Chương 80 - Đại hội tỷ võ (20)
Bạch Dạ ánh mắt hơi cúi xuống, lắc đầu “Đệ tử không biết! Chỉ mong là cô ấy không xảy ra bất trắc gì!”
Dù đã đưa Liên Hồng Vũ tìm hiểu tung tích cũng không có bất kì đầu mối nào. Điều này làm nàng hoàn toàn tức giận.
Vân lão sư nhìn Bạch Dạ, đối với nàng nói “Ta cũng sẽ phái người đi tìm.”
sau khi không còn chuyện gì nữa, Vân lão sư từ từ đứng dậy, đang tính
rời đi thì động tác bỗng dừng lại. Ông ngồi xuống lần nữa rồi hỏi
“Vậy…trận tiếp theo, trò có thể lên sân không?”
Không phải mệnh lệnh, càng không phải yêu cầu, mà cũng chẳng phải van xin,
chỉ đơn giản là một lời hỏi ý. Ông hiểu rõ, Bạch Dạ rất nhạy bén, mỗi
một cử chỉ, lời nói của đối phương đều thu hết vào tầm mắt của nàng. Nên có thể nói, tâm trạng hiện tại của nàng, tất cả đều phụ thuộc vào ông.
Đôi con ngươi tím đó hơi ngước lên nhìn Vân lão sư, không còn thấy sự lạnh
lùng như trước kia, nhưng vẫn duy trì một chút gì đó hơi xa cách. Suy tư một lúc, nàng chậm rãi gật đầu “Được! Cho đến khi tìm thấy Thanh Niệm,
đệ tử sẽ ra sân!”
Lúc này Vân
lão sư mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông bước ra khỏi cửa phòng mà không
khỏi nhớ tới tâm trạng hồi hộp mỗi khi trò chuyện cùng nàng.
Bóng lưng của Vân lão sư rời đi, Bạch Dạ đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn theo,
vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía trước mà không rời khỏi. Con thạch sùng
rụt rè lại gần nàng, một lúc thấy nàng không động đậy, nó liền trèo lên
cổ tay nàng rồi bám chặt không buông. Nhưng Bạch Dạ không hề hất nó ra,
mà chỉ ngồi yên nhìn xem nó muốn làm gì.
___
Cứ như thế, tiếng hô to vang vọng khắp cả học viện đến nỗi các học sinh ai nấy đều giật mình. Nhưng định thần lại, không phải đã đến giờ Thân rồi
hay sao, trận chiến vòng loại với Nhất Tinh.
Dù không phải chung kết nhưng xem ra sức hút của trận thi đấu lần này cũng không hề tầm thường. Bởi vì sao? Lần đầu tiên Lục Tinh học viện tiến
vào top3, cũng là lần đầu tiên trong suốt 20 năm Nhất Tinh phải đấu vòng loại.
Hẳn là thái độ của hai bên sẽ vô cùng trái ngược.
Mặc xong tốt y phục, chuẩn bị tốt vũ khí, các học sinh tham gia đã sẵn sàng với vòng đấu căng thẳng này.
Thành viên của Lục Tinh đứng dưới võ đài, tâm trạng ai nấy đều tỏ ra lo lắng cùng hồi hộp. Lần này, liệu có thắng được không?
Vân lão sư thấy vậy, thở dài bước đến, ông vỗ lấy bả vai của bọn họ an ủi “Đừng lo lắng quá! Chỉ cần cố gắng hết mình là được.”
“Sao còn đứng đây?” một thanh âm trong trẻo từ sau lưng bọn họ vang lên “Không tính lên võ đài ư?”
Là Bạch Dạ!
Đã rất nhiều ngày từ hôm thi đấu đầu tiên cho đến nay, chưa bao giờ bọn họ ngắm nhìn kĩ nàng đến như vậy. Hôm nay nàng ăn vận một thân phục trang
rất chỉnh tề, vẫn là bộ dạng thảnh thơi không đổi nhưng trong ánh mắt
bỗng có nhiều thêm vài phần nghiêm túc. Chẳng biết từ lúc nào, học viện
Lục Tinh lại có một học sinh chói mắt đến nhường này.
Tiếng trống lại một lần nữa vang lên khiến cả không gian trở nên tĩnh lặng.
“Trận tỷ võ giữa Nhất Tinh học viện và Lục Tinh học viện, mời 2 bên bước lên võ đài.”
Dưới sự cổ vũ nồng nhiệt của những người xem, Nhất Tinh rất tự tin xuất
hiện, bọn họ thậm chí còn không giấu nổi vẻ mặt tự đắc và vui sướng.
Không dưới sự phỏng đoán của Bạch Dạ, Nhất Tinh đã không còn con át chủ bài
nào ngoài Vân Trình, những người còn lại, để đám Huyền Diệp đối phó vẫn
là không khó.
Ánh mắt học sinh Nhất Tinh vô cùng chờ mong nhìn về phía đối diện, lần lượt từng người ở Lục Tinh bước lên võ đài.
Thế nhưng, tất cả mọi người ở đó, kể cả các vị lão sư cũng phải dành sự tập trung vào một người. Như một thiên tiên thoát tục nhẹ nhàng nhích người qua, khí chất lại tà mị và đáng sợ đến mê mẩn, chiếc mặt nạ che đi một
nửa dung mạo khiến Bạch Dạ hớp hồn đối phương.
Một nhân vật hoàn toàn mới chưa từng lộ mặt của học viện Lục Tinh.
Dáng người nàng không quá cao so với nam nhân nhưng cũng rất cuốn hút đối với nữ nhân.
Một thành viên trong Nhất Tinh học viện bất mãn lên tiếng “Ngươi là thành viên của Lục Tinh?”
“Phải!” Bạch Dạ lười nhác đáp.
“Sao ta chưa từng thấy ngươi?”
“Ngươi thấy qua tất cả học sinh của Lục Tinh rồi sao?”
“Ta…”
Câu trả lời làm tên đó tức đến nghẹn cả cổ.
Không đợi hắn hỏi tiếp, Tuyết Mai đã dành phần “Ngươi cũng là một trong 10 vị tinh anh sao? Tại sao những trận chiến trước đó ta chưa từng thấy ngươi lên sân?”
Bạch Dạ làm bộ như ngoáy ngoáy cái tai đáp “Ta thích lên hay không là quyền của ta! Ngươi quản được à?”
Câu nói khiến cho Tuyết Mai ấm ức cắn chặt răng giận giữ “Vậy nhỡ đâu ngươi là người bên ngoài trà trộn vào giúp cho học viện Lục Tinh thì sao?”
Trong nháy mắt, cả bọn người ở Lục Tinh liền hận không thể đánh cho Tuyết Mai thành cái đầu heo thối. Ý của cô ta giống như Lục Tinh bọn họ sợ thua
nên nhờ người khác giúp sức vậy!
Bạch Dạ chẳng thèm nghĩ nhiều để làm gì, nàng trực tiếp đối với mấy vị lão sư ở dưới nói “Làm phiền các vị lão sư rồi!”
Trác lão sư đứng lên, cất cao giọng khẳng định “Bạch Dạ, một trong 10 vị
tinh anh của Lục Tinh được cử đến tham dự đại hội tỷ võ. Học sinh này đã được chứng thực rồi!”
“Giờ thì ổn chứ?” Bạch Dạ nghiêng một bên đầu nói.
Vân Trình đứng đối diện với Bạch Dạ, cả người hắn liền run lên cầm cập, một loại cảm giác sợ hãi bao trùm lên thân thể. Hắn không thể nhìn ra tu vi của nàng, nhưng hắn có thể nhìn thấy sát khí bức người như từ địa ngục
tu la bò lên tỏa ra từ nàng. Rõ ràng là đứng cách ra xa nhau, thế mà hắn lại không dám tiến lại gần nàng dù chỉ nửa bước.
Dù cho là vậy, Vân Trình vẫn cố gắng trấn an bản thân, bởi vì vòng loại này, hắn không thể thua!