Chương 6 - Khiêu chiến
La Sĩ Tín nói xong thì đẩy cửa đi vào, thấy Trương Tu Đà đang nói chuyện với một quan viên, Lữ Trọng Minh nhớ tới vụ Dương Quảng điều tra, trong lòng đánh trống liên hồi, phản xạ có điều kiện trốn sau lưng La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín để ý Lữ Trọng Minh dường như đang kiêng kị thứ gì đó, chủ động đứng trước chắn cho cậu, biểu hiện ý định che chở, không để cậu đối mặt với đặc sứ nọ. Đứng yên ôm quyền với Trương Tu Đà.
La Sĩ Tín: “Sư phụ.”
“Đến đúng lúc.” Trương Tu Đà nói: “Con đi chuẩn bị, theo ta xuất chinh.”
La Sĩ Tín nói: “Không được! Mình con đi.”
Trương Tu Đà tức giận nói: “Ý gì đây! Xem thường sư phụ đánh không được?”
La Sĩ Tín nói: “Không quyết định được! Thúc Bảo dẫn binh còn chưa trở về, tướng quân Lâm viện trợ Lạc Dương, Lư Minh Nguyệt nắm trong tay mười vạn người! Chúng ta chưa đến trăm người!”
“Binh tướng phải tản ra mới có gan trên trên trường.” Trương Tu Đà nói: “Không đáng để sợ.”
Khi nói chuyện Trương Tu Đà quay về phía Lữ Trọng Minh nhìn một cái, hình như không ngờ cậu sẽ đến đây.
La Sĩ Tín nói: “Thủ hạ không đến năm mươi người! Không thể để sư phụ đi mạo hiểm được!”
Trương Tu Đà: “Quân lệnh chất như núi! Một mình con đi, làm cách nào trừng trị Lư Minh Nguyệt!”
Tính tình La Sĩ Tín hung dữ đó giờ, tâm trạng Trương Tu Đà có vẻ không tốt, cả người râu tóc đã hoa râm, cận kề năm chín sau mươi, tính tình có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, sứ thần triều đình nọ quan sát một lúc, hai thấy trò đang tính nhào lên đấm nhau như chốn không người, trán La Sĩ Tín nổi đầy gân xanh, Lữ Trọng Minh nhìn bộ dạng không được ổn cho lắm của gã, sợ Trương Tu Đà động thủ gã, vội nói: “Có cái này…”
“Có cái này…”
Lữ Trọng Minh mở miệng, hai người trong phòng không nói nữa, tất cả nhìn Lữ Trọng Minh, Trương Tu Đà khẽ nhíu mày, La Sĩ Tín lạnh lùng nói: “Nói.”
Lữ Trọng Minh: “…”
Lữ Trọng Minh chỉ suy nghĩ khuyên hai người dừng cãi nhau, không ngờ lại lâm vào tình huống xấu hổ như thế này, nghĩ ngợi chốc lát, não muốn căng ra, dựa vào lời lẽ trước đó, sắp xếp lại rồi đưa ra kết luận tạm thời.
“Có chuyện này… phản quân Lư Minh Nguyệt không đáng để sợ, binh mã của Vương Bạc đã qua, không rõ sẽ vùng mình trỗi dậy lần nữa hay không…” Mấy ngày trước đây Lữ Trọng Minh từng thảo luận với Tần Quỳnh, hiểu sương sương tình hình chiến sự hiện tại, phỏng đoán nói: “Tướng quân Trương phụ trách trấn giữ Chương Hàm, ngay thời khắc này đảm bảo không sai.”
Sứ thần triều đình nọ khịt mũi coi thường hừ một tiếng, La Sĩ Tín nhất thời trợn mắt cả giận nhìn, nhưng Trương Tu Đà phản ứng nhanh hơn, giận xám hồn nói: “Sĩ Tín, vị này là đại nhân Lý được triều đình cử đến! Không thể vô lễ!”
Trương Tu Đã rống vậy rồi, Lữ Trọng Minh thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu không có gã trấn thủ ở đây, chỉ sợ La Sĩ Tín lại dở trò cũ xông lên tát một phát cho cái thứ “Sứ thần” kia bay khỏi đại sảnh rồi, nói tiếp: “Sau khi tướng quân Tần gặp mặt Chu Pháp Thượng, có lẽ thắng bại sẽ được quyết định trong mấy ngày nay thôi. Không bằng phái người truyền tin cho hắn, lần này sau khi giải quyết chiến sự bên Hoàng Hà xong, nhanh chóng đến viện trợ. Tướng quân La cùng ta xuất binh, ngoài huyện Chúc A hội họp. Tướng quân Trương nếu tin tưởng được tại hạ, Trọng Minh tình nguyện cùng La huynh đệ nhanh chóng lên đường tiếp viện ở Chúc A.”
Lúc trước La Sĩ Tín làm việc bên ngoài, không biết lai lịch của Lữ Trọng Minh, nhưng lời đề nghị Lữ Trọng Minh đánh đúng vào ý định gã, đáp: “Đúng là vậy, kẻ hèn Lư Minh Nguyệt, sư phụ không cần xuất chiến, con với tiểu huynh đệ này đi là đủ rồi.”
Trương Tu Đà nói: “Bệ hạ chỉ đích danh nói muốn tìm ngươi, lão phu không thể tùy tiện cử ngươi xuất chiến.”
La Sĩ Tín vốn dĩ không biết lai lịch của Lữ Trọng Minh, nghe được lời này sắc mặc lập tức thay đổi, vừa thấy Lữ Trọng Minh, trong mắt toàn là ý dò hỏi, Lữ Trọng Minh đáp lại cho gã cái ánh mắt đợi lát nữa sẽ giải thích ngươi nghe, trong lòng kinh động, lập tức biết được đặc sứ triều đình ấy vậy mà đã tìm được đến doanh trại Trương Tu Đà!
Đặc sứ kia hỏi: “Đại nhân Trương, nó chính là Lữ Trọng Minh?”
Hai câu ngắn ngủn, Lữ Trọng Minh đã đoán được trước khi mình và La Sĩ Tín tiến vào, Trương Tu Đà cùng sứ thần trò chuyện, tóm lại là Dương Quảng tra ra được bản thân đang ở trong doanh trại Trương Tu Đà, vì vậy phái người đến xem xét. Nhưng… sao Dương Quảng biết? Lấy được tin tức nhanh vậy? Dù sao Dương Quảng chỉ là người phàm, dám chắc còn đang đánh giặc phản quân ầm ầm ngoài kia, sao tin tức truyền tới ổng ở tút hút đó được?
Lỡ như mà người muốn tìm mình không phải Dương Quảng, mà là kẻ khác, thời điểm này vô cùng nguy hiểm.
Tuy Lữ Trọng Minh muốn đi đến Đại Hưng một chuyến, lại không thể rơi vào thế bị động, đang nghĩ cách bịt miệng câu chuyện của sứ thần, La Sĩ Tín đã không kiên nhẫn, đáp lại: “Ta đi xa, không thể nhận mệnh của ngài. La mỗ muốn đưa bị tiểu huynh đệ này ra ngoài đánh giặc. Đại nhân Lý chờ ta thắng trận trở về ngài muốn làm gì thì làm cũng chưa muộn.”
Trong lòng Lữ Trọng Minh thầm khen hay lắm! Nói thế bố ai cãi được, vội nói: “Tướng quân Trương nếu tin tại hạ…”
Lúc này La Sĩ Tín một lòng chỉ mong Trương Tu Đà ở lại, vẫn do bên ta chỉ có mấy chục người, mà đối phương có mười vạn, chuyến này vừa đi là thôi khỏi đánh cho đẹp trời, chỉ có nước cả đám hội họp với Tần Quỳnh thì may ra còn có cơ hội thắng. Trương Tu Đà chính là lão tướng, tuổi tác lại cao, lỡ mà xảy ra chuyện không hay, sẽ trở thành đả kích rất lớn đối với triều Tùy.
Chỉ thấy Trương Tu Đà đánh giá Lữ Trọng Minh, một lát sau nói: “Tần Quỳnh đối với ngươi kính trọng có thừa, nói vậy để người ít nhiều gì cũng phải tự phát huy võ lực bảo vệ bản thân. Ngươi đã tình nguyện vì Đại Tùy ta mà xuất chiến, vậy để ngươi đi cùng Sĩ Tín xuất chinh, sau khi đến Chúc A, Tần Quỳnh mang người tụ họp với các ngươi, lúc đó hẵng xông lên đánh, không thể tùy tiện hành sự.”
Sứ thần biến sắc nói: “Đại nhân Trương!”
La Sĩ Tín hoàn toàn không để sứ thần kia vào mắt, đáp: “Đi!”
Nói xong hướng về phía Trương Tu Đà ôm quyền, rắc rối phía sau để lại cho ông xử lý, xoay người muốn đưa Lữ Trọng Minh đi, Trương Tu Đà nhìn thoáng qua Lữ Trọng Minh, lại nhìn La Sĩ Tín, ý tức sâu xa nói: “Sĩ Tín, ngươi xưa này hành động không màng trước sau, mọi việc nên thương lượng trước cùng tiểu huynh đệ này, không thể tự tiện độc đoán.”
Lữ Trọng Minh gật đầu, biết Trương Tu Đà để mình đi, không phải bởi vì cho rằng mình có thể giúp ích được gì, mà là bởi vì La Sĩ Tín bấp bênh dễ ngã, Trương Tu Đà sợ tên đệ tử này lỗ mãng, bỏ lỡ thời cơ tốt, lại để ý lời Tần Quỳnh nói hồi trước, Trương Tu Đà rất có ý định che chở Lữ Trọng Minh.
Lữ Trọng Minh không khỏi sinh lòng biết ơn, gật đầu, lại liếc mắt nhìn sứ thần một cái, xoay người cùng La Sĩ Tín rời khỏi đây.
La Sĩ Tín vừa rời khỏi quân doanh lập tức xoay người lên ngựa, nói với Lữ Trọng Minh: “Đi lấy vũ khí.”
Lúc này Lữ Trọng Minh mới nhớ ra, mình muốn đánh giặc cùng La Sĩ Tín! Trước đây bản thân chưa từng đánh giặc, trên giấy gáy to vậy thôi, cái đó còn dễ. Giờ sao ta ơi? Rõ ràng là healer mà, sao lại thành tank rồi!
“Sao đây?” La Sĩ Tín hỏi: “Chưa từng học võ?”
“Học rồi.” Lữ Trọng Minh vội nói, y thấy La Sĩ Tín trở tay vắt một ngọn giáo dài sau lưng, ngọn giáo đơn sơ, không cài thêm vật phẩm trang sức gì cả, thầm nghĩ người này quả thật là nhân vật tàn nhẫn. Người dùng giáo mác, mũi giáo đều có sự gắn kết kỳ lạ, để tránh một mũi giáo đâm chết kẻ thù.
Lữ Trọng Minh chưa từng ngồi ngựa đánh giặc, dùng hai thanh kiếm đẹp ơi là đẹp, nhưng phải cận chiến mới phát huy được công dụng, nguy hiểm rất cao, hơn nữa kỹ năng khống chế ngựa không thành thạo, dễ đâm sầm vào địch, huơ tay múa chân, tư thế đánh nhau khó nhìn quá, vì vậy lựa trường cung, đảm bảo đánh xa. Chọn thêm thanh kích, đảm bảo hộ thân.
“Người có thể sử dụng hai loại vũ khí?” La Sĩ Tín nhìn Lữ Trọng Minh đâu đó bằng ánh mắt chế nhạo.
Lữ Trọng Minh nói: “Có thể…”
La Sĩ Tín: “…”
“… Đi chưa?” Lữ Trọng Minh bị La Sĩ Tín nhìn đến mức chột dạ, run rẩy nói.
La Sĩ Tín nói: “Trường cung tám mươi ba cân, ngươi mở cung thử xem.”
Lữ Trọng Minh cần cung, có vẻ hơi trầm ngâm, một tay đẩy, một tay kéo dây, hơi cúi người, kéo ra. La Sĩ Tín bỗng thấy bất ngờ, nhưng vừa thấy tư thế kéo cung của Lữ Trọng Minh là biết ngay được dạy bởi danh sư không thầm thường, lập tức không hỏi nhiều, đáp: “Đắc tội.”
Lữ Trọng Minh cười, La Sĩ Tín bao tay da trâu tháo nhẫn ba chỉ xuống vứt cho cậu, Lữ Trọng Minh đeo lên, nói: “Ta thử trường kích cho ngươi xem?”
La Sĩ Tín nói: “Không cần, cứ thế mà đi.”
La Sĩ Tín nói xong thì thúc ngựa đạp gió phi thẳng ra khỏi doanh, Lữ Trọng Minh theo sau gã, bị hai trường kích xách sau lưng cấn không thể tả, thầm nghĩ nếu mang theo pháp khí ở đây thì tốt rồi, ít nhất thì đem theo kích Lôi Kim Vân Quang và cung Thôn Nhật, vung vài lần là có thể đánh tan mười vạn người, tiếc quá má ơi.
Sắc mặt La Sĩ Tín âm trầm, hai người cưỡi ngựa ngoài doanh trại, La Sĩ Tín đưa tay vào miệng huýt sáo một cái, có thêm năm tên kỵ binh xuất hiện, đi theo La Sĩ Tín, một lời cũng không nói, xông về phía thành Chương Hàm, lên đường.
Ngựa xóc nảy, trái tim Lữ Trọng Minh đập tình thịch, chạy đến khi trời sáng, phát hiện La Sĩ Tín cứ như vậy mang theo năm người, đã chạy đến mười mấy dặm Chương Hàm, cũng không còn ai hội họp nữa, thử thăm dò hỏi: “La đại ca, thì ờ…”
La Sĩ Tín: “?”
Lữ Trọng Minh: “Chỉ có năm người?”
“Bảy người.” La Sĩ Tín nói: “Ngươi không phải người? Ta không phải người?”
Lữ Trọng Minh nói: “Bảy người, đi đánh mười vạn người Lư Minh Nguyệt?”
Lữ Trọng Minh dừng ngựa nói: “Sợ hả?”
Lữ Trọng Minh vội xua tay, sợ thì không sợ đó, cậu biết La Sĩ Tín tự có kế hoạch riêng của mình, trong khi nói chuyện thì nhóm nhỏ này đã lên núi, bầu trời âm u, không lâu trước đây từng xuất hiện một trận mưa, đường núi ghập ghềnh ẩm ướt, chỉ đành đi chậm lại. Lữ Trọng Minh lại nói: “La đại ca.”
La Sĩ Tín giương mi, ý bảo có chuyện gì nói lẹ, sau khi Lữ Trọng Minh suy xét thật lâu, nghĩ đến mình biết được cuộc đời của La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín tòng quân chưa đủ mười ba tuổi, đầu tiên tham gia quân ngũ dưới trướng Trương Tu Đà, sau trận của Trương Tu Đà, đi theo Tần Quỳnh đến nhờ cậy Lý Mật, lại đầu Vương Thế Sung, chịu đựng sự nhục nhã từ Vương Thế Sung, phẫn nộ chuyển sang đầu quân Lý Uyên. Không lâu sau đó bị quân Hà Đông bắt trong trận Lạc Thủy, bị tra tấn đến chết.
Lữ Trọng Minh nghĩ đến người trước mặt này, sớm từ giã cõi trần thuở hai mươi, trong lòng dâng lên cảm xúc không nói thành lời. Đường núi lầy lội bùn đất, La Sĩ Tín xoay người xuống ngựa, phân phó dắt ngựa mà đi, sóng vai cùng Lữ Trọng Minh. Lữ Trọng Minh hỏi: “La đại ca, ngươi với Tần huynh, đều là đệ tử của lão tướng quân Trương sao?”
“Ngày thường xưng hộ như vậy.” La Sĩ Tín thuận miệng đáp: “Có vấn đề gì hả?”
Lữ Trọng Minh xua tay, hỏi: “Lão tướng quân Trương đối xử với các ngươi tốt lắm nhỉ?”
Lữ Trọng Minh thực sự phát chán cái kiểu đối thoại này lắm rồi, Tần Quỳnh làm cậu phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, lo sợ bản thân làm cái gì cũng không đúng, lo lắng hỏi: “La đại ca, ngươi đánh tham tán kia của lão tướng quân, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
La Sĩ Tín lạnh lùng nói: “Vương Chí Dương chỉ biết khóc lóc như đàn bà, đánh gã thì sao? Ngươi sao lắm chuyện vậy? Có phải đàn ông hay không?”
Lữ Trọng Minh nói: “Ta sợ gã trả thù ngươi cơ… Phải chứ.”
La Sĩ Tín nhìn Lữ Trọng Minh, Lữ Trọng Minh không đoán được trong lòng La Sĩ Tín suy nghĩ cái gì, không dám lên tiếng nữa, đoàn người dắt ngựa băng qua con hẻm nhỏ, La Sĩ Tín đánh giá Lữ Trọng Minh từ trên xuống dưới, hỏi: “Nhìn không ra tên tiểu tử ngươi, ấy vậy mà lại dám trêu chọc Hoàng đế, ngươi trả lời thật coi, ta không làm khó ngươi, vì sao Dương Quảng tìm ngươi? Bắt ngươi có ích gì?”
Lữ Trọng Minh lựa chọn nói thật: “Ổng coi ta là thích khách, muốn bắt ta đưa đến Đại Hưng. Thật ra ta có làm cái gì đâu, chỉ đánh bậy đánh bạ, tạo sấm nổ quân doanh ổng thôi.”
La sĩ Tín cười lạnh, gật đầu, Lữ Trọng Minh nhớ tới vụ La Sĩ Tín nảy sinh ý đinh che chở trước mặt Trương Tu Đà, lập tức nói: “Cảm ơn La đại ca.”
La Sĩ Tín nói: “Ngươi cứ ngu ngốc ở bên cạnh ta với Thúc Bảo, sẽ không có ai rời xa ngươi.”
Lữ Trọng Minh thầm nghĩ đến mặt mũi của Dương Quảng mà La Sĩ Tín cũng không thèm cho, dũng mạnh quá nha, La Sĩ Tín lại nói: “Năm đó ta bị quan phủ truy nã, là sư phụ cứu ta một mạng, thu nhận giúp đỡ ta ở lại trong quân doanh, chỉ cần ngươi có thể đánh giặc, đừng gây chuyện, sư phụ cũng sẽ thu nhận và giúp đỡ ngươi.”
La Sĩ Tín coi Lữ Trọng Minh như người bị truy nã, Lữ Trọng Minh không giải thích gì thêm, biết ơn gật đầu.
Ở trên đường Lữ Trọng Minh suy nghĩ rất nhiều, có lúc là sự thật La Sĩ Tín chỉ sống đến tuổi hai mươi, có lúc là kết cục của Trương Tu Đà bỏ mình trong chiến trận, thầm nghĩ quay về bảo hộ Trương Tu Đà và La Sĩ Tín, dù thế nào đi nữa cũng muốn cứu được tính mạng của hai người họ.
Ra khỏi núi, chỉ thấy dưới chân núi có hơn trăm người đang chờ đợi, bởi vậy Lữ Trọng Minh mới biết người của La Sĩ Tín đều mai phục ở chỗ này, sau khi nhóm nhân mã thứ hai hội họp, lại tiếp tục lên đường không ngừng nghỉ.
Hành quân gấp gấp trong một ngày, khi tới Chúc A, sắc trời đã trở muộn. Cuối cùng Lữ Trọng Minh cũng thấy được uy lực của người đông thế mạnh— Ước chừng mười vạn người, mười vạn người, lúc nhúc trong cái huyện bé xíu chỉ bằng lòng bàn tay. Ban đêm khắp nơi trong thành trải sáng ngọn đèn dầu, đề phòng nghiêm ngặt.
La Sĩ Tín ngậm cọng rơm, ngồi trên cành cây cao, từ đỉnh núi dõi mắt trông xa, khuất dạng sau màn đêm trâm ngâm không nói lời nào, sườn mặt chìm trong bóng hoàng hôn tịnh mịch, hiện lên vẻ khát máu, thêm chút biến thái.
Lữ Trọng Minh có thể cảm nhận được, La Sĩ Tín tựa như con gấu kiêu hùng ẩn nấp trong bóng đêm, chuẩn bị sẵn sàng tức thời hành động, dùng mũi giáo uống máu.
“Bây giờ phải làm sao?” Lữ Trọng Minh hỏi.
“Không làm sao hết.” La Sĩ Tín nói: “Ngủ, bổ sung thể lực.”
Lữ Trọng Minh: “Ta đói.”
La Sĩ Tín: “Hiện tại không thể ăn, đánh thắng trận xong có thể ăn.”
Lữ Trọng Minh nói: “Khi nào đánh giặc?”
La Sĩ Tín: “Nửa đêm, chờ tòa thành tắt sạch đèn sẽ lao vào giết người.”
Lữ Trọng Minh kinh hãi, đáp: “Ta không giết người.”
“Ta dạy cho ngươi.” La Sĩ Tín lạnh nhạt nói: “Không giết người, rồi cũng bị giết thôi, giết nhiều, người sẽ biết.”
Lữ Trọng Minh tự thừa nhận rằng bản thân chưa bao giờ xông pha chiến trường, trong mắt La Sĩ Tín, không chừng chỉ là miếng thịt nhỏ vô hại đối với người và động vật, nhưng như lời La Sĩ Tín nói, lúc cần giết người vẫn phải giết, mỗi một lỗ chân trong trong người đang toát ra sự hưng phấn, Lữ Trọng Minh cũng hơi sợ hãi.
Chiến tránh phải đánh giặc, khó tránh khỏi thương vong, giết chóc, có như vậy mới không còn giết chóc, không thể coi giết người như một thú vui được. La Sĩ Tín khát máu quá mức, cả người chất chứa nghiệp chướng, sát nghiệt quá nhiều, thậm chí phải bỏ mình sớm.
Lữ Trọng Minh đổi ý, nói: “Ta có cách này. Hay là chúng ta đi trộm bộ quần áo, trà trộn vào hỏi thăm tin tức trước xem sao?”
La Sĩ Tín liếc mắt hăm dọa nhìn Lữ Trọng Minh một cái, Lữ Trọng Minh cho rằng La Sĩ Tín muốn đánh mình, có điều gã hơi trầm ngâm, lại nói: “Có thể. Làm như ngươi nói. Nhưng ngươi phải ở đây, để bọn họ đi.”
Dưới tàng cây Lữ Trọng Minh trò chuyện với vài trên binh sĩ mấy câu, bọn lính sôi nổi nhận mệnh, cởi khôi giáp, xuống núi trộm đồ của nông dân ngoài huyện, thay quần áo thành vải thô, di chuyển rải rác xuống đồng bằng, tiến vào trong huyện, chân tay Lữ Trọng Minh bay nhảy, muốn bò lên cây ngắm nhìn, bò nửa ngày mãi không lên được, La Sĩ Tín cà lơ phất phơ buông một chân xuống, Lữ Trọng Minh ôm đùi La Sĩ Tín, khó khăn bò lên.
“Cảm ơn…” Lữ Trọng Minh dở khóc dở cười.
La Sĩ Tín híp mắt, nằm trên cành cây ngủ, Lữ Trọng Minh quay đầu ngó nghiêng, nương theo ánh chiều tà quan sát mấy tên lính di chuyển vào thành.
“Không nhìn thấy đâu, nghỉ ngơi chút đi.” La Sĩ Tín nói.
Lữ Trọng Minh còn có thể mơ hồ nhìn thấy người, đáp: “Thấy mà, đang ở ngoài hết á, trà trộn vào đi các huynh đệ.”
Chúc A là một thị trấn nhỏ, không có tường chắn bên ngoài, chỉ dùng vài miếng gỗ làm rào chắn, các bá tánh đi tới đi lui, Lư Minh Nguyệt không thể nào đề phòng gian tế được.
“Thủ đoạn hay đó.” La Sĩ Tín trầm giọng nói: “Thật sự rất giống với huynh đệ kia của ta.”
Lữ Trọng Minh không chú ý tới câu này, mờ mịt nói: “Gì cơ?”
La Sĩ Tín im lặng, Lữ Trọng Minh dõi theo vài tên lính vào thành, lại học theo La Sĩ Tín nằm xuống, La Sĩ Tín nhắm hai mắt, hỏi: “Dò la xong rồi thì nên làm gì?”
Lữ Trọng Minh vừa mới cùng thám tử trong nhóm binh thương lượng, kêu bọn họ điều tra kho lúa là quan trọng nhất, rồi chuồng ngựa, kho binh khí cùng với mấy cái cứ điểm trong quân doanh, trên đường đi La Sĩ Tín nghe hết rồi, Lữ Trọng Minh lập tức giải thích nói: “Ta vẽ bản đồ cho ngươi xem…”
“Không cần, nói là được, ta nhớ cả.” La Sĩ Tín lạnh lùng nói.
“Không phải ngươi muốn tập kích vào ban đêm sao?” Lữ Trọng Minh vẽ bản đồ trên đùi La Sĩ Tín, vừa vẽ vừa giải thích nói: “Chúng ta chỉ có bảy người, tấn tập kích ban đêm, là hành động quá nguy hiểm, theo ta thấy, đầu tiên nên điều tra rõ vị trí kho lúa, sau khi tiến vào thì phóng lửa đốt trụi, tháo dây để ngựa chạy hết, khiến cho tình thế rơi vào hỗn loạn, xong rồi từ phía Bắc tấn công xuống.”
“Ồ.” La Sĩ Tín nói: “Thông minh.”
“Nhưng kế hoạch này vẫn có chỗ mạo hiểm.” Lữ Trọng Minh lại nói: “Đợi lát nữa hãy đi chuẩn bị đuốc, trên sườn núi phía Đông, cột hết lên cây, cột cỡ trăm ngọn, đến khuya thì thắp lửa, xong rồi phái người nào đó chạy đi khiêu chiến, hấp dẫn sự chú ý của Lư Minh Nguyệt…”
“Đã biết.” La Sĩ Tín mở hai mắt, nhìn Lữ Trọng Minh: “Dương Đông kích Tây.”
“Đúng!” Lữ Trọng Minh cười nói.
Bụng Lữ Trọng Minh chưa chi đã réo lên, chỉ cảm thấy sau khi nghĩ đến chuyện này, bụng càng đói hơn, dựa thẳng cẳng trên cây, lén nhìn La Sĩ Tín một cái, phát hiện thằng oắt nóng tính này tuy nói chuyện hung hăng, nhưng rất bênh vực người nhà mình, có thể tin tưởng. La Sĩ Tín vẫn luôn nhắm mắt, dường như đang ngủ thật. Lữ Trọng Minh nghe tiếng gã hô hấp đều đều, biết là ngủ thật, bèn cầm trường cung trong tay, vì La Sĩ Tín mà gác đêm.
Hai canh giờ sau, nhóm thám tử trở lại, Lữ Trọng Minh bảo họ nhỏ giọng chút, đừng đánh thức La Sĩ Tín, hỏi rõ ràng tình huống trong thành dưới tàng cây,dùng nhánh cây vẽ ra bản đồ trên đất bùn. Vừa mới nói xong, La Sĩ Tín từ trên cây nhảy xuống, không biết tỉnh dậy khi nào, đã nghe hẳn hoi kế hoạch của Lữ Trọng Minh, La Sĩ Tín phân phó nói: “Ngươi đưa theo năm mươi người đi về rừng cây phía Đông mai phục, ta đưa năm mươi người đi đánh lén, khói lửa là hiệu lệnh.”
“Từ từ…” Lữ Trọng Minh nói: “Ta còn chưa nói xong!”
La Sĩ Tín không đợi y, huýt một tiếng, dắt theo năm mươi người, hướng về binh sĩ khác nói: “Nghe tướng quân Lữ phân phó, y muốn các ngươi chết các ngươi phải chết.”
“Ai—!” Lữ Trọng Minh nói.
La Sĩ Tín đã biến mất không còn bóng dáng, chừa lại Lữ Trọng Minh đứng ngu ở đó, há hốc mồm, vốn dĩ kế hoạch của Lữ Trọng Minh chính là, La Sĩ Tín mang binh ra ngoài thành khiêu khích, còn mình đi đánh lén, như vậy chỉ cần phóng hỏa đốt kho lương thực, đốt xong là có thể phi ngựa chạy nước rút, không ngờ được rằng La Sĩ Tín chó cùng rứt giậu chạy nhanh đến như vậy.
Bản thân không biết mang binh, không biết khiêu khích, giờ sao đây trời?
“Tướng quân Lữ?” Đã có bộ hạ hỏi.
“Ta… Thôi được rồi.” Lữ Trọng Minh đành căng não, tự thưởng cho mình cái cổ vũ, nói: “Đi theo ta.”
Lữ Trọng Minh mang theo năm mươi người, gọi người tiến vào rừng cây đi đốt đuốc, chôn ngọn đuốc, trước đây học từ cha lớn cách bày binh bố trận, tất cả đều dừng ở việc lập kế hoạch, chưa từng thực chiến lần nào hết! Lần này thì tốt rồi, không những phải ra lệnh, còn phải mang binh ra tiền tuyến. Lữ Trọng Minh cảm thấy mình không có trâu phải bắt chó đi cày, cắm đầu chạy lung tung lệch hướng cả lên, mà không thể quay đầu mới đau đớn làm sao, vừa cột duốc vừa kêu gào thảm khốc trong lòng, thiết lập thêm mấy cái bẫy, dần dần phát hiện binh lính rất nghe lời.
Quả nhiên lời quân lệnh chất như núi, cấm có sai, Lữ Trọng Minh an bài xong đi xuống ngay, chưa đến một canh giờ, vậy mà cũng hoàn thành hết được mọi việc.
Tiếp theo, chính là khiêu chiến.
Hiện tại là ban đêm giờ Tý, khắp núi đồi đầy rẫy những ngọn đuốc nhất thời đả động đến quân canh giữ huyện Chúc A, bên trong có tới mười vạn người, tất cả chen chóc lên hàng rào gỗ hóng chuyện. Trong khoảng khắc ấy Lữ Trọng Minh không biết nên làm thế nào mới ổn, đối phương đông người quá, ồ ạt tràn ra ngoài chỉ có nước giẫm đạp cậu thành bánh nhân thịt… Nhưng đuốc hoa đã tỏ, lực lượng bên ta nhìn qua cũng có thiên quân vạn mã, thực tế chỉ có năm mươi mốt cá thể…
“Tướng quân Lữ!” Bộ hạ nói: “Đối phương đã bị kinh động, cơ hội tốt chỉ đến một lần, tốt nhất nên nhanh chóng xuất quân!”
Lữ Trọng Minh: “…”
Lữ Trọng Minh trong rừng cây đau hết cả đầu, cuối cùng đưa ra quyết định, phi ngựa chạy trên bình nguyên, lấy khói lửa truyền lệnh, nghiên cứu nửa ngày trong cơn nơm nớp lo sợ, bộ hạ thức thời cầm đuốc đưa qua, Lữ Trọng Minh dùng lửa đuốc đốt dây pháo, cười nhạo một tiếng, vang lên tiếng nổ lớn, khói lửa bay lên trời. Khói đen xộc thẳng mặt khiến Lữ Trọng Minh không nhịn được ho khan, nước mắt tuôn ra.
“Người đến từ đâu! Báo cáo tên họ—!” Từ xa có người giận dữ hét.
“Đoang đoang đoang—“
Cả thành gõ chuông.
Lữ Trọng Minh vừa thấy thế trận này, theo bản năng suýt thì quay đầu bỏ chạy, nhưng sau lưng là năm mươi binh sĩ, chủ tướng lâm trận bỏ chạy, kiểu gì cũng bị đại quân trong thành lao tới trói bắt rồi đạp chết, không đúng, không cần đợi người trong thành ra bắt, đồng minh đã bóp chết cậu trước rồi.
Trong lòng Lữ Trọng Minh không ngừng gào thảm, mang theo trường kích, chậm rãi cưỡi ngựa vòng quanh ngoài thành, xác định mục tiêu trong tầm ngắm bắn của cung tên, mới dừng lại.
Vạn quân yên lặng, đuốc trong thành lần lượt sáng nguyên dãy, khoảng trên vạn người.
Hơn vạn đỗi mắt nhìn chằm chằm Lữ Trọng Minh.
Lữ Trọng Minh căng não, hô:
“Vụ gì thế, Lư Minh Nguyệt, có ngon thì ra đây!”
Cứ như vậy, trận chiến đầu tiên trong cuộc đời Lữ Trọng Minh chính thức khai hỏa.