Chương 9 : Toàn Tri Toàn Năng
Đến lúc này, Phùng Tử cũng bước đầu xác định bản tướng của hắn là chỉ hướng Thiên Thủ Thiên Nhãn – “Toàn Tri Toàn Năng”. Chẳng qua đạo thống này cuối cùng lại chỉ hướng Hỗn Độn Đạo Tổ “Mù Quáng Ngu Si”.
Phùng Tử không rõ “Toàn Tri Toàn Năng” và “Mù Quáng Ngu Si” rốt cuộc có mối liên hệ gì. Chẳng qua ít nhất có thể thở phào nhẹ nhõm, con đường này không phải là một con đường nhỏ gập ghềnh đi không thông. Tuy rằng dựa theo điển tịch mà nói, cũng không dễ đi là được.
Từ đó về sau, Phùng Tử liền trải qua cuộc sống ngày đêm tu luyện. Đốt khí hải, đúc thành Kim Đan, một bước vốn gian nan này lúc này ở quá nhiều mệnh số gia trì cũng trải qua dễ dàng.
Lại tĩnh dưỡng bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, Phùng Tử rốt cục luyện được một khoả Kim Đan, xem như chính thức bước vào thế giới tu tiên.
Vấn đề duy nhất là Phùng Tử nội thị Tử Phủ, nhìn về phía viên Kim Đan đang xoay tròn. Kim đan kia nhìn qua cũng không phải bóng loáng mịn màng, mà là như là một đống tròng mắt hợp thành, lồi lõm gồ ghề.
“Đại khái là đặc tính đạo thống a…”
Phùng Tử thử nghiệm vận chuyển pháp lực một chút, phát hiện cũng không thành vấn đề. Thậm chí tốc độ vận chuyển pháp lực còn vượt xa Kim Đan thông thường ghi lại trong sách.
“Một hơi ba ngàn sáu trăm chuyển. Cũng được, so với ta năm đó còn nhiều hơn một chút.”
Thanh âm đột nhiên xuất hiện khiến Phùng Tử giật mình, thiếu chút nữa liền hiện ra ba đầu sáu tay rút kiếm c·hém n·gười.
Vừa quay đầu lại, đã thấy một đại hán bắp thịt cuồn cuộn, thân hình như chuông đồng đứng ở sau lưng hắn. Cả người tản ra khí tức mãnh liệt nhưng trong thần thức Phùng Tử lại không có một vật nào cả.
“Không nên quá tín nhiệm thần thức của ngươi. Phương pháp che đậy thần thức trên thế gian này nhiều hơn nhiều so với phương pháp che giấu tầm mắt.”
Sơn trưởng nhắc nhở một câu, lại đưa tới một quyển công pháp.
“Tình huống của ngươi Tiểu Lục đã nói với bổn tọa, chẳng qua mạch của ta phần lớn tu luyện Thiên Diện Đạo Tổ đạo thống cũng không có công pháp thông hướng Hỗn Độn Đạo Tổ.”
Nói đến đây, Sơn trưởng dừng một chút, lại nói tiếp :
“Cho nên bổn tọa tới nơi khác giúp ngươi đoạt thứ này, đủ đến Hợp Thể Kỳ, ngươi cầm luyện một chút đi.”
Phùng Tử nghe lời này liền sửng sốt một chút, nhìn quyển sách mơ hồ dính máu tanh như trải qua chiến đấu kia thì trong nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có chút không biết làm sao.
“Ngươi cũng không cần quá cảm kích bổn tọa.”
Sơn trưởng liếc nhìn Phùng Tử đang sững sờ tại chỗ.
“Bổn tọa vẫn luôn không am hiểu giáo đồ nhưng nếu ngươi là đệ tử ký danh, ít nhất không thể để ngươi luyện công pháp thấp kém.”
Nói xong, Sơn trưởng đem quyển công pháp kia nhét vào trong lòng Phùng Tử rồi quay người lại liền hóa thành một đoàn khói đen biến mất không thấy.
Phùng Tử chân tay luống cuống cầm quyển công pháp kia, sửng sốt một lúc lâu, mới nhét vào trong ngực. Hắn hướng về phía Sơn trưởng biến mất thi lễ một cái, thật lâu không chịu đứng dậy.
Từ sau khi cha mẹ q·ua đ·ời, Phùng Tử phiêu bạt theo nạn dân rất lâu, cũng coi như nhìn hết thế gian ấm lạnh. Cảm giác ấm áp đột ngột này khiến Phùng Tử nhất thời lại có chút phản ứng không kịp.
Phùng Tử lấy công pháp ra nhìn thoáng qua, công pháp vô danh, trên bìa chỉ vẽ một bức hoạ Thiên Nhãn Thiên Thủ. Nhìn vẻ ngoài thì có vài phần tương tự với bộ dạng khi thi triển ba đầu sáu tay của hắn.
Sau khi cẩn thận lật xem, Phùng Tử cũng hiểu được bí ẩn của công pháp này.
“Nói thẳng ra là càng điên càng mạnh…”
Đúng hơn là tu luyện bản công pháp này sẽ tiếp cận “Toàn Tri” mà “Toàn Tri” tự nhiên sẽ mang đến “Toàn Năng”.
Thế nhưng thân thể và thần hồn của con người có giới hạn, cho dù tu luyện đến Đại Thừa Kỳ cũng không đạt được tiêu chuẩn có thể tiếp nhận “Toàn Tri”. Dưới tình huống không thể thừa nhận mà lại tùy tiện cảm nhận “Toàn Tri” cũng không khác gì chủ động dấn thân vào vực sâu điên cuồng.
“Trách không được chú thích trên công pháp đều viết điên điên khùng khùng. Chỉ sợ người tu luyện đều là một đám người điên muốn ôm mộng toàn tri đi.”
Phùng Tử lại cẩn thận đọc một lần, nghĩ như vậy.
Chẳng qua, con đường sau đó ngược lại rất rõ ràng. Tác dụng phụ có lớn hơn nữa, ít nhất cũng là một con đường có thể đi thông. Phùng Tử không có lựa chọn cũng không có tư cách yêu cầu quá nhiều.
“Vậy trước tiên cứ tu luyện như vậy đi…”
Phùng Tử nghĩ như vậy, dứt khoát liền thừa dịp lúc này động phủ linh khí tràn trề, khoanh chân mà ngồi, bắt đầu tu luyện.
…
“Phùng Tử! Phùng Tử! Tỉnh lại!”
“Đừng nổi điên nữa! Mau tỉnh lại!”
Theo tiếng gọi, Phùng Tử có chút khó khăn mở to hai mắt. Đập vào mắt hắn cũng không phải là căn nhà trúc nhỏ tọa lạc trong dãy núi kia mà là một cảnh tượng khác.
Nội tạng vỡ nát, máu tươi khô cạn, lâu phòng sụp đổ, t·hi t·hể đầy đất vô cùng ngổn ngang, tựa như một hồi t·ử v·ong thịnh yến.
Ở trước mặt gọi hắn là Hồ Cập sư tỷ. Nhìn qua trạng thái rất xấu, thân thể vỡ nát một nửa, thậm chí có thể nhìn thấy trái tim trong lồng ngực đang đập. Một nửa khuôn mặt của nàng đã hóa thành hình dạng của một con sâu nào đó, có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh xếp chồng lên nhau từ cái miệng rộng mở của nó.
Thậm chí ngay cả một chân còn sót lại của Hồ Cập cũng biến thành hình dạng giống như Hồ Cập, mặt trên còn bọc da thịt như người, nhìn qua có một loại cảm giác vặn vẹo khác thường.
“Đây là… Chuyện gì xảy ra?”