Chương 83 - Đại hội tỷ võ (23)
Triệu Dao xoay người, bình thản rời khỏi đài. Trên hành lang vắng lặng, những bước đi của hắn trông thật cô đơn, lại vừa có gì đó man mác buồn. Hắn thò tay vào túi áo trong, lôi ra một miếng ngọc bội xanh ngọc bích.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, như nâng niu bảo vật trên tay. Có lẽ chẳng ai nghĩ được rằng, người được mệnh danh là ‘sát thủ học viện’ như Triệu Dao cũng có lúc lộ ra biểu tình bi thương đến như vậy. Hắn hơi cúi mặt xuống, ánh mắt trở nên trầm buồn, tựa như đã đánh mất thứ gì.
Giọng hắn khàn khàn cất lên “Như nhi, nàng ở đâu?”
Không gian buổi chiều tà làm lòng hắn càng thêm trĩu nặng, bàn tay từ lúc nào đã gắt gao nắm chặt lấy miếng ngọc bội. Đó không chỉ là kỉ vật mà còn là lời hẹn ước. Thế nhưng, hắn còn chưa kịp thực hiện, nàng ấy đã rời đi mà không để lại lời từ biệt.
Cha mẹ nàng, hay ngay cả cha mẹ hắn cũng đều nói rằng nàng đã không còn. Nhưng hắn không tin. Nàng ấy từng nói, sinh mạng của hai người đã gắn kết trong miếng ngọc bội này. Nó sẽ vỡ nếu như 1 trong hai chết.
Vì thế, hắn chắc chắn rằng nàng vẫn còn sống.
Ánh mắt Triệu Dao trở nên kiên định.
Như nhi, chờ ta!
Bóng lưng của hắn vẫn vững chãi như vậy, giống như chưa từng một lần buông xuôi. Tiếng bước chân trên hành lang, thân ảnh của hắn khuất dần vào màn đêm.
____
Đêm tối, ánh đèn từ gian ký túc xá của học viện Lục Tinh vẫn còn le lói, tất thảy 10 vị “tinh anh” ngồi “quây quần” lại trong căn phòng. Sự ngập ngừng in hằn trên nét mặt mỗi người, không một ai mở lời cắt ngang không khí ngượng ngùng này.
Cuối cùng, Tử Nhạc Huân không nhịn được nữa mà lên tiếng “Trận vòng loại vừa rồi, mọi người đã vất vả rồi!”
Ngưng Vũ nhìn Tử Nhạc Huân, cười như không cười hỏi “Ý sư huynh là những ai?” ánh mắt của cô vừa lạnh lùng nhưng cũng đầy giễu cợt.
Trong cả đám người, chỉ có một mình Thanh Nhã Như ngồi ôm chặt lấy cánh tay Bạch Dạ không buông, chẳng những không thèm để ý đến mọi người, còn cười đùa vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngồi sát bên, Tử Nhạc Huân liếc mắt nhìn Tuyết Linh Linh, ra hiệu cho cô. Tuyết Linh Linh cố gắng nở nụ cười, hướng mặt lên trên nói “Thanh sư muội, sao trở về lại không báo với mọi người? Ở đây ai cũng lo lắng sợ muội xảy ra bất trắc gì đó.”
Thanh Nhã Như chớp chớp đôi mắt long lanh như hài tử đáp “Mọi người đã lo lắng cho muội đến vậy sao?”
“Đúng đó! Ngay cả Vân lão sư cũng phái rất nhiều người tìm kiếm muội.”
“Muội thấy có lỗi quá! Chắc là Tạ sư tỷ và Nam sư huynh cũng đã hao tâm tốn sức lắm nhỉ?”
Bị điểm tên như vậy, hai người họ bỗng chốc giật mình, không có đủ can đảm để đối diện với Thanh Nhã Như. Có lẽ trận tỷ võ với Nhất Tinh đã đánh tan hoàn toàn sự tự tin và kiêu ngạo trước đó của bọn họ. Nhớ đến những lần giễu võ dương ai trước kia của mình, nếu như có cơ hội, đều chỉ muốn tự cho bản thân một cái tát thật đau.
Không giống với đám Huyền Diệp, Thanh Nhã Như không có ý muốn bỏ qua cho hai người họ. Cô tiếp tục nói “Nếu Bạch sư tỷ có ở đây, hẳn cũng sẽ giống như hai người, lo lắng cho muội đến mất ăn mất ngủ.”
Câu này chẳng khác nào đánh vào điểm yếu của Tạ Vô Song. Trước kia khi còn ở học viện, Bạch Tố Tố và Tạ Vô Song đều cùng học chung một lớp, khi đó ai cũng biết Bạch Tố Tố và Nam Cung Dực là một cặp. Chẳng ai biết rằng, ‘người bạn cùng liêu’ đã thầm yêu vị thái tử cao cao tại thượng kia từ lúc nào mất rồi.
Thế nhưng, xét về mọi thứ, Tạ Vô Song thua kém Bạch Tố Tố về mọi mặt. Từ nhan sắc, địa vị hay thiên phú. Cô ta là nữ nhi của một gia nông bình thường, không thể nào sánh bằng Nhị tiểu thư tướng quân phủ, thiên tài của Huyền Lam quốc.
Vì thế, sau khi Bạch Tố Tố mất mạng, dĩ nhiên Tạ Vô Song như cá gặp nước, thuận thế mà luôn đi kè cặp bên Nam Cung Dực.
Nhắc tới Bạch Tố Tố, tựa một cú tát thật đau vào mặt Tạ Vô Song, để cô ta nhớ rằng, tất cả mọi thứ hiện tại cô ta có được, đều chỉ là những thứ mà Bạch Tố Tố bỏ lại ở trần thế. Dù có cố gắng ra sao, mãi mãi cô ta cũng sẽ không thể thay thế được.
Trong đầu Tạ Vô Song không biết có thế lực gì cứ vang vọng không dứt.
“Tạ Vô Song à Tạ Vô Song! Cô thật là thảm hại! Cô đã để mình thua một người đã chết. Đúng là một trò cười.”
Cô ta ôm lấy đầu mình, cố gắng gạt bỏ đi mọi suy nghĩ nhưng nó cứ như âm hồn bất tán, tiếp tục thao túng tâm lý.
“Cô mãi mãi sẽ chẳng thể nào thoát khỏi cái bóng đó đâu! Vì cô chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi.”
Dù không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Thanh Nhã Như biết, mình thành công rồi.
Tạ Vô Song, ta sẽ trả lại những thứ mà cô từng gây ra. Một chút cũng không thiếu.
Bạch Dạ ngồi ở một bên, thầm thở dài một hơi. Ở cùng đám người này làm nàng cảm thấy chán nản. Thân ảnh nàng bỗng chốc biến mất, như chưa từng xuất hiện một lần nào.