Chương 4 : Bạch Lâm
“Tiểu sư thúc.”
Hồng Phúc chào người tới.
Phùng Tử vừa ngẩng đầu, trước mắt lại là một nữ tử giống như thiên tiên, da trắng nõn nà, tay mềm mại.
Phùng Tử là một tục nhân thế gian làm sao từng kinh qua chuyện này? Trong lúc nhất thời chỉ hận bản thân không có văn hóa, chỉ biết có đúng một câu mỹ nhân.
Vị tiểu sư thúc này nhìn qua chỉ là một thiếu nữ hai tám tuổi. Da trắng mỹ mạo, ngực lớn… Khụ khụ, bên cạnh đi theo một vị đạo đồng thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, rõ ràng là một nữ nhi nhưng lại để tóc ngắn.
“Đây chính là Phùng Tử đi. Nghe Sơn trưởng ý tứ là chờ ngươi tu đến cảnh giới Nguyên Anh sẽ thu ngươi làm đệ tử tọa hạ.”
Tiểu sư thúc cười sờ sờ đầu Phùng Tử.
“Tục danh của ta là Bạch Lâm, đạo hiệu Khánh Lâm.”
Dứt lời, nàng lại chỉ chỉ đạo đồng bên cạnh.
“Đây là Hồ Cập, đệ tử của ta, tạm thời xem như sư tỷ của ngươi.”
Chờ Phùng Tử hành lễ với Hồ Cập, Hồ Cập lại hoàn lễ xong thì Bạch Lâm mới cười nói.
“Kỳ thật chúng ta nhất mạch này không quá để ý những thứ này bái tới bái lui, nhìn thôi cũng phiền toái. Về sau ngươi trực tiếp quên đi lễ nghĩa này là được rồi. Đúng rồi Phùng Tử, đạo hiệu của ngươi là gì?”
“Sư đệ vẫn chưa có.”
Phùng Tử lắc đầu nói.
“Vậy thì lão đầu kia lại quên rồi.”
Bạch Lâm thở dài.
“Ngươi nếu là bội tự Truyền, mệnh trung hữu mộc, vậy không bằng gọi là Truyền Phong đi.”
“Tạ sư thúc ban tên.”
Phùng Tử lại muốn hành lễ, lại bị Bạch Lâm ngăn cản :
“Công pháp trước Kim Đan của nhất mạch chúng ta về cơ bản đều giống nhau, không có gì quá khác biệt. Ta thấy ngươi cầm quyển Ngũ Khí Quy Nguyên kia cũng không tệ. Ngươi trước tiên theo đó luyện, sau Kim Đan phải ngưng luyện pháp tướng, đến lúc đó ta sẽ chọn công pháp thích hợp cho ngươi.”
“À đúng rồi, thứ này cho ngươi.”
Dứt lời, Bạch Lâm từ trong ngực móc ra một quyển công pháp, Phùng Tử nhận lấy, đã thấy trên đó viết năm chữ to Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
“Quyển Nhất Khí Hóa Tam Thanh này là công pháp luyện thể rất tốt, đoán chừng đủ cho ngươi dùng đến Nguyên Anh Kỳ. Ngoại trừ dễ điên ra thì không có khuyết điểm gì quá lớn. Chỉ là ngươi ngồi dưới chân Sơn Thần đều không điên, hẳn là luyện tập cũng sẽ không sao…”
Bạch Lâm nói xong lại duỗi lưng một cái, tựa hồ có chút mệt mỏi. Ngoài miệng nói Hồ Cập ngươi dẫn hắn đi dàn xếp một chút, người đã lười biếng ghé vào dưới ánh nắng, không nhúc nhích giống như đang tiến hành quang hợp.
Trải qua một đống chuyện trước đó, Phùng Tử kỳ thật cũng đã mệt mỏi đến mí mắt ríu lại. Không biết tại sao, có thể là nguyên nhân ăn khối thịt Sơn Thần kia, trong bụng không có cảm giác đói, đến nhà trúc nhỏ của mình gục đầu xuống ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Phùng Tử chỉ cảm giác trên mặt mình ngứa ngáy, giống như có thứ gì đó đang cù hắn. Vừa mở mắt lại thiếu chút nữa bị dọa hết hồn.
Chỉ thấy trong phòng hắn mọc đầy dây leo xanh biếc, trên dây leo không có lá cây trái cây gì mà là thứ giống như nho.
Chỉ là đó cũng không phải quả nho mà là từng chùm tròng mắt đang treo lơ lửng. Thậm chí chính dây leo cũng mọc đầy con mắt, phần lớn đang ở trạng thái nhắm mắt ngủ say nhưng cũng có một số cái mở to, nhìn chằm chằm hắn.
“Sư phụ! Người lại ngủ loạn khắp nơi nữa rồi”
Thanh âm Hồ Cập từ ngoài cửa truyền đến. Ngay sau đó đống dây leo mắt dài kia nhanh chóng rút về ngoài cửa rồi dần hoá thành thân ảnh của một nữ tử xanh biếc.
Đây đúng là Bạch Lâm.
“Thật có lỗi với sư đệ, sư phụ nàng cứ như vậy, buổi tối uống rượu say ở đâu thì ngủ ở đó. Còn vừa uống say liền khống chế không được bản tướng, sư đệ ngươi đừng sợ”
Hồ Cập phủ thêm cho Bạch Lâm một bộ quần áo, lại đi vào liên tục xin lỗi Phùng Tử.
“Không… Không có việc gì… Chỉ là bản tướng… Là thứ gì?”
“À, hôm qua ta quên nói cho đệ biết, nhất mạch Kim Đan Kỳ của chúng ta tu pháp tướng, đến Nguyên Anh sau này phải ở ngoài thân người tu một bản tướng.”
Bạch Lâm sửa sang lại quần áo đi tới.
“Bản tướng của tiểu sư thúc chính là Đằng tiên tử, ngươi vừa rồi cũng đã được nhìn thấy.”
“Tiên tử…”
Phùng Tử thật sự không có cách nào đem từng chuỗi tròng mắt vừa rồi cùng tiên tử liên hệ cùng một chỗ.
“Không sao, sau này ngươi cũng sẽ có.”
Bạch Lâm đi tới vỗ vỗ đầu Phùng Tử, trong lúc giơ tay lên thiếu chút nữa cảnh xuân chợt lộ, lại bị Hồ Cập kéo đi sửa sang lại quần áo.
Cứ như vậy, Phùng Tử bắt đầu sống ở đây một tháng. Nói thật cũng không có gì không thoải mái, mỗi ngày đều có thể ăn no.
Mặc dù hắn cũng không biết thịt mình ăn ở đây là cái gì. Mùi vị cũng không giống thịt người nhưng không biết vì sao sau khi cho vào miệng lại cảm thấy không khỏe.
Phùng Tử cũng thử luyện tập bản công pháp kia. Có thể hắn thật sự là có căn cốt thượng giai, vọng khí cảm khí một lần là xong, không có bất kỳ trở ngại nào.
Vài ngày liền tu tới Luyện Khí tầng năm. Tốc độ này ngay cả Bạch Lâm cũng tấm tắc không thôi.
Đến lúc này cũng có thể tu hành một ít pháp quyết đơn giản.
Phương diện thuật pháp Phùng Tử lựa chọn phương pháp Ngũ Tạng Dưỡng Quỷ Bạch Lâm đề cử, nói là sau khi Trúc Cơ vẫn có thể phát huy hiệu quả không tầm thường. Sau khi kết đan lại càng có thể trực tiếp luyện hóa đổi thành tu vi, cũng coi như là thượng đẳng công pháp.
Phương diện luyện thể vẫn là tu hành quyển Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Bắt đầu luyện Phùng Tử mới hiểu được vì sao nói luyện bản pháp quyết này dễ bị điên.
Ở trên yêu cầu trước tiên phải nghĩ ra hai “ta” khác. Sau đó thông qua việc không ngừng câu thông, giao tiếp với hai “ta” kia để tiếp tục tu luyện.
“Đây không phải là đem mình luyện thành tên điên sao…”
Phùng Tử thở dài, chẳng qua công pháp này phải tới Trúc Cơ Kỳ mới có thể chân chính phát huy tác dụng, nhất thời hắn cũng không quá nóng vội.
Trong núi không tuế nguyệt, thời gian một năm thoáng cái đã qua…