Chương 60 - Thưởng
Mái tóc dài của người con gái xõa tung như một mảnh vải lụa đen, da thịt trắng nõn nà như tuyết giống như một đóa hoa sen trắng nở rộ, cánh môi đỏ bừng hé mở, xinh đẹp không chút tì vết, yên lặng chờ đợi để người đàn ông trên người hái xuống.
Cả người Bùi Mặc không thể khổng chế trở nên run rẩy, khi lồng ngực nóng bỏng kia cùng đường cong cơ thể cô dán sát không để lại kẽ hở, đôi môi người đàn ông mím chặt, hai cánh tay của hắn từ từ cong lại, thở ra hang loạt hơi nóng, phả lên trên gò má cô, dường như bị cuốn hút, cô cảm thấy toàn thân cao thấp, khô nóng khó chịu khiến cô hít thở không thông.
Môi người đàn ông in lên trên cằm cô, nhẹ nhàng gặm nhắm, dịu dàng khôn xiết, ngón tay thon dài thô ráo tùy ý chạy loạn trên thân thể mềm mại của cô, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt theo cổ cô chậm rãi dời xuống.
Da thịt phơi bầy trong không khí, những ngón tay bị hắn mơn trớn kích thích xuất hiện từng chuỗi tê dại, khi mũi hắn hít lấy hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt tản mát ra từ trong cơ thể cô, hầu kết ở cổ họng hắn nhanh chóng chuyển động mấy cái, liếc mắt thấy Vận Nhi nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục cúi đầu xuống, thở hỗn hển, hôn lên thân thể nhỏ bé của cô,…
Cảm giác giống như điện giật tê dại lan khắp toàn thân vào tận xương tủy cô, để cho cô khó tự khống chế mà phát ra một tiếng nỉ non thật khẽ, cô nghe được thanh âm của mình, lại tự thấy quyến rũ vô cùng.
Người đàn ông chống một nửa thân thể cao lớn lên, nhìn thấy Vận Nhi hai mắ nhắm chặt, vẻ mặt luống cuống khó chịu mà thân thể vặn vẹo, đôi mắt trở nên nóng bỏng vì bị kích thích quá nhiều cùng dục vọng dường như muốn đem cơ thể mềm mại dưới thân trong nháy mắt thiêu đốt thành tro.
“ Vận Nhi, mở mắt ra xem anh thưởng cho em thế nào “
Vận Nhi vẫy lông mi từ từ mở mắt ra, cô lại thấy được sự dịu dàng chưa từng thấy trước đó trong đôi mắt của người đàn ông này, cô không được tự nhiên nên đem hai tay đặt ở trên vai hắn, bên trong đôi mắt đẹp lóe ra hơi ẩm ướt sáng bóng, nhìn hắn chăm chăm bởi vì hành động của cô mà đôi mắt thâm thúy hơi hơi nheo lại.
“ Vận Nhi, em đẹp lắm “
Bùi Mặc không cho cô thời gian để trả lời, hắn một lần nữa hung hăng chặn lấy môi cô, trằn trọc trăn trở, ngọn lửa tiến quân thần tốc khuấy động, hắn một tay bắt lấy hai cánh tay cô đang đặt trên bat vai hắn giơ lên đỉnh đầu, một tay men theo thân thể mềm mại của cô thẳng một đường xuống phía dưới, trêu chọc chỗ nhạy cảm của cô, động tác gần như thô lỗ khiến chân mày Vận Nhi hơi nhíu lại.
Đôi mắt sắc bén của hắn gắt gao nhìn cô chăm chú, hô hấp càng thêm nặng nề, bắp thịt toàn thân căng đên chết cứng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị như thế.
Miệng Bùi Mặc điên cuồng cắn mút lên môi cô, lúc thì bên tai rồi xuống cổ, tay hắn trượt xuống hai chân cô đang khép chặt mà mạnh mẽ tách ra, nắm lấy một chân cô giơ lên, da thịt người phụ nữ bóng mượt khiến cho hắn phát điên.
Người đàn ông xuôi theo đến mắt cá chân trắng nõn sạch sẽ của cô mà vuốt ve, một tấc da thịt cũng không bỏ qua, Vận Nhi lại bởi vì động tác này mà không nhịn được từ trong miệng tràn ra từng tiếng than nhẹ, thân thể không ngừng run rẩy, đầu ngón chân mượt mà vì bối rồi xấu hổ nên co rút lại.
Bùi Mặc nghe thấy bên tai tiếng kêu nho nhỏ giống như mèo con màu sắc con người càng sâu hơn, hai tay hắn dời tới cặp mông của cô, một tay nâng mông cô lên ấn vào người mình, để cho cô cảm nhận được thân thể của mình biến hóa mãnh liệt.
Cô khẽ rên lên một tiến kinh sợ, hai má ửng đỏ như nhỏ máu, thân thể vặn vẹo trong nháy mắt mất đi chút khí lực cuối cùng, mềm nhũng không xương nằm trong lòng ngực hắn.
Hơi thở thô ráp nặng nề, bỗng dưng Bùi Mặc nắm lấy tay cô lên đưa về phía bụng rắn chắc của mình, thuận theo cơ bắp có đường nét rõ ràng tứng tấc từng tấc thăm dò xuống dưới, đầu ngón tay cô chạm được dây thắt lưng lạnh buốt, hắn nhướng người thủ thỉ
“Vận Nhi, cởi nó ra “.
Cô mở to mắt, tuy hia người đã làm việc này rất nhiều lần nhưng cô chưa bao giờ cởi quần áo dù cho cô hay cho hắn, từ trước đến nay toàn hắn tự mình cởi bỏ cho cả hai.
Vận Nhi bị Bùi Mặc nắm chặt tay vụng về cởi bỏ thắt lưng ra, chớp mắt cái thứ bên trong đã lộ mặt, nóng hổi còn thô, to.
Loại chuyện này lại làm giữa ban ngày ban mặt, đây làn lần đầu tiên cô có cảm giác này, nó như thể đánh bay lí trí cô.
Mồ hôi trên mặt hắn nhỏ giọt xuống khóe môi cô, khoái cảm mãnh liệt đánh vào ý thức hỗn loạn của cô, cơ thể như muốn nổ tung, thân thể mềm mại không tự chủ hướng về phía hắn, thả lỏng hai chân đang căng thẳng.
Sau trận kích tình hoan ái, Bùi Mặc lười biếng nằm trên người Vân Nhi không nhúc nhích, Vận Nhi bị sức nặng của người đàn ông làm cho mệt mỏi hơn, cô không thở nổi mà cau mày.
Bùi Mặc vài phút sau bật người bế cô vào nhà tắm nhưng hắn lại không rời đi mà mò vào bốn tắm ngồi ngay đối diện cô, Vận Nhi vì quá mệt mỏi nên cũng mặc hắn làm gì thì làm.
Cuối cùng sau một hồi bận bịu tay chân bộn rộn trong bồn tắm, Vận Nhi tăng gấp đôi sự đau đớn, toàn thân cô mềm nhũn được hắn bế ra còn tự tay hắn thay cho bộ quần áo mới, rồi sấy lại tóc.
Vận Nhi hoàn toàn như người mất hồn, toàn bộ đều giao cho hắn giải quyết.
Vận Nhi ôm bụng nhăn nhó, hai mắt đỏ lên muốn khóc: “ Em đói quá “
Bùi Mặc bây giờ mới thấy xót nhanh chóng ra lệnh cho A Trạch lập tức đến nấu vài món, còn hắn ngồi ở sofa ôm trọn cô gái nhỏ trong lòng chờ đợi.
Đến giờ ăn, Vận Nhi được hắn kéo ghế ngồi sát bên, cả hai như dính chặt vào nhau, hắn gắp hết món này đến món khác bón cho cô, Vận Nhi vui vẻ ăn lấy ăn để.
Từ sau khi cô trở thành luật sư công việc bù đầu bù cổ, có ngày còn quên cả cơn đói, nhiều lúc đổ bệnh khiến Bùi Mặc đứng ngồi không yên, nên hắn quyết định đưa cô về Tinh Châu làm luật sư riêng, từ ngày về Tinh Châu cô trở nên rãnh rỗi hơn cũng được Bùi Mặc chăm sóc, quan tâm kỹ lưỡng hơn.
Hắn mang cô về chỉ là cái cớ mục đích chỉ là muốn cho cô gái nhỏ của hắn đỡ vất vả hơn, Vận Nhi biết rõ nên cũng vui vẻ mà đồng ý nhưng không có nghĩa là cô lơ là công việc, vì trở thành luật sư là ước mơ của cô nên không màng ăn ngủ mà đâm đầu làm việc.
“ Mặc, vậy anh định giải quyết ông ta thế nào“
Vận Nhi nhài ngồm ngoàm nuốt mạnh rồi tập trung nhìn hắn.
“ A Trạch đã xử lí xong rồi, không phải lo “
…
Sau khi ăn no cô tìm về phòng ngủ một giấc thật ngon, Bùi Mặc ngồi ngay cái bàn nhỏ trong phòng cúi đầu giải quyết công việc, lâu lâu vẫn đưa mắt dõi theo cô gái nhỏ trên giường kia.
Không biết lại bị sức hút của cô, hắn lại bỏ hết công việc đi đến ôm lấy cô mà ngủ theo