Chương 12
“Đồng ý, đồng ý!” Được Tạ Ngọc Bạch gọi là người có tiếng nói, mặt già của Tiền Khai Khang nóng cháy, “Tôi không phải là lớn hơn vài chục năm tuổi mà thôi, nào so được với tiểu công tử tuổi trẻ tài hoa.”
Cũng chỉ là lớn hơn năm mươi năm, tuổi không lớn lắm, có thể bái sư.
Tiền Khai Khang nghẹn hồi lâu, rốt cuộc cũng không dám làm lỡ thời gian quý báu của học sinh cấp ba.
Tạ Ngọc Bạch không có tiền, vì vậy móc một lá bùa ra, quơ quơ: “Ừm..Dùng cái này làm thù lao đi.”
Đây là bùa gì thế? Nói như vậy, trên đường đi Linh Minh Tự, sạp nhỏ bán 10 tệ một xấp. Tiền Khai Khang nghiêm túc nhìn tới nhìn lui, thực sự không biết được bùa này có chỗ nào đặc biệt. Cho dù Tiền Khai Khang học thức uyên bác thì cũng không thể thổi ra hoa nha.
Ông nở nụ cười tiếp nhận nó một cách thong dong: “Chuyện nhỏ mà thôi, vốn dĩ không nên thu tiền, nhưng nếu như là tiểu công tử tặng, tôi chắc chắn sẽ luôn mang nó bên người.”
Ông lão này rất biết nhìn hàng, Tạ Ngọc Bạch vui vẻ, thế là lại tặng cho ông thêm một lá.
Tiền Khai Khang nghi ngờ Tạ Ngọc Bạch nhìn không thấy nên đã xem bùa thành tiền giấy.
“Đây là bùa?”
“Đúng vậy, hmmm…dựa theo cách nói của các người, chính là khai quang.”
Tiền Khai Khang vui vẻ nhận lấy.
Tạ Ngọc Bạch nói chuyện với ông xong, đang tính rời khỏi, lúc này bên ngoài có một chiếc xe dừng lại, một vị khách có vẻ giống như quý phu nhân đến.
Tiền Khai Khang có ý muốn mời Tạ Ngọc Bạch thể hiện tài năng, lại sợ y muộn giờ đi học.
“Ông Tiền, chỗ ông có thể hỏi bệnh cách màn không ạ?” Tạ Ngọc Bạch đột nhiên hỏi.
“Có!” Tiền Khai Khang vội gật đầu không ngừng, bây giờ không có cũng phải sáng tạo cho có, ông nhanh nhẹn kéo mở màn, cắt một lỗ to bằng cổ tay, khi làm những việc này ông cứ như trở lại tuổi ba mươi vậy.
Tạ Ngọc Bạch ngồi phía sau màn, còn Tiền Khai Khang ngồi bên ngoài giả làm trợ lý bốc thuốc.
Trịnh Phân nghi ngờ liếc nhìn Tiền Khai Khang, lẽ nào không phải ông lão này khám bệnh sao? Nàng cũng là đi khắp nơi tìm nhiều thầy, mới đến loại phòng khám trung y dân gian này.
Tiền Khai Khang: “Hôm nay sư phụ tôi ngồi khám.”
Trịnh Phân đưa tay vào, cảm nhận rõ ràng các đầu ngón tay đặt lên cổ tay của mình rất tinh tế, không giống như người già, lẽ nào sư phụ của người ta có thuật trú nhan*?
*Thuật trú nhan: Phương pháp giữ gìn tuổi xuân, trẻ mãi không già
Trịnh Phân là bạn tốt của Tiết Tinh, đã đến nhà họ Tạ vài lần, Tạ Ngọc Bạch đã từng gặp nàng. Tạ Thầm Bạc là người cẩn thận, nếu như Tiền Khai Khang không đưa ra được thành tích thực, chỉ dựa vào Vương Phó Dương đề cử, anh sẽ không dễ gì cho Tiết Tinh uống thuốc.
Nếu y chữa khỏi cho Trịnh Phân, sức thuyết phục của Tiền Khai Khang sẽ khác.
Tạ Ngọc Bạch đè thấp âm thanh, “Từ mạch tượng thấy được, dạ dày Trịnh phu nhân không tốt, là thời trẻ bôn ba cực khổ, ăn uống không quy luật tạo nên.”
Trịnh Phân vốn dĩ không tập trung, nghe được như vậy ngồi thẳng người: “Lão tiên sinh nói đúng lắm, tôi cùng chồng thời trẻ lo chạy vận tải, không có thời gian chăm sóc thân thể.”
Trung y tây y cũng đều đi khám, bệnh dạ dày dựa vào dinh dưỡng, thuốc thì Trịnh Phân cũng đã uống một mớ lớn, nhưng cứ chậm chạp không thấy hiệu quả, tây y nói tình hình không ổn, có thể phải cắt dạ dày.
Trịnh Phân rất sợ mổ, thà uống thuốc đắng, gần đây đang điên cuồng tìm thầy chữa bệnh.
Tạ Ngọc Bạch: “Phu nhân không chỉ ăn uống không quy luật, khi trẻ còn thường ăn một loại đồ ăn, cơ thể đã nhiều lần cảnh báo cô, cô lại không quan tâm.”
Thầy thuốc cách màn đột nhiên thần sắc nghiêm nghị, Trịnh Phân giống như học sinh tiểu học kiểm điểm nói: “Là tôi mua đồ giá rẻ.”
Trước kia không có tiền, nhà nàng rất tiết kiệm, nàng sống cùng chồng ở Tây Bắc bảy tám năm, nơi đó có một loại đồ ăn đặc sản, mỗi lần ăn đều bị đầy hơi, thế nhưng nó rẻ mà, một cân có mấy hào, thích hợp làm lương khô, chồng nàng cũng rất thích, trong quá trình vận tải đường dài thì bọn họ xem nó là lương thực chính.
Bây giờ mạng lưới vận chuyển của họ trải rộng toàn quốc, nhà to sự nghiệp lớn, chồng nàng vì cảm kích còn dùng tên nàng để đặt tên, nhưng bây giờ có tiền cũng không thể nào mua lại được cơ thể khỏe mạnh.
“Lòng người dễ đổi, không cần vì người khác mà uất ức bản thân.” Tạ Ngọc Bạch dừng ở đây, cầm bút chuẩn bị kê phương thuốc.
Chẳng mấy chốc, Tạ Ngọc Bạch viết đầy một tờ giấy, đưa từ trong lỗ nhỏ ra, “Uống vào buổi sáng và tối sau bữa ăn, bốc thuốc đi.”
Tiền Khai Khang đưa hai tay nhận phương thuốc “Tôi tới bốc —”
Khoan đã, trên đây viết cái gì thế??
Tiền Khai Khang cho rằng chữ của mình đã đủ “Rồng bay phượng múa”, nhưng dù sao cũng tuân theo quy luật giản thể tự do trong giới y học, nào ngờ núi cao còn có núi cao hơn, chữ của Tạ Ngọc Bạch một chữ ông cũng không nhìn ra.
Không phải giản thể, lại không theo quy luật tí nào.
Phương thuốc cho Tiết Tinh, Tạ Ngọc Bạch có suy xét tỉ mỉ, cẩn thận tăng giảm liều lượng, ghi chép nghiêm túc, vì vậy còn có thể xem hiểu. Phương thuốc viết cho Trịnh Phân nhanh hơn một chút, đã bộc lộ bản tính.
Tiền Khai Khang nghĩ, tiểu công tử là người khiếm thị, có thể viết được như vậy đã là không dễ dàng gì.
“Thể chữ của công tử phóng khoáng không trói buộc, nhưng tôi già cả mắt lão hóa, sợ nhìn sai liều thuốc quan trọng, có thể đọc qua một lần không?”
Tạ Ngọc Bạch nghe lời làm theo.
Tiền Khai Khang càng nghe càng kinh hãi, chỉ trong thời gian vài phút hỏi khám ngắn ngủi, là có thể nghĩ ra phương thuốc thần tiên như vậy, e rằng đúng là thần tiên hạ phàm rồi!
Trịnh Phân tâm phục khẩu phục Tạ Ngọc Bạch, sau khi lấy được dược liệu, chờ mong nói: “Hoàn toàn nghe không ra tuổi tác của lão tiên sinh, nói mười tám tuổi chắc cũng có người tin đấy. Không biết có thuốc chống lão hóa không….”
Đại quốc sư mười tám tuổi gãi gãi mặt, “Xin lỗi, chưa có đọc qua.”
Trịnh Phân vô cùng tiếc nuối, nàng linh cảm nếu có thể mua được phối phương độc quyền ở chỗ của lão tiên sinh, nàng có thể mở một công ty mỹ phẩm tầm cỡ thế giới, doanh thu chục tỷ mỗi năm.
Nhưng phải am hiểu mới nghiên cứu, thành thạo nó để đạt đến trình độ cao hơn, Trịnh Phân càng thêm tin tưởng phương thuốc dưỡng dạ dày trong tay.
Khi trả tiền, Trinh Phân lấy một tấm thẻ ra, Tiền Khai Khang dò hỏi Tạ Ngọc Bạch nên lấy bao nhiêu tiền.
Tạ Ngọc Bạch nhỏ giọng hỏi: “Cháu thu tiền?”
“Thuốc ngài kê đơn, đương nhiên là ngài thu tiền.”
Tạ Ngọc Bạch không ngờ ngoài một trăm tệ kia, khoản thu nhập đầu tiên của mình vậy mà là khám bệnh cho người ta, tâm tình phức tạp, “Cháu cũng không biết nên thu bao nhiêu, ông Tiền giúp cháu định giá đi.”
Tiền Khai Khang am hiểu cách kiếm tiền, lúc này ông định giá càng cao, Trịnh Phân càng thấy đáng tin cậy.
“Sư phụ không dễ gì rời núi…”
Trịnh Phân: “Bao nhiêu cũng đáng giá.”
Tiền Khai Khang: “Năm ngàn.”
Trịnh Phân: “Quả là thầy thuốc y đức cao thượng, lão tiên sinh y thuật tinh thông, đừng ngại thu nhiều một ít. Quẹt thẻ ở đâu?”
Tạ Ngọc Bạch nói chen vào: “Chỉ thu tiền mặt.”
Đại quốc sư không thích tiền điện tử, không có cảm giác thực thụ khi kiếm được tiền, y vẫn thích nhất là hai mươi vạn lượng vàng trong tầng hầm kiếp trước, nhìn thấy mà cũng sờ được.
Cuối cùng Trịnh Phân cũng biết được lão tiên sinh tuổi tác đã cao, người già ấy mà, không tiếp thu được việc thanh toán điện tử, nàng lập tức có cảm giác chân thực, căn dặn tài xế đi ngân hàng rút tiền, rút nhiều hơn một vạn.
Tạ Ngọc Bạch cong cong mi mắt mà nâng một chồng nhân dân tệ, cũng tặng cho Trịnh Phân một lá bùa.
Trịnh phu nhân trong lòng xúc động, vừa rồi nàng nghi ngờ lão tiên sinh mười tám, quả thật không đúng.
Xe của Trịnh Phân vừa đến, Vương Bình đã trốn đi, khi còn trẻ hắn đã đi bộ đội, gần đây nhất lại tìm học kiến thức phản trinh sát. Tiểu thiếu gia việc gì cũng làm được, Vương Bình cảm thấy mình cần phải tiến bộ hơn, nếu không sẽ rất dễ bị đuổi việc.
Trên đường trở về trường, Tạ Ngọc Bạch còn đưa cho Vương Bình một vạn tệ tiền mua sách.
Chú Vương kinh ngạc với năng lực kiếm tiền của Tạ Ngọc Bạch, ngoài miệng còn nói: “Thiếu gia kiếm tiền không dễ dàng gì, thật ra tiền này trong nhà có thể trả được.”
Tạ Ngọc Bạch: “Con đã là người lớn rồi, làm sao có thể tiêu tiền của gia đình.”
Trong điện thoại của y cũng có app thanh toán, kết nối với thẻ của anh y.
Buổi tối tan học, Tạ Ngọc Bạch tính đi một vòng cầu vượt, tìm một chỗ tốt để xem bói. Y đã thương lượng xong với Vương Phó Dương, sau này mỗi lần tan học y sẽ đến tiệm mát xa, vào bằng cửa trước, chuồn ra bằng cửa sau, điện thoại thì để lại tiệm mát xa.
Y dùng năm ngàn tệ mua một chiếc điện thoại hai sim, cũng lắp sim anh cả tặng vào trong. Như vậy, định vị ghi lại ở tiệm mát xa, anh y có gọi điện tra hỏi thì y cũng có thể nhận được.
Vương Bình lặng lẽ giúp tiểu công tử làm xong mọi chuyện, cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu vì đứa trẻ phản nghịch.
“Chú Vương, có người đi theo chúng ta.”
“Cái gì?” Vương Bình kinh hồn táng đảm, tay cầm vô lăng hơi lo lắng, có phải là bọn đó không, ngộ nhỡ trực tiếp tông vào thì phải làm sao?
“Nghe con chỉ huy.” Tạ Ngọc Bạch lấy một lá bùa ra, giả vờ dán vào sau ghế lái, sau đó linh hoạt mà chỉ dẫn Vương Bình tiến trái vòng phải, rất thong thả.
Vương Bình lú hết cả đầu, tại sao hắn cảm giác hành động này của tiểu công tử không phải là tránh né, mà là bại lộ bản thân ở vùng nguy hiểm.
“Thiếu gia, điều này….”
“Thành công rồi.”
Vương Bình nhìn từ kính chiếu hậu, chỉ thấy hai chiếc xe điệu thấp màu đen chặn đối phương lại, cửa xe mở ra, hai người đàn ông áo đen hùng hổ bước xuống, cao 1m88, xắn cao tay áo, như thể sắp đánh nhau trên đường đến nơi.
Lúc này Vương Bình mới hiểu, thì ra có hai nhóm người đi theo bọn họ, mà còn không biết sự tồn tại của nhau.
Tạ Ngọc Bạch lắc lư vài vòng, làm bại lộ hai nhóm người dưới tầm nhìn đối phương, y giỏi nhất là khơi mào mâu thuẫn.
Chú Vương nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, suy đoán có một bên là người của mình.
Khi Tạ Ngọc Bạch về đến nhà, Tiết Tinh đang ở trong sân tưới hoa, y đi qua nắm lấy tay nàng, mặc không đổi sắc: “Mẹ, trưa hôm nay con ở chỗ ông chủ Vương học mát xa đó.”
Tiết Tinh đau lòng nâng tay con trai lên: “Tay có đau hay không?”
“Không đau. Mẹ à, ông chủ Vương nói ông ấy có quen một lão trung y, bốc thuốc là đúng bệnh, lúc trước cổ của ông ấy sưng thành một cục thế này — —” Tạ Ngọc Bạch cường điệu dùng hai tay miêu tả ” Lão trung y châm hai châm là khỏi. Mẹ cũng mời ông ấy đến khám được không ạ?”
Tiết Tinh thoải mái nói được, sự quan tâm của con trai nhỏ đều tốt hơn bất cứ lão trung y nào.
Tạ Ngọc Bạch vui vẻ nói: “Thứ bảy này khám có được không mẹ?”
Hai ngày nữa là thứ bảy, đến lúc đó tình trạng của Trịnh Phân chuyển biến tốt, Tiết Tinh sẽ thử xem.
“Con có học mát xa, để con thử xoa bóp cho mẹ.” Tạ Ngọc Bạch nửa thật nửa giả nói.
Một bên là lấy lòng tin của Tiết Tinh, chứng minh y thực sự đang học mát xa. Một bên khác, Tạ Ngọc Bạch từng học y, đối với kinh mạch và huyệt đạo con người hiểu rõ như lòng bàn tay, đừng nói là xoa bóp, ấn ấn bả vai bình thường, ai mà chẳng biết cơ chứ.
Tiết Tinh là mẹ y, là người mẹ đã chăm sóc tên ngốc y mười tám năm.
Đời trước Tạ Ngọc Bạch gia đình tồi tệ, sau mười bốn tuổi thoát khỏi nhà cũng chưa từng gặp lại bọn họ, đời này lại lo lắng bản thân làm chưa đủ nhiều.
“Vậy mẹ cảm ơn tiểu Bạch.”
Vào bữa tối, Tiết Tinh dành ra năm phút khen Tạ Ngọc Bạch từ đầu đến chân, nào là “Hiểu chuyện”, “Ngoan ngoãn”, “Có triển vọng”……Tạ Ngọc Bạch nghe mà ngượng ngùng.
“Ông chủ Vương khen con học rất giỏi, tiến bộ vượt bậc, chính là học cái này đó.” Tạ Ngọc Bạch mèo khen mèo dài đuôi, điên cuồng ám chỉ mong muốn được cắm rễ trong tiệm mát xa.
Cha con nhà họ Tạ trông thấy mà thèm, vô cùng hâm mộ Tiết Tinh.
Tạ Kiến Minh lên tiếng: “Vậy con nhất định phải cố gắng học, sau này ba sẽ mở nguyên một chuỗi cửa tiệm cho con.”
Tạ Ngọc Bạch hiểu chuyện nói: “Ba, con cũng ấn ấn cho người nhé.”
Tạ Kiến Minh cắn răng từ chối, bọn họ là đàn ông, xương cốt cơ bắp đều cứng rắn, rất tốn sức. Với lại, ông cũng bằng lòng để vợ mình ở nhà hưởng thụ đãi ngộ có một không hai, ví dụ như việc được con trai út mát xa.
Tạ Thầm Bạc lúc thì thấy ba mẹ hoàn toàn bị Tạ Ngọc Bạch lấy lòng, lúc thì nhìn Tạ Ngọc Bạch, hiếm khi không tham gia vào đội tâng bốc.
Anh đang suy nghĩ đến một chuyện.
Cùng lúc đó, Thương tổng cũng đang suy nghĩ, bởi vì hắn phải giải thích với Tạ Thầm Bạc tại sao cử người đi theo dõi em trai của anh.
Người của hắn còn đánh nhau với vệ sĩ nhà họ Tạ đến mức phải vào bệnh viện.