Chương 50 - Dày vò
Bạch Lãng nằm trên chiếc giường, xung quanh rất nhiều người đang tỏ ra lo lắng, thấp thỏm không yên. Cho đến khi một vị y sư bỏ ngón tay đang bắt mạch ra, ông ấy thở dài lắc đầu.
“Hài nhi của ta sao rồi?” Liễu di nương vừa mới khóc xong nên đôi mắt còn sưng hỏi.
Vị y sư lại thêm một lần nữa thở dài, giọng trầm xuống đáp “Ta không tài nào chữa được, mất đi cả 2 tay thế này, e là sau này thiếu gia sẽ như vậy mãi.”
“Không!!!” Liễu di nương quỳ sập xương đất, ôm mặt đau khổ khóc lên “Nhi tử của ta!”
Nhưng Bạch Khởi không từ bỏ, ông lại gần y sư, hỏi “Chắc phải có người nào đó làm được đúng không? Ông nói đi, dù bao nhiêu ta cũng trả.”
Y sư ngẫm nghĩ một hồi, sực nhớ ra “Tướng quân đã từng nghe nói có một vị luyện dược sư thiên tài tên Tà y không?”
“Ta cũng có biết người này!”
“Vị tà y đó không chỉ là luyện dược sư mà chữa bệnh cũng rất cao siêu, có thể mời người đó tới đây để chữa cho thiếu gia. Chỉ là…”
“Chỉ là gì thưa ông?” Bạch Khởi hồi hộp.
Y sư ngập ngừng “Chỉ là người đó hành tung quái dị, xuất quỷ nhập thần, khó để gặp mặt. Ngay cả người đứng đầu chợ đen cũng chẳng hay biết.”
Liễu di nương bám víu lấy chân Bạch Khởi, nức nở kêu “Tướng quân, mau mời người đó tới đây đi! Lãng nhi…Lãng nhi không thể sống như vậy được!”
Y sư ôm hòm thuốc trên vai, nói “Thôi ta về đây!”
“Để ta tiễn ông!”
Bạch Tố Tố ở một bên suy nghĩ đăm chiêu, Tà y, cô ta cũng có nghe nói đến. E rằng cả đời này Bạch Lãng đều sẽ sống như thế. Tưởng mời được Tà y mà dễ ư? Còn chưa nói đến việc có thể gặp mặt thì việc mua thuốc của hắn cũng có giá trên trời, nhiều người đánh nhau sứt đầu mẻ trán để có được chúng. Bạch Lãng số tiền nợ chắc cũng chưa bằng được một lọ dược cũng Tà y. Lần này tuyệt vọng thật rồi!
Hắc Nguyệt Lâu, tại căn phòng lúc này, linh hồn Bạch Dạ đang tiến vào Không gian Linh thú. Hệ [hỏa] của nàng lúc này tăng lên rất nhiều, vì vậy khả năng tu luyện cũng dễ dàng hơn.
Nàng dần hé mở đôi mắt, trong cơ thể đang nóng như lửa dần hạ nhiệt.
“Muốn đạt tới Linh Tông trung cấp, ngài còn phải tu luyện dài dài.” Dạ Hoàng uống lên chén trà nói “Nói đúng hơn là muốn tăng tu vi lên thì Linh khí ở đại lục này không đủ, vì thế mà rất nhiều người sau khi đạt được Linh Tông thì tới đại lục khác để tiếp tục tu luyện.”
Bạch Dạ trầm mặc, sẽ nhanh thôi, sau khi giải quyết mọi chuyện ở đây, nàng sẽ tới đại lục phía trên, bởi lẽ sẽ có thông tin về thân phận của nàng.
“Chủ nhân!” tiếng gọi từ ngoài cửa truyền vào, Bạch Dạ ngay lập tức tỉnh lại, nói nhẹ “Vào đi!”
Đôi mắt tím của nàng nhìn về phía Cổ Ảnh, mang theo chút hời hợt nhưng lại khiến hắn rùng cả mình. Mỗi lần hắn đối mặt với nàng, luôn có cảm giác lạnh sống lưng, đặc biệt là đôi mắt đó, sự áp bức khiến hắn không dám làm càn.
“Bạch Lãng bị mất đi hai tay, phủ tướng quân ra sức tìm Tà y để chữa bệnh cho hắn.”
“Tìm ta? Họ còn tiền để mời ta sao?” nàng chống tay lên cằm, nhíu mày khó hiểu. Không biết là ngốc thật hay giả ngốc nữa.
“Còn gì nữa không?”
Cổ Ảnh ôm quyền “Theo như thuộc hạ điều tra được, mặc dù Bạch Khởi là tướng quân nhưng lệnh bài quân đội lại nằm trong tay của hoàng đế.”
Bạch Dạ ồ lên một tiếng “Vậy thì đơn giản rồi!” nàng cất giọng gọi “Thu Ly!”
Thu Ly ôm theo hai con thú hớt hải chạy vào “Tiểu thư gọi em?”
“Chuẩn bị đi! Theo ta trở về!”
Lần này nàng quay lại đích xác là mồ chôn của Bạch gia!
Mà ở thời điểm đêm hôm đó, không biết thiếu gia phủ tướng quân bị bệnh gì, hai tay đứt đã đành, giờ tỉnh lại người như bị co giật, thống khổ dãy dụa trên giường. Mọi người ở phủ đều vội vã đi tìm y sư, mà ngay lúc y sư tới nơi thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phá gan.
Đại thiếu gia, thế mà nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cả người hắn mới hôm trước chỉ hơi gầy gầy, nhưng đêm như bị rút hết sạch máu, khô quắt khô queo chỉ nhìn ra bộ xương cùng làn da nhắn như người cao tuổi. Hơi thở vẫn còn, miệng không ngừng lẩm bẩm mà chẳng nghe ra điều gì.
Trông hắn như cái xác ướp, không ai dám đến gần.
Rốt cuộc là bệnh gì?
Giờ này biết tìm Tà y ở đâu? Mà nếu có thấy thì liệu còn có thể chữa được không?
Nhìn thấy nhi tử ra nông nỗi này, thà để nó chết đi có khi còn đỡ thống khổ hơn.
Không một ai tin hắn tự nhiên phát bệnh, mà khẳng định hắn đã gây thù chuốc oán với người nào đó và giờ bị trả thù.
Bạch Khởi suốt mấy đêm không ngủ, rồi lại thêm một màn khóc lóc của Liễu di nương khiến tâm trạng ông trở nên cáu gắt hẳn, mặc xác bà ta, thậm chí ngay cả đứa con không nhìn ra hình người đang nằm kia.
“Tiểu thư đã làm thế nào vậy?” Thu Ly ở bên cạnh lải nhải không ngừng, đôi mắt sáng lên đầy ngưỡng mộ.
“Hủ cốt dược! Một loại dược khiến con người bình thường biến thành xác ướp.” Bạch Dạ cười cười.
Tiểu Bạch ở trong lồng ngực Thu Ly thở dài “Tiếc rằng không thể lấy mạng hắn nhỉ?”
“Lấy mạng làm gì? Để hắn sống còn thống khổ hơn cả cái chết không phải vui hơn sao?”