Chương 81 - Đại hội tỷ võ (21)
Khán giả phía dưới võ đài càng lúc càng trở nên náo nhiệt, không ngừng tranh luận bàn tán xem bên nào sẽ dành chiến thắng. Nhưng đa phần, họ tò mò về nhân vật mới lần này hơn cả. Dù chưa biết thực lực ra sao, chỉ với ngoại hình nổi bật kia cũng đủ thu hút người khác.
Cho đến khi giọng hô to vang dội “Trận tỷ võ giữa học viện Nhất Tinh và học viện Lục Tinh, chính thức bắt đầu.”
Hai bên lúc này đã lần lượt phóng thích ra uy áp của Linh Sư, từng người từng người lao đến giữa sân đấu.
Trận chiến diễn ra căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tất cả mọi người đều nhìn rõ, bên Nhất Tinh thực lực cao cường hơn rất nhiều, tu vi thấp nhất cũng chỉ có 1 Linh Sư sơ cấp, còn lại đều từ trung cấp trở lên.
Bên Lục Tinh thì số lượng cao thủ Linh Sư từ trung cấp thưa thớt đến đáng thương, dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bạch Dạ ờ một bên quan sát tình hình, khẽ nhíu mày thật chặt, càng giận dữ hơn khi đám người Tạ Vô Song mới đánh vài chiêu đã khóc lóc kêu cha gọi mẹ làm nhiều người bên dưới cười nhạo.
Đám Huyền Diệp rất chật vật khi vừa phải chiến đấu, vừa chú ý đến lực lượng bên mình sắp không đủ khả năng để chống trả nữa rồi.
Bạch Dạ không biết trong đầu đang nghĩ gì, còn chưa kịp nhìn đã thấy Tuyết Mai từ lúc nào đã ở rất gần nàng, hơi thở Linh Sư cao cấp phóng thích ra, đường kiếm không chần chừ mà lao thẳng xuống phía nàng.
Từ hướng nàng mà nhìn lên, gương mặt Tuyết Mai nhăn lại, đôi mắt trợn tròn lên chẳng giống với cái tên thanh cao của cô ta chút nào.
Cô ta hét lên một tiếng đầy giận dữ “Chết đi!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người ai nấy đều tập trung chú ý nhìn vào. Không ít người đoán già đoán non, cho rằng Bạch Dạ lần này không thoát khỏi rồi.
Thế nhưng, đến khi làn khói trắng dần tan đi, thân ảnh Bạch Dạ vẫn chẳng mảy may hao tổn chút nào, thậm chí đến dính bụi cũng không lấy một hạt.
Chắn trước mặt nàng, một bóng người loáng thoáng xuất hiện, dù có chút nhỏ con nhưng trong đáy mắt hiện lên đầy vẻ ngoan độc.
“Nhã Như?”
Thanh kiếm thật đẹp, hoa văn chạm khắc tinh xảo, lại ánh lên một màu vàng kim sáng chói. Đặc biệt hơn, uy lực của nó phát ra không phải là một kiếm khí bình thường.
Dần dần, tiếng răng rắc rõ mồn một, thanh kiếm mà bấy lâu nay Tuyết Mai tự hào, như có một thế lực tâm linh nào đó khiến nó vỡ vụn ra từng mảnh. Linh khí được rót vào, trong nháy mắt biến mất tăm mất tích.
Bạch Dạ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia, chẳng biết bao giờ mà lại thấy mạnh mẽ đến thế. Thanh Nhã Như quay đầu lại, đối với nàng nở một nụ cười thật xán lạn “Ta không đến muộn chứ?”
Bạch Dạ nhẹ nhàng lắc đầu “Chưa bao giờ là muộn cả!”
Cả phía dưới khán đài trở nên phấn khích lạ thường, lập tức cổ vũ rất nồng nhiệt trước sự chào sân không thể bất ngờ hơn của Thanh Nhã Như.
Cẩm Minh nhìn lên võ đài, vuốt vuốt cái cằm đầy khen ngợi “Lão Trấn, ta ghen tị với ông đấy!”
Trấn Yêu Phù Ma dù không đáp lại lời Cầm Minh nhưng nhìn cái mặt cũng đủ thấy lão đắc ý đến nhường nào.
Một hạt giống tốt thế này thu về tay, làm gì có ai mà không vui sướng cho được.
Kiếm khí trên tay Thanh Nhã Như phát sáng, xung quanh không ngừng tỏa ra linh lực dồi dào, hút lấy toàn bộ Linh khí bên trong thanh kiếm của Tuyết Mai.
Tuyết Mai nhìn cảnh tượng trước mắt làm cho há hốc mồm kinh ngạc “Chuyện này…sao có thể?”
Cô ta vô cùng phẫn nộ, uy áp của Linh Sư cao cấp tiếp tục phóng thích ra, nhưng dường như hoàn toàn không ảnh hưởng đến bước chân của Thanh Nhã Như.
Cô bước dần đến một cách chậm rãi, đến trước mặt Tuyết Mai rồi tung chiêu, xoay người, đôi chân đã từ lúc nào đập thẳng vào mặt của Tuyết Mai khiến cô ta ngã nhào xuống võ đài.
Những học sinh khác thấy thế liền muốn lao ra ngăn cản nhưng bên Lục Tinh nào có ai cho bọn họ cơ hội đó.
Tuyết Mai bị đập mạnh đầu xuống sàn đấu, máu từ trán nhỏ từng giọt từng giọt đỏ thẫm cả nền đất khiến ai nấy đều rùng mình sợ hãi. Nhưng Thanh Nhã Như mặt vẫn không đổi sắc, thậm chí còn dùng chân đá mạnh vào bụng của Tuyết Mai làm cô ta lật người lại. Cô muốn cho tất cả mọi người nhìn, đây chính là vị Tuyết Mai tiên tử mà cả Nhất Tinh học viện tự hào.
“Tiểu Dạ, không phải là người mà ngươi có thể chạm vào.”
Bạch Dạ ở một bên khoanh tay nghiêng đầu nhìn, nếu như Thanh Nhã Như không tới, rất có thể Tuyết Mai còn thảm hơn bây giờ rất nhiều. Nàng thiếu chút nữa là theo thói quen, vươn tay ra bóp lấy cổ đối phương, dùng không đúng lực đạo là rất dễ mất mạng như chơi. Lúc đó, có thể nàng sẽ gặp phiền phức.
Bạch Dạ nhìn Thanh Nhã Như, cô ấy cũng đối mắt với nàng, trong lòng cả hai lúc này hẳn có nhiều điều cần phải nói. Thế nhưng, khi nhìn vào con ngươi đen to tròn của Thanh Nhã Như, nàng cảm thấy, dường như cũng không cần thiết đến thế.
Học sinh của học viện Lục Tinh khi nhận thấy Thanh Nhã Như đã trở về, ý chí trong lòng cũng sôi trào hơn, nháy mắt hạ gục đối phương.
Vân Trình ở một bên quan sát, hắn thầm nghĩ không thể để chuyện này đi xa hơn được. Hắn cần nhanh chóng kết thúc.
Hơi thở của Linh Vương nồng đậm bao phủ toàn bộ võ đài, những người có tu vi yếu hơn trong khoảnh khắc đó đã không chịu được phải khuỵu cả đầu gối xuống.
Hắn lao lên với tốc độ chóng mặt, lập tức muốn chạm trán với Bạch Dạ.
Và nàng cũng biết, nàng cần đánh nghiêm túc.
Mọi người ở đó chỉ thấy nàng bước đến một cách chậm rãi, không giống với Vân Trình như một con hổ hung hăng muốn cắn xé con mồi. Bạch Dạ rất thản nhiên và lạnh lùng nhìn.