Chương 6
Mặc dù hoàn cảnh của nó rất đáng nhận được sự đồng cảm, tuy nhiên cái tính kiêu ngạo của nó cô không thể nào mà chấp nhận nổi được. Nhã Kiều lạnh lùng tiến đến phía nó nhưng với mục đích là để tìm chiếc túi tiền của cô mà thôi. Nếu cô không an ủi nó thì nó cũng sẽ tự sinh tồn được trong khu rừng này thôi bởi nó là yêu quái mà.
Cô lục tìm xung quanh một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy được món đồ yêu quý mà bản thân đã đánh rơi, “Thật tốt quá, nó không bị người khác lấy mất.”
Nhã Kiều cẩn thận cất vào tay nải, tiếp tục trên cuộc hành trình của mình, thế nhưng tay áo của cô lại bị tiểu hồ ly nắm chặt lấy, không cho cô rời đi. Nhã Kiều bất lực quay đầu lại nhìn nó. Hai tai đã cụp xuống hẳn, đôi mắt to tròn lấp lánh những ánh sao sáng, nó nhỏ giọng mà cầu xin cô:
“Có thể cho ta đi cùng được không? Ta không muốn bị bỏ đói nữa đâu.”
Sự dễ thương của tiểu hồ ly làm cho con tim của Nhã Kiều như bị vỡ oà. Khi còn ở thời hiện đại, cô đã không thể nào chịu nổi được những khuôn mặt dễ thương của bọn trẻ ở trại mồ côi, bây giờ ngay trước mặt cô lại là một tiểu hồ ly cực kì đáng yêu thì làm sao cô có thể từ chối được cơ chứ. Tuy nhiên, muốn đưa tên nhóc này theo bên mình thì thực sự có chút bất tiện, đối với nhiệm vụ ám sát của cô lại càng khó thực hiện hơn. Nhã Kiều liền đưa ra vài điều kiện với nó:
“Muốn theo cũng được, nhưng ngươi tuyệt đối phải nghe lời của ta, không được lên tiếng cãi lại, biết chưa?”
Tiểu hồ ly không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý luôn, “Được.”
Và thế là một người một yêu cùng nhau lên đường. Vì để những người dân bình thường xung quanh không bị hoảng sợ bởi hình dạng của hồ ly, cô ép buộc nó phải thu hồi lại đuôi và tai của bản thân để trông giống một đứa trẻ bình thường hơn. Đối với nó thì chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng cần phải có sự trợ giúp của Nhã Kiều.
Nó nhỏ giọng yêu cầu cô: “Muốn ta biến thành con người cũng được, nhưng mà ngươi phải thơm vào má ta một cái.”
Nghe yêu cầu kì lạ này của nó khiến cho Nhã Kiều rất bất ngờ. Cô không ngờ một tên nhóc mới tí tuổi lại có đầu óc gian xảo như thế. Nhã Kiều cự tuyệt từ chối nó một cách dứt khoát:
“Không được, tại sao ta phải làm thế chứ?”
Tiểu hồ ly tỏ vẻ ấm ức trả lời cô: “Là vì dấu ấn của ngươi đã hấp thụ hết sức mạnh của ta rồi, giờ ta không khác gì một đứa phế vật hết.”
Nhã Kiều bây giờ mới hiểu được lý do tại sao mà hồi sáng nó lại không ra tay đánh trả cô rồi. Thật không ngờ dấu ấn chết tiệt mà cửu vĩ hồ để lại cũng có một chút lợi ích chứ bộ. Để đi đường một cách thuận lợi, cô đành phải chấp nhận yêu cầu này của tiểu hồ ly. Dù sao thì người thiệt cũng chẳng phải là cô nên chẳng có lý do gì để từ chối cả. Chỉ thấy cô cúi xuống hôn nhẹ vào má của tiểu hồ ly. Cô có thể cảm nhận được làn da vô cùng mềm mại và cuốn hút của nó, mùi vị giống như một cái bánh bao trắng trẻo vừa mới ra lò vậy.
Sau khi nhận được linh khí của Nhã kiều, sức mạnh của tiều hồ ly cũng được hồi phục lại một nửa. Tai và đuôi trắng bắt đầu biến mất, hình dạng của nó bây giờ không khác gì một người bình thường cả. Nhã Kiều liếc mắt nhìn nó từ đầu tới chân, cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định đặt cho nó một cái tên cho dễ nói chuyện.
“Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Bán Nguyệt.”
Tiểu hồ ly không hề thích cái tên này một chút nào, nhưng mà cũng chẳng thể phản biện được gì với người phụ nữ bí ẩn trước mặt. Nó chỉ biết lặng im, miễn cưỡng gật đầu với cái tên mà cô đã đặt ra. Bây giờ cô mới yên tâm dắt nó đi qua thị trấn của dân làng. Ở đây vô cùng náo nhiệt và ồn ào với những tiếng nói vui vẻ các dân buôn và người mua. Bán Nguyệt lần đầu tiên tiến đến nơi ở mà con người sống, đôi mắt cậu cứ mở to mà quan sát những chuyển động lạ lùng xung quanh. Điểm này của cậu đã bị Nhã Kiều nhìn thấy từ đầu tới đuôi, trông thằng bé giống như một đứa ngốc vậy.
Mặc dù bề ngoài ngôi làng này trông rất bình thường, nhìn vào chẳng có một chút điểm kì lạ nào cả, nhưng trong lòng của Nhã Kiều không ngừng khởi sinh sự nghi ngờ. Lần cuối cô xuống núi là vào một năm trước, lúc đó không hề có một ngôi làng nào phồn thịnh như thế này. Khả năng ngôi làng được xây dựng trong thời gian ngắn cũng không phải là không thể, có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi chăng?