi
không chịu trách nhiệm đâu “, dứt câu hắn ngoắc người đi, đóng sầm cửa
còn khóa trái ở bên ngoài, Vận Nhi chạy lại nhưng không kịp, cô gào khóc đập cánh cửa đến đỏ tay,…nỗi sợ đạt đỉnh điểm, cô không muốn như
vậy,…chuyện này với một cô gái vừa mới trưởng thành như cô sao có thể
chấp nhận, chợt nhớ đến diện mạo của những tên đàn ông ngoài kia càng
khiến nỗi sợ như muốn bốc thành khói, bọn họ đều đáng tuổi cha tuổi chú
có khi còn đáng tuổi ông mình,…
Vận Nhi ngồi bệt trên nền đất
khóc thật lớn nhưng có khóc thế nào bên ngoài cũng sẽ không một ai nghe
thấy được, dù có nghe thấy thì cũng không ai them quan tâm đến, Vận Nhi
đến bây giờ vẫn không tin được cô lại lạc chân vào trốn hồng trần này,
nói đúng hơn là bị ép buộc, là bị người ta bắt đi, vốn nghĩ muốn tìm về
với Bùi Mặc bây giờ lại trở thành không bao giờ có thể gặp lại hắn được
nữa.
Còn nỗi đau nào lớn hơn là sự tuyệt vọng, Vận Nhi đau đớn đến mức nước mắt cũng sắp cạn rồi.