Chương 28
“Ngươi làm cái gì đấy? Ta nói chỉ cho ôm thôi, ai cho ngươi cắn ta?”
Lãnh Huyết vẫn ôm chặt lấy cô, giọng của hắn nghe có vẻ rất uất ức mà trả lời cô:
“Ta chỉ muốn đánh dấu chủ quyền là nàng là hoa đã có chủ mà thôi! Mất công lại bị tiểu tử Chấn Kiệt cướp mất.”
Lần này cô không thể tha cho lão hồ ly này được. Cô dứt khoát bấu mạnh vào cánh tay chắc khoẻ của hắn, khiến hắn đau đớn mà thả cô ra.
Ánh mắt cô sắc bén mà lườm hắn, “Chủ quyền cái đầu ngươi ấy! Đừng có tự ý cắn ta.”
Nói xong, cô liền mặc y phục vào, quay người rời đi, mặc kệ tên hồ ly có bày ra vẻ mặt đáng thương như thế nào đi chăng nữa. Cánh cửa phòng của hắn đóng sầm lại. Lãnh Huyết vẫn ngồi trên chiếc chiếc giường của bản thân, hắn nở một nụ cười thoả mãn mà chạm nhẹ vào bên má vừa bị đánh của bản thân.
“Chậc, dù khá bạo lực nhưng lại rất cuốn hút! Nàng sẽ sớm trở thành người phụ nữ của ta.”
[…]
Nhã Kiều đi loanh quanh trong hoa viên của cung Tây Hà. Mới sáng sớm đã bị tên hồ ly kia sàm sỡ và chiếm tiện nghi một cách công khai rồi, đúng là tức chết cô mà! Càng nghĩ thì cơn lửa giận trong lòng Nhã Kiều càng tăng cao hơn. Lòng cô đã quyết phải giết tên đó cho bằng được nhưng mà chắc phải tìm cách trốn khỏi nơi này để tìm viện binh trước cái đã. Đang mải mê suy nghĩ thì cô lại bắt gặp Chấn Kiệt đang ngồi câu cá trong hồ của hậu viện. Là vua mà nhàn hạ đến như thế sao? Mà cũng phải, thằng bé vẫn chưa trưởng thành, chuyện quản lý triều đình chắc là do thái hậu giải quyết hết. Đang buồn chán nên cô tiến đến bắt chuyện với cậu một chút:
“Nè, nhóc câu cá trộm đấy à? Đây là cung của quốc sư mà!”
Chấn Kiệt vừa nhìn thấy cô là khuôn mặt lại nở môt nụ cười tươi như hoa, vứt luôn cái cần câu trong tay, ôm chầm lấy Nhã Kiều.
“Tỷ tỷ đệ rất nhớ tỷ!!! Tại sao tỷ lại trốn không chơi với đệ chứ?”
Hành động này của cậu khiến cho cô có chút ngạc nhiên. Rõ ràng hôm qua là cô bóp cổ của Chấn Kiệt, vậy mà cậu bé vẫn quý cô như lúc mới gặp là sao nhỉ? Nhã Kiều cúi xuống xoa đầu cậu rồi gặng hỏi:
“Chuyện hôm qua đệ có nhớ được chuyện gì không?”
Chấn Kiệt nghiêng đầu đáp: “Thì nói chuyện với tỷ nè, cầu hôn tỷ nè! Hết rồi đó.”
Cậu nhóc không hề nhắc đến đoạn cô hành thích cậu. Có lẽ đoạn kí ức đó đã bị thái hậu xoá đi rồi chăng? Chuyện bà ta bị ác linh nhập vào chắc là chỉ có quốc sư và cô biết, còn Chấn Kiệt thì vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ thích chơi đùa mà thôi. Như vậy cũng tốt, cậu sẽ không có những kí ức sợ hãi khi nhìn thấy thái hậu sử dụng sức mạnh của ác linh để giết người. Xoá đi một chút thì giúp cậu phát triển tốt hơn, trở thành một vị vua tốt. Nhã Kiều cầm lấy cần câu cá, sau đó đưa cho cậu.
“Đang câu cá mà, phải tập trung đúng không? Đệ bắt cả đi, tỷ sẽ nướng cho đệ ăn.”
Chấn Kiệt vui vẻ ngồi xuống câu cá. Chỉ trong thoáng chốc, cậu đã bắt được bốn con cá chép khá lớn. Nhã Kiều cũng giữ lời hứa mà thể hiện trình độ nấu nướng của bản thân. Mùi thơm của cá nướng toả ra, thú hút sự chú ý của Quân Hạo. Hắn lần theo mùi hương mà đi đến chỗ của Nhã Kiều. Trước mặt hắn là bốn con cá đang được nướng chín.
“Mùi thơm quá! Cho ta ăn chung với!” Cậu tiến đến ngồi xuống đối diện với cô.
Chấn Kiệt đi nhặt củi vừa quay về đã thấy bị chiếm mất chỗ ngồi, liền ngồi tức giận mà lớn tiếng đuổi Quân Hạo:
“Ngươi là cận vệ cơ mà! Công việc bận rộn, không nên ngồi đây mới đúng!”
Quân Hạo vừa nhìn thấy Chấn Kiệt thì khuôn mặt cậu ta biến sắc hắn, vội vàng đứng dậy hành lễ với Chấn Kiệt.
“Tham kiến bệ hạ, thuộc hạ đang bảo vệ Nhã Kiều cô nương, không có muốn ăn.”
Nhã Kiều cũng phải nể phục sự lật mặt trắng trợn này của Quân Hạo. Rõ ràng vừa nãy hắn còn luôn miệng xin miếng cá, vậy mà bây giờ vừa nhìn thấy bệ hạ một cái là thay đổi ý định ngay. Dù sao thì cô cũng sẽ không cho cậu ta một con cá nào hết bởi cái vụ hôm qua vẫn khiến cho Nhã Kiều rất tức giận, không thể tha thứ được cho Quân Hạo.
Nhìn Nhã Kiều và tiểu hoàng đế ăn cá khiến cho cái bụng của hắn cũng phải réo lên liên hồi. Mà nghĩ lại thì chỗ này là hoàng cung, hai người họ lôi đâu ra cá tươi còn sống như thế chứ? Màu sắc của con cá rất giống với mấy con mà quốc sư hay nuôi. Câu tò mò hỏi Nhã Kiều:
“Cô nương lấy cá ở nhà bếp hả?”
Nhã Kiều vừa ăn vừa trả lời cậu: “Không, bọn ta câu được ở cái hồ sen kia kìa!”