Chương 5
Nhã Kiều đang mải mê suy nghĩ thì giọng nói của tiểu hồ ly liền cắt ngang: “Ngươi, ôm ta ngủ.”
Yêu cầu này của cô làm cho cô khá bất ngờ. Tiểu hồ ly này chẳng lẽ từ nhỏ không có gia đình chăm sóc nên giờ nó muốn cảm nhận thử hơi ấm của con người xem cảm giác như thế nào sao? Là một người trưởng thành và chết đi một lần, cô cũng chẳng thèm chấp một đứa nhóc con làm gì cả! Nhã Kiều miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của nó. Và thế là, một người một yêu ôm nhau ngủ đến tận trời sáng.
Ánh sáng mắt trời ló dạng, lan toả những tia nắng ấm áp của mình đến vạn vật. Tiểu hồ ly dần dần tỉnh giấc, nó vẫn nằm trong vòng tay của Nhã Kiều. Cảm giác thật ấm áp và an toàn, đã lâu rồi nó chưa có được một giấc ngủ ngon đến như vậy. Mí mắt cô khẽ động, cô đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu.
Đập vào mắt cô ngay lúc này là một khuôn mặt trông vô cùng dễ thương của tiểu hồ ly, làm cô không thể kìm được mà đưa tay lên béo hai cái má nhỏ xinh của nó.
“Chào buổi sáng, ngươi ngủ có ngon không?”
Tiểu hồ ly liền tức giận mà cào thẳng vào bàn tay cô một phát. Nhã Kiều đau rát rụt tay về. Trên mu bàn tay của cô đã xuất hiện ba đường máu cũng không nghiêm trọng lắm. Vì là hồ ly nhỏ nên móng vuốt của nó không sắc và sâu như của con trưởng thành.
Nhã Kiều chưa kịp lớn tiếng quát mắng nó thì tiểu hồ ly đã vật ngã cô xuống đất với tốc độ vô cùng nhanh, làm cô không kịp trở tay. Con dao dùng để phòng thân cũng bị tiểu hồ ly lấy mất, kề thẳng lên cổ của cô. Đôi mắt nó sáng lên, giọng nói gầm gừ mà cảnh cáo cô:
“Ta đã nói là không được đụng vào ta, ngươi không hiểu sao?”
Nhã Kiêu vô cùng bất mãn với hành động của nó lúc này. Trán cô bắt đầu hiện lên vết xăm màu đỏ. Cô nhanh chóng vật ngược lại cơ thể nhỏ bé của nó xuống đất, thẳng tay bóp chặt cổ cổ tiểu hồ ly. Khuôn mặt cô lúc này trông vô cùng đáng sợ, áp lực mà cô toả ra vô cùng lớn, khiến cho nó cũng phải kiêng nể vài phần.
Cô nở nụ cười thoả mãn nhìn con vật nhỏ trong tay, “Sao hả? Không dùng pháp thuật thần thông quảng đại của ngươi vật ta đi, sợ rồi sao?”
Tiểu hồ lý cũng rất muốn làm thế, tuy nhiên sức mạnh của nó giống như bị cơ thể của Nhã Kiều hút mất vậy, không thể sử dụng được một câu thần chú nào. Bàn tay của cô ngày càng bóp chặt lấy cổ của nó hơn, khiến cho quá trình hô hấp trở nên khó khắn. Tiểu hồ ly chỉ còn cách cầu xin cô tha mạng.
“Dừng…dừng tay lại, ta sai rồi!!!”
Lúc này, một câu nhận lỗi của nó không thể nào mà làm hạ cơn tức giận của cô xuống được. Cô không có ý định giết một đứa trẻ yếu đuối như thế này, nhưng ít nhất cũng phải dạy cho thằng nhóc này một bài học nhớ đời.
Chỉ thấy Nhã Kiều thả tay khỏi cổ của tiểu hồ ly, sau đó xách cổ áo của nó lên, thẳng tay ném nó xuống suối một cách dứt khoát. Bây giờ cô mới thấy sáng khoái mà cười nhạo nó:
“Ha! Ha! Ha! Hôm nay ta dạy cho ngươi một bài học, đừng bao giờ đụng đến con gái hiểu chưa?”
Nói xong, cô hả hê quay lưng quấn gói đồ đạc của bản thân rời đi, tiếp tục hành trình của mình. Tiểu hồ ly cố gắng bơi vào bờ một cách khó khăn. Nó thở hổn hển nhìn bóng lưng của Nhã Kiều xa dần. Trong lòng nó lúc này vô cùng tức giận, thật không ngờ đường đường là một yêu quái lại bị một loại người đánh cho tơi bời hoa lá như thế! Sức mạnh của nó tại sao lại không có tác dụng với người phụ nữ đó chứ! Rõ ràng hôm qua còn sử dụng vô cùng dễ dàng, vậy mà chỉ ôm cô ta ngủ trong một đêm thì lại trở thành một kẻ yếu đuối.
Nó nghiến răng nghiến lợi nhìn vào đôi tay nhỏ của bản thân, “Chết tiệt, rốt cuộc thì mình là ai chứ? Sao lại sống dưới bộ dạng thảm hại như thế này?”
Nỗi uất ức và nhục nhã khiến cho nước mắt của nó không kìm được mà cứ rơi không ngừng. Cơ thể thì ướt nhẹp như chuột lụt, không có nổi một bộ đồ để thay. Nó tủi thân co người lại, úp mặt xuống đầu gối mà nức nở:
“Tại sao…tại sao kẻ nào cũng ghét ta hết vậy? Tại sao lại đối xử lạnh nhạt với ta như thế?”
Đúng lúc này, Nhã Kiều làm rơi mất cái túi có chứa ngân lượng để chi tiêu trong việc đi lên kinh thành nên cô phải quay lại kiếm, không ngờ lại bắt gặp cảnh này của tiểu hồ ly.