Chương 66: Không Tin Nổi
Không biết từ lúc nào Bùi Mặc lại muốn dính lấy người phụ nữ của hắn không buông như điều này cũng khiến Vận Nhi hạnh phúc hơn nhiều.
reng…reng…reng…
Điện thoại bất ngờ reo lên, Vận Nhi bỏ dở thức ăn chạy ra phòng khách nghe vội, Bùi Mặc vẫn ngồi ở bàn ăn, mặt không biến sắc cũng rất lãnh đạm chăm chú xem gì đó trong máy tính của mình,…nhìn qua đồng hồ trên tay Vận Nhi đã nghe điện thoại gần nửa tiếng, cũng không biết đầu dây bên kia là nhân vật thần bí nào, lúc này Bùi Mặc mới bắt đầu để ý thức ăn cũng nguội dần, hắn liền nheo mắt nói vọng ra: “ Vận Nhi, đồ ăn nguội hết rồi, em làm gì ngoài đó “
“ Em vào ngay đây “, dứt lời bóng dáng cô gái chạy thật nhanh đến bàn ăn vội vã ngồi xuống, ăn thêm vài ba muỗng rồi buông tay gương mặt đột nhiên có phần ngiêm túc hơi ngước nhìn Bùi Mặc.
“ Mặc tối này em có thể ra ngoài chơi không, là Uyển Như cậu ấy về nước rồi muốn hẹn em đi chơi một bữa ạ “
Dù có đang ở độ tuổi nào thì trong mắt cô Bùi Mặc vẫn rất quyền uy, bất cứ vấn đề gì cũng phải nghiêm túc hỏi ý xin phép hắn, đến tận bây giờ trong thâm tâm cô vẫn vô cùng sợ Bùi Mặc.
Bùi Mặc suy nghĩ hồi lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu, cũng không thắc mắc, hỏi han them gì khác cứ thế mà đồng ý.
Không tin nổi
Vận Nhi ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, Bùi Mặc đây là bị ma quỷ nhập rồi sao, hay là bị ai cướp mất hồn đi rồi, sao lại có thể dễ dàng đồng ý như thế, liệu tối này trời có mưa to gió lớn gì không đây.
“ Còn không mau ăn là anh đổi ý đó “, Bùi Mặc không nhìn cô mà lạnh nhạt lên tiếng.
Vận Nhi gương mặt ừm, ờ rồi cúi đầu ăn lấy ăn để.
…
Cô bận rộn cả nửa ngày trời vẫn chưa chọn được một bộ đồ vừa ý, Vận Nhi đứng hai tay chống lên eo bất lực nhìn tủ đồ đã đến mức gần một ngàn bộ của mình, bây giờ cô mới thấy quá nhiều quần áo cũng là chuyện không tốt gì nhưng chỗ quần áo này đều do Bùi Mặc mua cho, cứ mỗi tháng lại mua mấy chục bộ có những bộ đồ hai ba năm rồi không còn mặc nữa nhưng cô vẫn giữ lại, đã nhiều lại nhiều hơn bây giờ để chọn một bộ vừa ý đúng là mất quá nhiều thời gian, lục lọi tủ đồ hồi lâu cô lại nhìn thấy chiếc váy body năm xưa đã mua đôi với Uyển Như, cô quyết định sẽ mặc bộ này.
Phải hơn hai tiếng sau cô gái mới hoàn toàn chỉnh trang mọi thứ xong, đứng ngay trước mắt hình ảnh cô quyến rũ thường ngày hôm nay lại mê người hơn bội phần khiến người đàn ông nào đó liền mất tập trung, Bùi Mặc hơi thở nặng nề đi lại ôm chặt lấy cô vào long, nói bên tai: “ Ăn mặc như vậy không sợ anh không cho em đi nữa sao? “.
“ Anh không được nuốt lời đâu, Mặc…đừng lo em sẽ giữ mình cẩn thận ngoài anh ra không một ai có thể chạm vào “.
Bùi Mặc không nói gì thêm chỉ nhìn cô nở nụ cười nguy hiểm rồi hôn lấy đôi môi đỏ mọng, nụ hôn táo bạo, bá đạo nhưng lại dịu dàng mà từ từ sâu vào trong, Vận Nhi vui vẻ đón nhận nụ hôn của hắn hai tay choảng lên cổ hắn, Bùi Mặc bất ngờ nhấc cô lên hai chân Vận Nhi siết chặt cánh eo thô của hắn, cô cũng nghịch ngợm mà đưa cánh lưỡi mình ngọ nguậy vào trong khoang miệng hắn, nụ hôn tên đàn ông chuyển xuống cắn mút lấy cổ cô, Vận Nhi bất lực thở gấp ôm chặt cổ hắn.
Bàn tay người đàn ông không yên phận mà mò lấy bờ mông căng đầy, nụ hôn cũng sâu hơn mạnh hơn như thể chỉ muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.
Nụ hộn triền miên thật lâu, Bùi Mặc dường như cũng không có ý định muốn dừng lại, Vận Nhi chỉ còn cách xin tha: “ Mặc, em còn phải ra ngoài “
“ Hay là đừng đi nữa, bây giờ em đang nằm gọn trong tay anh rồi “, Bùi Mặc dứt lời rồi cúi đầu cắn mút ngực cô, để lại nho nhỏ vết đo đỏ tím tím, Vận Nhi hoảng hốt đẩy hắn ra, nếu bây giờ cô không ngăn hắn lại ngay thì buổi đi chơi này phải hủy mất.
“ Không được, Mặc,…tối về sẽ bù cho anh được không “.
Bùi Mặc hôn lấy cô lần nữa rồi tiếc nuối buông ra, Vận Nhi nhìn ánh mắt kia có chút không đành nhưng vẫn phải rời đi.
“ Lão đại, xe đã chuẩn bị xong “, A Trạch đi vào cũng là lúc Vận Nhi đi ra, hai người chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Ngay sau khi Vận Nhi rời nhà Bùi Mặc cũng đến Tinh Châu giải quyết công việc của mình.