Chương 5 - Xuất binh
“Vân du tứ phương, không biết tung tích.” Tần Quỳnh trầm giọng nói: “Sau khi truyền thụ pháp Vô Cực Côn, từ đó trở đi không tìm thấy người nữa.”
Lữ Trọng Minh bất đắc dĩ đau đầu, hỏi: “Ngài chỉ dạy côn pháp cho ngươi, không dạy tiên thuật cho ngươi sao?”
Tần Quỳnh đáp: “Không có.”
Lữ Trọng Minh nói: “Có phải vị tiên sư đó cả người mặc đạo bào dơ bẩn rách rưới hay không… Ây dô, buồn cười quá há há…”
“Không phải.” Tần Quỳnh nói: “Là một vị khá trẻ tuổi cao cao gầy gầy, vào lúc ta ở trong núi đốn củi, thấy người ngủ gật ở trên phiến đá xanh, nhanh chóng lấy quần áo cho người đó, sợ người đó cảm lạnh.”
Lữ Trọng Minh nói: “Mặc áo choàng bát quái?”
“Đạo bào Thái Cực.” Tần Quỳnh đáp.
Lữ Trọng Minh há hốc miệng, sau một lát vẫn không nói nên lời, hỏi: “Có phải lúc nào cũng thích ngủ phải không, bộ dạng giống kiểu không bao giờ ngủ đủ giấc ấy? Một bên mặt còn dư lại cái đó… Ghèn í…”
Tần Quỳnh gật đầu.
“Đó là Đạo Đức Thiên Tôn.” Lữ Trọng Minh nghĩ thầm sao lại là lão quân lúc nào cũng không tỉnh táo khi làm việc vậy, đến cả pháp thuật cũng không dạy cho Tần Quỳnh.”
Tần Quỳnh trầm ngâm một lát, Lữ Trọng Minh tiếp tục vùi đầu vào việc ăn uống, trong lòng tính xem tiếp theo phải làm sao bây giờ, đột nhiên một chưởng vô thanh vô thức đáp vào mặt.
Lữ Trọng Minh không ngờ Tần Quỳnh sẽ đột ngột ra tay tấn công y, vô thức buông thõng hai tay lật ngược đánh trả lại, tung một chưởng về phía Tần Quỳnh! Nhưng mà Tần Quỳnh đánh ra chưa dùng hết sức lực, một chân quét xuống gầm bàn, Lữ Trọng Minh thay đổi chưởng pháp, lại biến hóa khôn lường, ngón tay chọc một phát vô trước đầu gối Tần Quỳnh, Tần Quỳnh hét lớn một tiếng được, xoáy gió lùi về phía sau, hai người ngươi tiến ta lùi, ở trong phòng thoáng chốc phá giải bảy tám chiêu, Lữ Trọng Minh vừa đánh vừa nhớ lại, chiêu thức sử dụng đứt quãng, cho đến khi một quyền của Tần Quỳnh đập đến.
“Hây!” Lữ Trọng Minh xuất ra một chưởng trong lòng bàn tay, tiện thể hất ngang lực đạo, có điều Tần Quỳnh đã sớm đoán được y nhất định sẽ dùng chiêu thức này, lui về sau nhường bước, chỉ một khoảng khắc thôi Lữ Trọng Minh nằm liệt giữa đường, tư thế cực kì khó coi.
“Không tính, lần nữa…” Lúc này Lữ Trọng Minh biết Tần Quỳnh đang muốn thử công phu của y, lập tức xấu hổ tự chỉnh đốn bản thân mình lại, quay đầu sắp tung chưởng, hoa xoay tròn, thu thức tỉnh.
Tần Quỳnh xua tay, nói: “Kỹ năng võ nghệ của ngươi mới lạ, nhưng có thể nhìn ra được dạy bởi sư phụ không tầm thường.”
Lữ Trọng Minh thua mười phần chật vật, trên mặt u ám, lập tức nói: “Ta… Kỹ năng kéo cung bắn tên… Còn có thể, đánh nhau không giỏi lắm.”
Tần Quỳnh đánh giá Lữ Trọng Minh, thuận miệng nói: “Mạo phạm rồi, Tẫn mỗ chỉ muốn biết gia cảnh của hiền đệ, xem ra chiêu thức hiền đệ sử dụng cùng với Vô Cực Côn dường như xuất thân cùng một nhà, lực đạo của người mạnh mẽ ôn hòa vừa đủ, tới bước đường cùng thì hiến sức mạnh mềm dẻo thành cứng rắn, nhất định võ học của sư phụ ngươi thuộc dạng bậc nhất. Chỉ là… học không tới nơi tới chốn.”
“Thừa… Đa tạ.” Lữ Trọng Minh ôm quyền, trong lòng thấp thỏm may mà luận về võ học ít nhiều gì vẫn trên cơ một ít. Năm đó ở rừng hoa đào trên đảo Kim Ngao, bản thân không bao giờ kiễn nhẫn học đánh quyền, cảm thấy có tiên thuật là đủ rồi, Lữ Bố cạn lời, vừa đấm vừa xoa dạy y luyện võ.
Con trai võ thần thế quái nào không biết đánh nhau? Khi đó Lữ Trọng Minh cảm thấy vô dụng, bây giờ nhớ lại, may ra còn biết đường dành chút thời gian đi theo phụ thân học quyền pháp.
Tần Quỳnh thấy Lữ Trọng Minh không xuống bệ được, đành mở miệng nói: “Không có gì, ngươi còn nhỏ, tương lai cố gắng tập luyện nhiều hơn, vậy là được rồi. Ngày thường khi ôm quyền khách khí, ngón cái không thể dựng thẳng, cần phải để ngón cái bên tay trái giấu vào lòng tay phải, chỉ có nảy sinh lòng tham lúc bàn luận, ngón cái mới dựng lên. Sư phụ ngươi không nói với ngươi à?”
Lữ Trọng Minh lắc đầu nói: “Không có… Cha ta thấy ai cũng ôm quyền như vậy. Có điều ngươi nói đúng, ta sẽ chú ý. Ta nghĩ lại thì, cuối cùng tìm được ngươi, thật sự là may mắn giữa trăm nghìn đắng cay.”
Tần Quỳnh chợt cảm thấy bối rối, nói nhanh: “Ngươi từ từ ngẫm lại, ta có chút việc, đi trước đây.” Tần Quỳnh mặc khôi giáp vào, biểu cảm người sống chớ lại gần, Lữ Trọng Minh muốn hỏi đi đâu thế, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ đành tiếp tục ngồi ăn cơm, trong đầu càng ngày càng rối bời. Ăn xong bữa cơm chiều, thể lực y không chống đỡ nổi nữa, ngáp dài một cái rồi leo lên giường nằm ngủ, trong giấc mơ thoáng chốc xuất hiện Lữ Bố truyền thụ võ nghệ, toàn thân khoác giáp đen tuyền, thoáng chốc lại có tóc đen của Kỳ Lân chọc ghẹo đầu y, để y đọc sách, lại một thoáng qua là giáo chủ nói cho y, trở lại thời đầu nhà Đường tìm Tần Quỳnh… Nhưng những gương mặt ấy đều nhạt nhòa mơ hồ.
Nửa đêm y nghe thấy có tiếng người vô phòng, đột nhiên mở mắt, choàng tỉnh, tiếng bước chân nãy vừa nghe được là của Tần Quỳnh.
Tay chân Tần Quỳnh thật khẽ, đèn cũng không đốt, mò mẫn đi vào phòng, đứng trước giường do dự chốc lát, Lữ Trọng Minh lập tức đứng dậy nói: “Thật sự xin lỗi, chiếm giường của ngươi, mượn ít chăn gối, ta ngủ dưới đất được rồi.”
Tần Quỳnh thấp giọng nói: “Ngủ đi.” Nói xong thì lên giường nằm cạnh Lữ Trọng Minh ngủ, không nói chuyện suốt một đêm.
Hôm sau.
“Lấy đồ đạc sắp xếp lại nào, chúng ta đi mau đi.” Lữ Trọng Minh tới trước mặt Tần Quỳnh nói.
Tần Quỳnh không thể hiểu được: “Đi đâu?”
“Đổi phe.” Lữ Trọng Minh hiển nhiên nói: “Ở lại nơi này quá nguy hiểm.”
“Đùa cái gì vậy?!” Tần Quỳnh đánh giá Lữ Trọng Minh nói: “Ta là mệnh quan triều đình! Ăn lương triều đình, trung thành với triều đình, sao có thể nói đi là đi?”
Lữ Trọng Minh nghiêm túc nói: “Vận số Dương Quảng dí tới đầu, tóm lại ngươi không thể ngu ngốc ở lại nơi này, đi sớm một chút, sẽ không đến nỗi rơi vào thế bị động…”
Tần Quỳnh nói: “Ta nhận bổng lộc nhà Tùy, đương nhiên sẽ vì Đại Tùy mà chiến đấu đến cùng, đi thế nào được?”
Lữ Trọng Minh: “…”
Lữ Trọng Minh lại nói: “Huynh đệ, ngươi muốn thành tiên sao?”
“Không muốn.” Tần Quỳnh đến suy xét cũng không suy, từ chối ngay đề nghị của Lữ Trọng Minh, Lữ Trọng Minh trong thời gian ngắn không có cách nào, chỉ đành nhìn Tần Quỳnh súc miệng rửa mặt, lau chùi áo giáp ủng thiết, Lữ Trọng Minh tiếp tục nói: “Vị tiên sư ở Mang Sơn, để ngươi phụ tá ta, hiệp trợ cho ta…”
Tần Quỳnh nói: “Tiên Sư chỉ truyền ta Côn pháp, để ta giúp đỡ ngươi, không để ta đi theo ngươi.”
Lữ Trọng Minh nói: “Đó là do lão quân ngủ đến hồ đồ rồi, lời nói không rõ ràng, ta tới đây để trợ giúp ngươi, huynh đệ!”
Tần Quỳnh nói: “Thế thì đúng rồi, nếu tới đây giúp ta, phải ngoan ngoãn trong quân doanh ngồi ngu ở đó, đừng rước thêm phiền phức về cho ta.”
Lữ Trọng Minh: “…”
Tần Quỳnh sửa sang lại khôi giáp cùng ma đao cho ngay ngắn nhất, miệng lưỡi cả đời của Lữ Trọng Minh đều phung phí hết vào thời khắc này, vẫn dừng lại ở cái câu đối thoại “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì” “Không làm gì cả, ngươi muốn làm gì mới đúng” lặp đi lặp lại không có tí logic nào, Lữ Trọng Minh thật sự cảm thấy y không còn biện pháp đối phó, tóm lại cứ có cảm giác sai lầm ở chỗ nào rồi. Rõ ràng tiến triển thông quan có thể hoàn thành trong chớp mắt, trang bị dược phẩm hoàn toàn mất sạch, cấp bậc nhảy về địa điểm xuất phát, không tính đến tình huống đánh cắp tài khoản, y như rằng trò chơi đột nhiên chuyển sang chế độ HARD không rõ ràng, đến tột cùng vì sao lại thành ra như thế này!
Bĩnh tĩnh, bình tĩnh. Lữ Trọng Minh âm thầm tự nhủ với bản thân, nhớ tới lời dạy của cha nhỏ Kỳ Lân, mọi chuyện không thể vội vàng, muốn vận động sóng não, thôi thì hít sâu một hơi, quyết định thay đổi kế hoạch.
“Tần huynh.” Lữ Trọng Minh ngồi nghiêm chỉnh nói: “Hiện giờ thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, bá tánh áo rách quần tơi tả, ăn không đủ no… Vận số gia tộc nhà Tùy đã tận, không đến mấy năm, ắt sẽ diệt vong, dưới tổ rách, nào có trứng lành? Tần Quỳnh là đấng nam nhi xuất sắc, vì sao nhẫn tâm đầu quân Tùy…”
Tần Quỳnh: “…”
Tần Quỳnh trưng ra biểu cảm “Có phải ngươi bị quỷ chiếm đoạt thân xác” đánh giá Lữ Trọng Minh.
Ba giây sau, cuối cùng Lữ Trọng Minh chịu không nổi.
“Ta không chơi nữa! Lữ Trọng Minh phát điên gào: “Ta muốn về nhà—“
Tần Quỳnh: “…”
Quả thật Lữ Trọng Minh đã hết cách, ngã ụp trên giường, Tần Quỳnh nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Vẻ mặt Lữ Trọng Minh thánh thiện nói: “Đưa ngươi rời bỏ gian tà đi theo chính nghĩa.”
Tần Quỳnh nói: “Đừng nghịch, ngươi cứ nói hết ra, rời khỏi nơi này thì đi đâu? Đầu ai? Đầu chỗ nào?”
Lữ Trọng Minh bị hỏi như vậy, phút chốc không đáp được, đi đâu? Bản thân cũng chưa nghĩ ra.
Suy nghĩ nửa ngày, ngón cái Lữ Trọng Minh ngóc đầu dậy, dũng cảm mà nói: “Ta chính là minh, Lữ Trọng Minh*. Đi theo ta, chờ sức mạnh ta khôi phục, chúng ta cùng nhau dốc sức chinh chiến!”
[ *”minh” ở đây nghĩa là minh trong minh chủ, tên Lữ Trọng Minh trùng hợp có một chữ minh.]
Tần Quỳnh đánh giá Lữ Trọng Minh, khóe miệng co giật, đứng dậy, nói: “Ý tốt của hiền đệ, ngu huynh thành tâm lĩnh ngộ, tiên sư chỉ kêu ta giúp đỡ ngươi, ân dạy dỗ bao la tựa trời, Tần mỗ không dám quên, tất nhiên sẽ giúp đỡ ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn làm việc xằng bậy, thứ cho Tần mộ có trăm lá gan cũng không thể phụng bồi. Nếu không thích nơi đây, ngươi có thể tự rời đi, nếu liên quan đến chuyện hệ trọng, Tần mỗ vì ngươi gánh chịu hậu quả.”
Nói xong Tần Quỳnh đứng dậy đi ngay lập tức, Lữ Trọng Minh vẫn đang suy nghĩ sau khi rời khỏi đây sẽ đi đâu, đột nhiên trên đầu lóe lên ý tưởng, dựa theo lịch sử, Tùy vong sẽ đại loạn, cuối cùng thiên hạ thuộc về Lý gia. Không bằng bây giờ đi tìm…
“Đi tìm Lý Thế Dân.” Lữ Trọng Minh nói: “Hắn cùng là minh.”
Tần Quỳnh không thể hiểu được nói: “Lý Thế Dân là ai?”
Lữ Trọng Minh muốn giải thích, Tần Quỳnh lại đứng dậy đi ngay, Lữ Trọng Minh vội vã đứng dậy đuổi theo, hỏi: “Đến chỗ nào đấy?”
Tần Quỳnh nói: “Luyện binh!”
Lữ Trọng Minh tuổi tới tận hành lang, Tần Quỳnh không muốn nhiều lời với y, cứ thế đi thẳng. Lữ Trọng Minh lấy tay vịn tường, thấy lòng tốt không được báo đáp. Buồn bực trở về phòng, cả ngươi trên dươi không có chỗ nào tốt.
Đây rõ ràng không phải tình huống xảy ra trong chiến lược vạch sẵn, cứ tưởng sau khi trở lại đầu thời Đường, có giáo chủ bảo kê, pháp bảo mang theo bên ngươi như mây, mười vạn lượng hoàng kim tùy thân, thực sự khí phách hào hùng, các huynh đệ ủng hộ rầm rộ, ngôi sao nâng đỡ mặt trăng, chỉ cần nhúc nhích ngón tay, chẳng lẽ còn không thể nghiền áp kẻ địch trả dài một đường?
Ảo tưởng với thực tế cách nhau quá xa vời, không đủ điều kiện ăn uống tiêu tiểu, càng làm người ta phẫn nộ chính là, trước nhà xí, ấy vậy mà một cọng khăn giấy cũng không có! Phải dùng lá cây dây cỏ… Lữ Trọng Minh giải quyết xong vấn đề cần thiết, kéo lưng quần, khóc không thành tiếng trở về phòng.
Chuyện tới trước mặt, oán giận đến mấy cũng không thể làm gì, sự việc đã xảy ra rồi, chỉ đành tạm thời tiếp nhận thôi. Cha nhỏ Kỳ Lân đã từng nói, mọi việc cần phải động não, không thể giải quyết bằng bạo lực, nhưng phải động não như thế nào mới giải quyết được vấn đề đây?
Trên hành lang, một tờ giấy xuất hiện giữa không trung, phấp phơi bay xuống.
< Cục cưng bé bỏng của cha:
Ở đầu thời Đường sinh hoạt có tốt không? Sau khi rời khỏi đảo Kim Ngao, cha nhớ con, nghĩ về con, hận con không thể tức khắc trở về trong ngày mai. Mười lăm năm trước, con đều có cha cạnh bên, hiện giờ con vừa đi, trong lòng vi phụ bỗng chốc trống rỗng, sợ con gặp phải hiểm nguy… >
Khi Lữ Trọng Minh đọc lá thư đến chỗ này, trong khoảng khắc không nói thành lời, nước mặt tiện thể rơi ướt mặt, một tay cầm lá thư, dựa trên bàn, tay kia đập bàn kêu rầm rầm, nghẹn ngào không thôi.
Một lát sau, mở lá thư bị vò nhăn nhúm ra, tiếp tục xem.
< Trọng Minh:
Đừng nghe cha con, kết giao bằng hữu, không thể dùng vũ lực cưỡng ép người khác, càng không thể dùng tiền tài thu mua lòng người, tiền bạc chỉ mua được những kẻ nói chuyện bằng đấm đá, không mua được tấm lòng son. Nên biết rằng không để sự giàu sang cám dỗ, không bị nghèo đói đánh mất lí trí, uy lực không thể khuất phục. Sẵn sàng nguyện ý đi theo con cả đời, đối với con không rời không bỏ, phần lớn bởi vì lí tưởng, chứ không phải lợi ích. Có lí tưởng có thể đảm đương huynh đệ, đặt lợi ích tính toán ra sau, có thể làm bạn tâm giao, hãy nhớ và đối đãi người ta đàng hoàng. Muốn dừng chân ở thời loạn thế, cần phải suy bụng ta ra bụng người, chân thành đón nhận, sắt đá cũng mòn, nhớ lấy.
Điều kiện ăn ở ở cổ đại không thể so với đảo Kim Ngao, cần nghĩ cách khắc phục khó khăn. Xuất thân kia con tuy không tầm thường, lại chưa từng trải qua kiếp nạn, phàm là linh hồn thuộc về thiên địa, đều cần trải qua kiếp nạn nhiều lần, dùng tâm bình tĩnh đối mặt, xuất hết toàn lực là được.
Cha nhỏ: Kỳ Lân >
Lữ Trọng Minh nước mặt lưng tròng, ngó hết đông rồi lại đến tây, tìm được một tờ giấy, một cây bút, viết hồi âm cho hai vị phụ thân nhà mình, đặt bút:
< Cha ơi con quên cầm pháp bảo hồ lô vàng ở cung Bích Du nơi của giáo chủ rồi, vảy rồng cũng bị người ta cướp mất, thấy thư thì kiếm một vạn cuộn giấy vệ sinh với bốn mươi hộp túi pha trà ném vào hồ lô vàng, nhanh chóng đưa đến cho con. >
Viết xong xuôi lá thư, Lữ Trọng Minh nhẹ nhàng thở phào, búng tay một cái, trong tay không xoa ra được Tam Vị Chân Hỏa, lập tức trợn tròn mắt.
Không xong, muốn gửi thư, phải dùng Tam Vị Chân Hỏa đốt cháy lá thư, trở thành Thanh Thiên Âm Thuật đưa vào hư không, như vậy mới có thể đến tay người trên đảo Kim Ngao. Tuy nhiên một thân tiên lực của mình bị phong ấn hết sạch, làm sao bây giờ?
Làm sao đây?
Làm sao đây!!
Lữ Trọng Minh ngồi, giương mắt nhìn lá thư.
Đảo Kim Ngao, bên hồ Thượng Thanh, nhà họ Lữ.
Lữ Bố nghiêm túc ngồi trước án, đề bút chấm một cái, bên cạnh trải đầy giấy Tuyên Thành, chuẩn bị viết thư cho con trai.
Kỳ Lân ở một bên tưới hoa, dở khóc dở cười nói: “Không phải vừa mới viết sao? Bây giờ viết nữa?”
Lữ Bố giống cái thứ đồ chơi không kiếm được đứa con nhỏ, buồn bực nói: “Phong thư hồi nãy nó vẫn chưa hồi âm cho ta!”
Kỳ Lân nói: “Chỉ mới trôi qua một lúc, trời cao đất lạ, cũng không biết có bút hay không, sao có thể hồi âm cho huynh sớm thế được?”
Lữ Bố không vui nói: “Giữa trưa ta cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó… Dường như ta cảm nhận vảy rồng của ta đang dao dộng…”
“Yên tâm đi.” Kỳ Lân bất đắc dĩ nói: “Là huynh lo lắng đề phòng, suy nghĩ nhiều để tập cơ ngực à. Không có chuyện gì cứ nhích tới nhích lui, cái này dao động cái kia cũng dao động, hắt xì một cái cũng là dao động, bây giờ con nó đi rèn luyện, huynh chỉ thiếu điều lao đi giúp nó, cái khác không nói, con trai huynh rõ ràng đang hoàn thành rất tốt, tự dưng bị huynh cản trở làm gián đoạn, cẩn thận ăn mắng đi.”
Lữ Bố gục đầu xuống, Kỳ Lân nói nhiều như vậy, nhưng mấu chốt lại nằm ở câu “Cẩn thận ăn mắng đi”, Lữ Bố không quan tâm bản thân bị mắng như thành ra cái dạng gì, nhưng đối với con trai mình thì lại khác, đúng kiểu nâng trên tay thì sợ làm ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan ra, bị tẩy não nhiều đến như vậy, trái tim mỏng manh bị lời nói đập tan tành, chỉ có thể nghe lời Kỳ Lân mà thôi.
Kỳ Lân cất nghiêng mực, ngậm cười đi đến rút cây bút trong tay Lữ Bố ra: “Đừng lo lắng như vậy, đi thôi, chúng ra cũng đi chơi vài ngày đi. Lúc nào ngươi chẳng ở bên con trai cục cưng của ngươi, ta cũng biết ghen chứ bộ.”
Lữ Bố suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu, Kỳ Lân nhanh chóng hôn lên môi hắn, gió xuân lướt qua đảo Kim Ngao, hoa đào bay lượn, trong khoảng khắc ấy hai người tình ý dạt dào, Lữ Bố duỗi người, nói: “Cũng được! Cục cưng bé nhỏ cố lên!” Xong rồi ném bút, đứng dậy nắm tay Kỳ Lân ra ngoài.
Lữ Trọng Minh ngồi ở dưới hành lang, nhìn lá thư một hồi lâu, cuối cùng vang lên một tiếng thở dài, đành phải gấp lá thư hai cha gửi đến và lá thư mình tính hồi âm lại, cất vào trong ngực. Thôi thì chế độ HARD thì cứ chơi luôn chế độ HARD. Bố đây không tin bản thân không qua màn được.
Phản ứng của Tần Quỳnh so với phán đoán của mình tuy có hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, hành động như thế cũng có lý đôi phần. Nếu hoán đổi vị trí, mình là Tần Quỳnh, đang yên lành thực hiện nhiệm vụ rất tốt, tự nhiên có một khứa lao đến, nói hãy đi theo người nọ, lời nói ngay cả chính mình còn thấy khó tin, người kia tin thế quái nào được.
Phải được Tần Quỳnh tin tưởng tuyệt đối, phải thành thật với nhau, ngược lại Lữ Trọng Minh tự hỏi chính mình, có thể cho gã cái gì? Hồi học trung học cơ sở đã biết, mười ba tuổi Tần Quỳnh tòng quân binh nghiệp, trước tiên ghi danh vào vị trí người trông trẻ, ở lại làm việc dưới trướng Trương Tu Đà, theo chân Bùi Nhân Cơ, và cùng Bùi Nhân Cơ đầu hàng Lý Mật, sau khi binh Lý Mật bại trận thì đến nhờ cậy Vương Thế Sung, sau đó bởi vì bất hòa với Vương Thế Sung, rồi đầu quân Lý Uyên.
Cuối cùng bị Lý Uyên chỉ tên điểm mặt đến dưới trướng của Tần vương Lý Thế Dân, mới được tính là yên ổn từ trên xuống dưới. Kỳ thực tính đến chuyện không có sự xuất hiện của mình, con đường Tần Quỳnh đi tuy nhấp nhô sỏi đá, gian khổ không ngừng, cuối cùng vẫn tu hành chính quả, tới trước cửa Lăng Yên Các. Cho nên sự xuất hiện của Lữ Trọng Minh nhiều nhất chỉ khiến cho Tần Quỳnh bớt đi một con đường vòng, thực thế vẫn không giúp ích được gì cho gã.
Không đúng nha… Lữ Trọng Minh bỗng dưng nghĩ tới, lúc sắp đi Thông Thiên giáo chủ từng dặn đi dặn lại. Phật môn cũng phái người xuống dưới… Nói không chừng Tam Thanh phương Tây hiện tại đang ở Đại Tùy. Nếu bọn họ muốn thay đổi bất kỳ cái gì, sẽ xuống tay từ chỗ nào đây?
Sách lịch sử đâu? Lữ Trọng Minh đứng dậy muốn đi tìm sách, lại quên bản thân không phải đang ở đảo Kim Ngao, vốn dĩ nơi này không có cuốn sách sử thời Đường nào cả, nhưng trong trí nhớ của y, nhớ tới vụ án Tam Vũ nhất Tông diệt Phật. Bắc Ngụy Thái Vũ Đế, Bắc Chu Vũ Đế, Đường Vũ Tông và cuối cùng là Chu Thế Tông là bốn vụ án diệt Phật nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Có thể coi là chuyện lớn thế kỉ.
Chẳng lẽ Phật môn muốn ngăn chặn Đường Vũ Tông mở ra cuộc tàn sát tăng nhân quy mô lớn?
Trừ chuyện này ra, thật sự Lý Uyên cũng không mấy ưa chuộng Phật giáo, chỉ có Lý Thế Dân đồng ý nâng đỡ Huyền Trang, nhưng suy cho cùng, khi Lý gia đấu tranh giành thiên hạ, tự xưng là đời sau của Lý Nhĩ*, lão già đó có con cháu đời sau hay không, trong lòng Lữ Trọng Minh rõ ràng nhất, hoàn toàn không có khả năng.
[ *Lý Nhĩ là tên riêng của Lão Tử. ]
Mà sau khi Lý gia lên nắm quyền, quả thật Lý Uyên từng có một lần nảy sinh ý muốn diệt Phật, cho đến khi xảy ra cuộc đảo chính ở cổng Huyền Vũ, chiếu lệnh không thể thực hiện.
Lữ Trọng Minh mơ hồ có phỏng đoán, nếu đối phương tính nhúng tay vào đâu, đó nhất định là Lý gia sau khi thống nhất thiên hạ. Nghĩ theo cách này, Lý Thế Dân có nên xưng hoàng đế hay không, Tần Quỳnh liệu có gặp nguy hiểm, khó mà nói trước.
Phật môn với Thiên Đạo nước sông không phạm nước giếng, chỉ thúc đẩy nhân quả, bỏ nhân nào, quả đến thế nào, chỉ cần dùng Phật pháp khuyên nhủ, thay đổi quyết sách của đương sự, nghĩ sai thì mọi chuyện hỏng bét, sở hữu nhân quả có thể xáo trộn suy đoán thêm lần nữa.
Lữ Trọng Minh biết nguy hiểm đang cận kề, cho tới giờ phút này, cuối cùng cùng sáng tỏ lời nói thâm ý của Thông Thiên giáo chủ.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời dâng cao vạn trượng, Lữ Trọng Minh vừa nghĩ vừa đi qua hành lang, thấy Tần Quỳnh đưa một đám thủ hạ đi theo luyện binh.
Lữ Trọng Minh suy nghĩ hồi lâu, quyết đinh thay đổi kế sách, thời điểm giờ đây gọi trời trời không thấy, gọi đất đất chẳng hay, dù cha có trâu bò cỡ nào cũng vô dụng, tất cả đều phải dựa vào chính mình. Chuyện đầu tiên cần làm là, vứt hết mấy cái ý tưởng vớ vẩn ra sau đầu, hoàn thành nghiêm túc sứ mệnh trước mắt đã.
Trang bị, cấp bậc, kỹ năng không quan trọng, mấu chốt ở chỗ thủ pháp thao tác và ý thức của một tập thể… Bước chân Lữ Trọng Minh dừng lại, suy đoán ấn tượng của Tần Quỳnh đối với mình, đường đi nước nước trước đó phô trương quá, haiz… nhất định trong mắt Tần Quỳnh y trở thành đứa trẻ con không hiểu chuyện rồi.
“Tần huynh,” Lữ Trọng Minh ôm quyền nói.
Tần Quỳnh liếc mắt nhìn Lữ Trọng Minh một cái, xác thực suy đoán coi y như đứa trẻ con.
“Làm sao vậy?” Tần Quỳnh hỏi: “Đói bụng?”
Lữ Trọng Minh: “…”
Tần Quỳnh vừa nói như vậy, Lữ Trọng Minh chợt cảm thấy hơi đói thật, buổi sáng chỉ ăn mỗi cháo loãng cùng dưa muối, giờ thì bụng âm thầm đánh trống rồi. Trước khi tới thời Đường y được biết rằng cổ nhân chỉ ăn hai bữa trong một ngày, lúc ấy còn nghĩ chẳng có liên quan chó mèo gì ở đây hết, dù sao cha vẫn sẽ cho tiền, muốn ăn cái gì thì cứ chi tiền ra mua thêm thôi, không lường trước được tình hình hiện tại nghèo đến một cắc xu cũng không có, nghĩ đến tận tối mới được ăn thêm bữa nữa, chẳng phải để người ta đói chết hay gì.
“Có… Có hơi hơi.” Lữ Trọng Minh thành khẩn nói, “Có điều ta đến đây không phải vì chuyện này, mượn huynh nói chuyện tí đi, Tần huynh.”
Tần Quỳnh: “Đói bụng cứ đi theo ta.”
Tần Quỳnh dẫn Lữ Trọng Minh tới phòng bên cạnh, dặn người đi lấy thức ăn, một lát sau binh sĩ mang đến hai miếng bánh nếp nguội, thêm chén trà béo ngậy. Lữ Trọng Minh uống một ngụm trà nóng, bị mắc nghẹn ứ chịu được, trà này xay thô một lần, rồi nghiền thành bột trà, uống xong cổ họng cứ có cảm giác dính dính.
“Có chuyện gì muốn nói?” Tần Quỳnh nghiêm túc nói.
Hiện tại Lữ Trọng Minh đã thăm dò được đại khái tính tình của Tần Quỳnh, nghiêm túc, nghiêm chỉnh, chăm chỉ, không chút cẩu thả, Đinh là Đinh Mão là Mão*, gã tham gia quân ngũ có vẻ không thích chơi đùa cùng đám bằng hữu, nhưng nhìn chung chung, kết hợp với tư liệu từng đọc, lại là người hào hiệp trượng nghĩa. Bắt đầu từ lúc Tần Quỳnh đưa y từ thành Chương Khâu tới đây, quả thực đang cố ý che chở y, chỉ là sau khi trong lòng Lữ Trọng Minh hỗn loạn rối tung rối bời, lời nói ra cũng lung tung hết cả lên, gây phiền phức cho Tần Quỳnh. Hy vọng vẫn còn chút ít thiện ý dành cho y, nếu không còn thì đời này coi như tèo.
[ *Có nghĩa là phải phấn đấu vươn lên xuất sắc trong công việc, một là một, hai là hai, không có gì mơ hồ, nếu không sẽ khó đạt được kết quả như mong đợi. Nói một cách đơn giản, nó là mô tả mọi thứ một cách nghiêm túc, rõ ràng cái gì ra cái đó. ]
Cần phải nói đúng trọng điểm, Lữ Trọng Minh thầm nhủ bản thân, Tần Quỳnh đầy đủ các yếu tố trở thành bằng hữu. Cho ăn cho ngủ, còn ngủ cùng… Không, để lại giường của gã cho Lữ Trọng Minh là y ngủ, lại vô cùng khách khí xưng “Hiền đệ”, lễ phép lắm nha. Người tốt như vậy, nói tới nói lui đều không có cách, không bằng thử báo đáp gã trong khả năng cho phép xem.
“Tần huynh, đột nhiên ta nhớ lại, có công thức chế tạo tiên dược.” Lữ Trọng Minh nói: “Bây giờ viết cho huynh coi, có mấy phương thuốc tuy là tiên dược, nhưng có thể chế tạo từ thuốc có sẵn trong nhân gian, chỉ là hiệu quả giảm bớt, luyện được thì mang về cho người nhà huynh nếm thử, có thể kéo dài tuổi thọ.”
“Mẹ ta đã tạ thế một năm.” Tần Quỳnh nhíu mày nói: “Ý tốt xin nhận.”
“Gì?!” Lữ Trọng Minh trợn tròn mắt, hỏi: “Hồi nào thế?!”
Tần Quỳnh nói: “Hiền đệ biết mẹ ta?”
Lữ Trọng Minh khó có thể tin nói: “Ủa sao khác với Tùy Đường diễn nghĩa viết quá vậy?!”
Tần Quỳnh nói: “Cái… Cái gì? Tùy Đường diễn nghĩa là cái gì? Sao kinh ngạc vậy?”
Lữ Trọng Minh biết tính tình Tần Quỳnh có hơi thất thường, nhưng có việc vô cùng chắc chắn là đức hiếu thuận, trong trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu, chuyện Tần Quỳnh phụng dưỡng mẹ già, lúc trước trở thành giai thoại trong quân hùng. Nhưng có gì đó sai sai, không biết là diễn nghĩa sai, hay lịch sử sai, Lữ Trọng Minh nhất thời bối rối, không biết nguyên nhân do đâu.
Lữ Trọng Minh xấu hổ nói: “Thật sự xin lỗi.”
“Không có gì, không cần để ý trong lòng.” Tần Quỳnh xua tay cười nhạt nói.
“Sinh lão bệnh tử, chính là… Thiên Đạo cho phép, người sống là đang tồn tại, người chết… Trở về với hư vô. Vạn vật không ngừng sinh sôi…” Lữ Trọng Minh lắp bắp nói: “Đừng bi thương quá… Hức, sao mà…”
Tần Quỳnh có chút kinh ngạc, ngó biểu cảm của Lữ Trọng Minh, là thật lòng thương tiếc, nghĩ đến mẹ mình đã qua đời một năm, nghe lời nói của Lữ Trọng Minh, đột nhiên xúc động không thôi.
“Đúng vậy.” Tần Quỳnh thổn thức nói: “Lời hiền đệ nói rất chí lý.”
Lữ Trọng Minh chỉ cảm thân mình càng bôi càng đen, gợi lên quá khứ đau buồn của mẹ người ta thì thôi đi, lại còn tùy tiện an ủi gã, cũng không biết mình nói nhăng nói cuội gì, lúng túng muốn chết.
Hoàn toàn không ngờ đến chủ đề chuyển sang chuyện mẹ của Tần Quỳnh, có lẽ nỗi sầu không vui tích tụ từ ngày này qua tháng nọ, đột nhiên nghe được lời phát biểu từ Lữ Trọng Minh, không khác nào giáng một đòn tỉnh táo lại. Trông giống như bi thương cùng cực vốn đang tận lực che giấu trong lòng, vào thời khắc nào đó, trước mặt người nào đó xóa tan hết thảy. Thật ra là do Tần Quỳnh tích tụ lâu ngày, nên tới lúc khai thông mạch não rồi, Lữ Trọng Minh nói tới nói lui không đầu không đuôi, chẳng hiểu sao vẫn do tự bản thân hắn khai thông.
Hai người đối diện im lặng thật lâu, hốc mặt Tần Quỳnh đỏ ửng, đột nhiên bật cười, Lữ Trọng Minh cũng nở nụ cười, gần như trong nháy mắt kia trong lòng bọn họ tự có ăn ý với nhau.
“Trong nhà hiền đệ như thế nào? Người thân còn khỏe mạnh hết chứ?” Tần Quỳnh mở miệng hỏi: “Nghe nói hiền đệ có huynh trưởng, huynh ấy giờ đang ở đâu?”
“Đại ca… ” Lữ Trọng Minh suy nghĩ, nói: “Chưa gặp mặt bao giờ, chắc là… Hoàng đế.”
Tần Quỳnh: “…”
Lữ Trọng Minh nói: “Không phải Dương Quảng đâu…”
“Ừ…” Tần Quỳnh nhíu mày, Lữ Trọng Minh quên sạch sẽ, nói thẳng ra tên của Hoàng đế đương triều, cũng may xung quanh vắng người, vội vàng nhận lỗi.
Lữ Trọng Minh cười nói: “Từ nhỏ ta không có huynh đệ cận kề, là cha chăm sóc hết.”
“Cha chăm sóc?” Tần Quỳnh không thể hiểu được nói.
Lữ Trọng Minh giải thích: “Cha ngày nào cũng yêu thương ta lắm, ý là vậy á.”
Tần Quỳnh hiểu ý, cười nói: “Trước đây ngu huynh cũng do mẹ chăm sóc.”
Lữ Trọng Minh: “…”
Lời này của Tần Quỳnh Lữ Trọng Minh nghe kiểu gì mà cứ thấy nhõng nhẽo ấy nhỉ, mẹ chăm sóc? Phải là Thúc Bảo mới là người đối… Nhưng sai trọng điểm rồi, Lữ Trọng Minh lập tức cười nói: “Tiểu đệ có chỗ nào không phải, hy vọng Tần huynh chỉ bảo ta, làm người phải biết mình, huynh đệ như huynh nói sẽ tốt hơn.”
Nói xong Lữ Trọng Minh lại bắt đầu cảm thấy sai sai, bản thân bay tới tận đây để thu gom tiểu đệ cơ mà, sao tự dưng biến thành tiểu đệ của Tần Quỳnh thế này, thấy ngược không?!
Tần Quỳnh nói: “Nói năng cẩn thận, khiêm tốn, ngu huynh biết, hiền đệ tới chỗ này, chắc chắn có chuyện quan trọng, đúng không?”
Lữ Trọng Minh biết không thể kéo dài, thở dài, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lữ Trọng Minh mở to hai mắt nhìn Tần Quỳnh, lúc sau tự hỏi, cuối cùng quyết định trước tiên không vội nói thẳng ra nhiệm vụ của mình, dù sao chuyện này có hơi kỳ cục, đừng nói Tần Quỳnh, người khác nghe xong còn tưởng chuyện đùa. Thứ hai thì nói cũng vô dụng, Tần Quỳnh bây giờ cũng chẳng giúp được gì.
“Tần huynh không cần phải ở lại quân doanh cả đời bảo vệ thiên tử được,: Lữ Trọng Minh nói: “Vừa thấy huynh, tiểu đệ đã biết huynh chính là rồng phượng lẫn trong nhân gian, chỉ cần có đủ thời gian, tiểu đệ tin rằng, huynh chắc chắn có thể lập nên đại nghiệp kinh diễm, trở thành trụ cột quốc gian.”
Tần Quỳnh nhàn nhạt nói: “Ý tốt hiền đệ xin nhận.:
Lữ Trọng Minh cạn lời, hồi lâu lại nói: “Đừng trách ta nghĩ nhiều, qua mốc thời gian hiện tại, đợi ta sắp lại các manh mối một cách rõ ràng, nhất định sẽ cho huynh câu trả lời thỏa đáng.”
Ánh mắt Tần Quỳnh phức tạp, nhìn Lữ Trọng Minh, đành gật đầu thật mạnh.
Mấy ngày sau, quân phản loạn ở khu vực Dương Châu cuối cùng yên ổn, tin tức Vương Bạc chạy trốn truyền đến tai.
Lữ Trọng Minh nằm trên giường, Tần Quỳnh cởi mũ giáp, đi đến bên án, một ngồi một nằm, Lữ Trọng Minh nghiêng đầu, quay về phía Tần Quỳnh nói: “Thật ra Vương Bạc không cần trốn đâu.”
Tần Quỳnh: “Ừ, trong tay không còn gì, nhưng làm đâu chắc đấy, dọc núi mà đánh, quân ta phục kích trong hẻm núi, chưa chắc đã thất bại.”
Lữ Trọng Minh nói: “Chương Khâu nam y Thái Sơn, Bắc Tần Hoàng Hà, cũng coi như là trọng tâm, chắc đang tính học theo Sở bá vương đập nồi dìm thuyền đây mà, tử chiến đến cùng. Có điều không tính đến chuyện thành Lương Khâu thất thủ, tự chặt đứt đường lui của bản thân.”
Tần Quỳnh với Lữ Trọng Minh đối mặt nhau vẽ bản đồ sơ lược ra giấy, Lữ Trọng Minh suy xét thật lâu, Lữ Trọng Minh lại nói: “Một trận, nếu chỗ này thay đổi, đổi lại là người dùng binh, sẽ dùng như thế nào?”
Tần Quỳnh giưong mắt ngó Lữ Trọng Minh, nói: “Con đường Hoàng Hà có lợi thế nhất đã mất, ta chỉ có thể mang binh đến hạ du Tân Lương mai phục, đuổi giết truy binh. Nhưng lão tướng quân Trương vẫn bắt được, nói vậy có lẽ ông ta cũng đoán được kế này.”
Lữ Trọng Minh thành khẩn nói: “Đây là hạ sách, binh gia thượng sách, công này không thể không cứu. Còn kế sách lâm thời, dụ địch đi trước, công này không đề phòng. Hạ sách là đánh cược may mắn, dụ địch nhập hạp.”
“Tại sao nói công này không thể không cứu?” Tần Quỳnh nói.
Lữ Trọng Minh nằm trên giường, vươn tay, khoanh một vòng tròn trên giấy, đáp: “Vây Ngụy cứu Triệu, bỏ Chương Khâu, tấn công huyện Long Sơn, huyện Long Sơn còn lương thực, trước tiên cứ chạy lên phía Bắc, đánh hạ xong thì chia nhau ăn, khi nào tướng quân Trương Tu Đà phái binh viện trợ tranh thủ đãi một bữa, xong rồi quay về Chương Khâu.”
Tần Quỳnh gật đầu, nói: “Quân của Vương Bạc toàn là lính nhà nông, chưa bao giờ lên kế hoạch như vậy, nếu có thể ý ra kế pháp này, chắc không đến mức bại trận như thế kia.”
Tần Quỳnh đánh dấu kết thúc, Lữ Trọng Minh học theo ba mình suy nghĩ vấn đề dùng binh, giúp hắn tổng kết lại sau chiến trận, phần lớn thời gian Tần Quỳnh cosplay quân Tùy, Lữ Trọng Minh cosplay phản quân, đưa ra kha khá lý luận suông. Hai bên trao đổi qua lại, Tần Quỳnh bỗng dưng phát hiện, ý nghĩ kì cục hiếm lạ mà Lữ Trọng Minh tuôn ra bay đến như vũ bão, mặc dù thực chiến đánh đấm chẳng ra làm sao, nhưng chỉ dựa vào công phu miệng lưỡi lưu loát, Tần Quỳnh vẫn còn non lắm.
Không đến mấy ngày, mệnh lệnh Trương Tu Đà truyền tới, Tần Quỳnh mang binh ra ngoài đuổi giết tàn binh Vương Bạc.
“Ngu huynh đi rồi.” Tần Quỳnh Quỳnh chính nghĩa nói: “Vài ngày nữa sẽ trở về. Hãy cẩn thận hết mức, tự chăm sóc bản thân mình.”
Lữ Trọng Minh nói: “Đưa ta theo…”
“Không được!” Tần Quỳnh dứt khoát bác bỏ lời đề nghị, đáp: “Đây là đánh giặc, ốc còn không mang nổi mình ốc, tội tình gì phải đưa ngươi theo.”
“Ò được thôi.” Lữ Trọng Minh đành uể oải nói: “Huynh đi đi.”
Lữ Trọng Minh căn cứ vào sự hiểu biết của mình, biệt trận đánh này thắng là cái chắc, lì lợm bám đuôi đòi đi theo chỉ là hoạt động vận động giãn gân cốt, nhưng mà đánh giặc cần vận động, vận động sẽ tiêu hao thể lực, tiêu hao thể lực kiểu gì cũng đói. Mỗi ngày ăn chùa lại chùa, đồ ăn trong quân cho rất khắc khe, ở đây lâu vậy rồi, ăn của Tần Quỳnh không ít món, biết đâu đi ra ngoài mỗi ngày ngượng ngịu đòi gã cho ăn hai bữa cơm, thôi khỏi đi cho đẹp trời.
Vì vậy Tần Quỳnh đi rồi, Lữ Trọng Minh lăn lộn trên giường tự hỏi triết lý nhân sinh.
Mấy ngày liên tiếp, Lữ Trọng Minh vẫn tự hỏi, cuối cùng quyết định, đợi quân Trương Tu Đà đánh thắng trận sau, sẽ đi theo Tần Quỳnh quay về Đại Hưng. Ban đầu ngu ngốc mờ mịt, không biết Dương Quảng là ai, bây giờ đi gặp mặt trực tiếp tên chó Hoàng đế nọ, tất nhiên sẽ biết được mắc mớ gì tên đó lừa gạt y. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lời chân lý này không bao giờ sai.
Chỉ cần lấy lại vảy rồng của phụ thân, có thể lập tức triệu hoán cha đến đây, hết thảy vấn đề nguy nan đều được giải quyết dễ dàng. Nhưng khi Lữ Trọng Minh nghĩ đến đây, cứ thấy có điềm không ổn.
Tiên phật có chiến trường của tiên phật, phàm nhân có chiến trường của phàm nhân, dùng [háp lực thần tiên can thiệp vận mệnh người phàm, tốt sao? Nói không chừng một chưởng trong Huyền môn hư không kia, là Phật gia đang hạ chiến thư. Đối phương không ra mặt can thiệp vào trận chiến trước mắt, bản thân mình có lẽ không thể mơ mộng hóa về chân thân, phi tới hoàng cung trực tiếp chém đứt đầu Dương Quảng?
Mặc kệ ra sao, vảy rồng nhất định phải tìm về cho bằng được. Nếu không an toàn của người thân không bảo đảm lắm… Lữ Trọng Minh quyết định triển khai kế hoạch tiếp theo, giả dạng thành bộ dáng hiền lành vô hại, theo sau Tần Quỳnh đi đến Đại Hưng.
Tuy nhiên trong trận đánh với Trương Tu Đà, đánh mãi không dứt, đánh lui Vương Bạc, từ cuộc đối thoại của Tần Quỳnh, Lữ Trọng Minh biết được binh Vương Bạc bại trận chạy trốn, vứt bỏ quân nhu sạch sẽ. Trương Tu Đà điều động quân binh của mình, đến Tân Lương trước, tập hợp với thủy binh của tướng quân Chu Pháp Thượng, ngắm bắn tàn quân Vương Bạc.
Lúc gần đi Tần Quỳnh dặn dò Lữ Trọng Minh, không thể ra ngoài chạy lung tung, cũng không thể rêu rao với người ngoài về lai lịch của mình. Mọi chuyện nghe Trương Tu Đà sắp xếp.
Ngày hôm ấy Lữ Trọng Minh vừa ăn sáng xong, đang nằm ườn xuống, bên ngoài bay vào một người, đi vô cũng không nói lời nào, nhìn Lữ Trọng Minh nằm trên giường Tần Quỳnh, bỗng ngây người.
Lữ Trọng Minh đang đắm chìm trong câu hỏi của chính mình, đột nhiên phát hiện có người vào, lập tức há hốc miệng, đối mặt với người nọ. Theo bản năng cảm nhận được, hình như có nguy hiểm.
Cái gì đây? Sát khí!
Người đan ông kia cao gầy, sắc mặc âm trầm, tướng mạo nhìn kỹ thì không giống hung thần giết người không gớm tay lắm, có điều cứ có cảm giác khiến người ta khó chịu kiểu gì ấy. Mặt mày đầy lệ khí, đôi mắt sáng ngời, mu bàn tay chằng chịt gân xan, hiển nhiên là người luyện võ, lông mày đứt khúc một đoạn, nếu không phải gã mặc khôi giáp, Lữ Trọng Minh suýt nữa coi gã thành tù nhân.
Một cái nhìn tàn nhẫn xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông.
“Ngươi là ai?” Người đàn ông kia trầm giọng nói: “Tại sao lại ở trong phòng Tần huynh đệ của ta? Thúc Bảo đâu?”
Lữ Trọng Minh vội vàng xoay người dậy, hướng về gã ôm quyền.
“Tướng quân Trương Tu Đà… Phái huynh ấy ra ngoài truy sát quân Vương Bạc.”
Người đàn ông: “Xưng tên.”
“Ta… Là tiểu đệ của huynh ấy.” Lữ Trọng Minh đổi ý đáp: “Ta tên Trọng Minh, xin chào.”
“Tại sao ban ngày ban mặt nằm đây?” Lông mày người đàn ông cao gầy xoắn lại hỏi: “Thân thể không thoái mái?”
Lữ Trọng Minh nói: “Không có, một ngày chỉ ăn hai bữa, dễ đói, đành nằm yên, tránh tiêu hao thể lực thôi.”
Người đàn ông: “…”
Lữ Trọng Minh nói: “Tướng quân Trương Tu Đà ở ngoài sảnh. Tần huynh chậm thì mười ngày, nhanh thì ba ngày sau mới trở về.”
Người đàn ông hình như hơi bối rối, không hé răng, trong lúc vô tình nhìn lướt qua xấp giấy trải trên bàn, đó chính là những gì Lữ Trọng Minh và Tần Quỳnh thảo luận về việc hành quân, nhìn tờ giấy rồi trầm mặc, dường như đang suy nghĩ đến chuyện của mình.
Lữ Trọng Minh nhìn ra người trước mặt mình loáng thoáng tức giận, cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì thế? Đợi huynh ấy trở về ta chuyển lời hộ cho.”
Người đàn ông nói: “Thôi.” Nói xong muốn xoay người đi, Lữ Trọng Minh vội đuổi theo sau gã, hỏi: “Có thể giúp ngươi không?”
Người đàn ông phớt lờ nói: “Lư Minh Nguyệt phái mười vạn quân xuất binh, đánh đến Chúc A Huyện, người trở về nằm tiếp đi, tiết kiệm thể lực…”
Lữ Trọng Minh bước nhanh đuổi theo phía sau người đàn ông: “Chuyện quốc gia làm trọng, ta đi với ngươi.”
Nếu Lữ Trọng Minh ở lại lều của Tần Quỳnh, người kia tìm Tần Quỳnh hỗ trợ, bản thân không nói rõ có thể giúp được gì, dường như người trước mắt có quan hệ khá tốt với Tần Quỳnh, lập tức suy đoán hỏi thăm xem bản thân có ích gì không, nhưng người đàn ông đó không nói gã là ai, theo theo con đường băng qua hành lang, một câu cũng không đề cập đến.
“Trước mắt Tần đại ca chắc đến Tân Lương…”
“Tên vị huynh đài là gì…”
Người đàn ông nọ chân dài bước nhanh, Lữ Trọng Minh càng phải đi nhanh hơn đuổi theo, người đàn ông vốn dĩ không để mắt tới y, khi ra ngoài sảnh, thấy một người tham tán đứng ở trước sảnh, vị tham tán này Lữ Trọng Minh nhận ra, chính là cái ngày đầu tiên Lữ Trọng Minh đến doanh trại của Trương Tu Đà, thuyết phục lão tướng quân trói y áp tải về Đại Hưng, giao cho chó Dương Quảng, sư bố ông Vương Chí Dương.
Ở quân doanh Tần Quỳnh có nói qua, không thể khinh thường lực lượng triều đình gửi tới cho Trương Tu Đà, cần phải tỏ vẻ khách khí, Lữ Trọng Minh hướng về hắn gật đầu, nói: “Vương đại nhân.”
Tham tán kia bỏ qua Lữ Trọng Minh, nhìn người đàn ông dẫn đầu, sắc mặt biến đổi nói: “Tướng quân La, lão tướng quân Trương đang bàn bạc đại sự với sứ thần, ngay lúc này không thể…”
Người đàn ông tức giận không nói hai lời, thuận tay tát một phát lên đầu tham tán.
Lữ Trọng Minh: “!!!’
Lữ Trọng Minh chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chỉ với một cú tát người đàn ông lập tức tát tham tán bay lên không trung như con quay, đập xuống mặt đầy, vỡ đầu chảy máu.
Lữ Trọng Minh ngoác miệng, đứng đó run rẩy, thầm nghĩ @#$%…
Người đàn ông quay đầu liếc Lữ Trọng Minh một cái, thuận miệng nói: “Ta tên La Sĩ Tín, ngươi gọi là La đại ca được rồi.”