Chương 99 - Nhất Tinh học viện
Nhất Tinh học viện là nơi đào tạo học sinh có thâm niên lâu đời nhất tại
Huyền Thanh đại lục. Không ai rõ nó có từ bao giờ, chỉ biết rằng có một
cao thủ tu luyện giả ở đại lục phía trên di cư tới, liền là phất tay
hình thành lên Nhất Tinh học viện.
Nằm tại ngay giữa trung tâm
Thanh Đằng quốc rộng lớn, bao phủ xung quanh là rừng rậm được gọi là
Thanh Đằng lâm. Tài nguyên địa bảo, núi phủ khắp mọi hướng, tất cả đều
thuộc sở hữu của Nhất Tinh học viện. Nếu chỉ tính người của Huyền Thanh
đại lục, chẳng có ai gan dạ đủ bản lĩnh dám tùy tiện xông vào phạm vi
của học viện. Vì thế, Nhất Tinh học viện cũng được coi là một thế lực mà ai nghe cũng phải sợ hãi.
Đương nhiên, học sinh của Nhất Tinh
cũng đa phần là những người ưu tú. Không chỉ vậy, có thể vào được đây
phải là người thuộc dạng có thế lực, giàu có.
Lí do khiến Nhất
Tinh học viện trở nên nổi tiếng cũng xuất phát từ những lão sư và học
sinh ở đây. Có những người là thiên tài, có người đã phi thăng, đi đến
đại lục phía trên. Hầu hết các con em thế gia đều không tiếc bất cứ giá
nào để trở thành một thành viên của Nhất Tinh học viện.
Sau đại
hội tỷ võ, theo quy tắc bất thành văn của các học viện, những học sinh
ưu tú sẽ được ở lại Nhất Tinh học viện một năm. Người lựa chọn sẽ là
Hiệu trưởng.
Khi mặt trời vừa lên cao, Nhất Tinh học viện bên trong đã xuất hiện một vài người.
Một hồi lâu lúc sau, một nam tử chậm rãi đi tới trước cửa đại điện, quét
mắt một vòng, dừng lại trên người Bạch Dạ, liền ra tiếng nói “Đừng có
nghĩ có thể ăn may vào học viện chúng ta là đã một bước lên mây.”
Dĩ nhiên lời này không lớn không nhỏ cũng lọt vào tai những người khác
xung quanh. Họ dù không thích Bạch Dạ nhưng cũng không thể ưa nổi cách
nói chuyện của nam tử kia.
Thanh Nhã Như ánh mắt đầy lửa giận, khinh khẩy nói “Bọn chúng vẫn còn cay cú vì thua cuộc đây mà.”
Nhưng xem ra Bạch Dạ bình tĩnh hơn Thanh Nhã Như rất nhiều. Nàng liếc nhìn khắp nơi, mặt không đổi sắc như đang tìm thứ gì đó.
Mãi một lúc sau, các học sinh dường như đứng tụ lại một chỗ, đợi cho lão sư đọc đến tên ai thì đi vào.
“Thanh Niệm!”
“Có.”
Thanh Nhã Như không nhanh không chậm dắt tay Bạch Dạ đi thẳng vào trong.
Một thiếu niên ở đằng sau thấy cảnh này liền trực tiếp túm lấy cổ áo của Bạch Dạ nói “Lão sư có đọc tên ngươi sao?”
Đám học sinh phía sau cũng bất giác cười lên “Tên này bị lãng tai rồi!”
“Chắc không được phụ mẫu bồi bổ chất dinh dưỡng nên tai có vấn đề đó.”
“Haha, không phải đâu, là do tai hắn có dòi.”
Bạch Dạ dùng một lực nhẹ hất cánh tay của thiếu niên kia ra. Ánh mắt không
mấy hảo ý liếc nhìn đám người phía sau khiến họ không rét mà run.
Lão sư trực tiếp quát lên “Đừng có làm ồn!” rồi giải thích “Hắn không có
sai đâu! Bởi hắn không phải học sinh. Hắn là lão sư của học viện Nhất
Tinh do đích thân Hiệu trưởng bổ nhiệm.”
Cái gì?!
Lão sư?!
Lại còn Hiệu trưởng đích thân bổ nhiệm?
“Không thể nào! Tên đó, còn nhỏ hơn bọn ta, sao có thể làm lão sư?”
“Phải đó!”
“Im lặng đi!” lão sư rống một tiếng đầy giận dữ “Thắc mắc cái gì thì đích
thân đến gặp Hiệu trưởng. Còn làm ồn nữa ta sẽ tống các ngươi ra ngoài,
lúc đó thì đừng trách.”
Thanh Nhã Như bĩu môi kéo tay Bạch Dạ đi
nói “Không cần để ý đến bọn chúng. Toàn một lũ nông cạn, sống mãi dưới
đáy xã hội thì làm sao hiểu được chuyện của thần tiên.”
Vào đến
nơi, hai người sốc trước quang cảnh như mây ngàn thước, như trời ngàn
xa. Nơi đây khác hoàn toàn so với ở võ đài dưới kia. Hóa ra chỗ tu luyện của học sinh lại đỉnh cấp như vậy.
Xung quanh bao bọc đều là Linh khí dồi dào, hèn chi học sinh ở đây lại có tu vi vượt trội đến thế.
“Học viện Lục Tinh?”
Cái kia một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng hai người.
Thiếu niên với dáng người cao lớn, gương mặt tiêu sái đủ làm xiêu lòng biết bao nữ nhi đang ở ngay trước mặt họ.
Thì ra là người quen!
“Không nghĩ tới lại gặp nhau sớm như thế đấy!” Triệu Dao nhếch khóe môi cười nói.
Bạch Dạ không lấy làm bất ngờ khi Triệu Dao có mặt ở đây. Cho dù hắn đã thua nàng trong đại hội tỷ võ nhưng thực lực của hắn thì không có gì để bàn
cãi cả.
Thấy nàng không đáp lại, Triệu Dao dường như đã đoán
trước. Hắn nói “Giờ đã học cùng nơi rồi. Hi vọng sau này có thể trở
thành bằng hữu. Thực sự thì ta rất tán thưởng ngươi đấy.”
“Quá khen!” Bạch Dạ lạnh lùng đáp lại.
Hắn liếc nhìn sang Thanh Nhã Như đang đeo mặt nạ núp đằng sau, trêu trọc “Đây là cô bạn gái nhỏ của ngươi ư? Luyện khí sư?”
Thanh Nhã Như có vẻ không thích Triệu Dao cho lắm, cứ luôn bám chặt lấy Bạch Dạ không chịu buông.
“Ngươi bận tâm à?” Bạch Dạ liếc nhìn Triệu Dao.
“Không! Chỉ là tổng dường như ta cảm thấy vị tiểu muội muội này có chút quen mắt thôi.”
Thanh Nhã Như quát lên “Ta không có thân quen gì với nhà ngươi hết, tên MA ĐẦU!”
Hả?!
Triệu Dao đột nhiên ngẩn người ra. Hắn hơi lắp bắp hỏi “Ngươi vừa gọi ta, là gì cơ?”