Chương 133 - Nếu Ta Có Làm, Ngươi Muốn Phạt Gì Cũng Được
- Trang Chủ
- Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi - Thanh Phong Hoa Giải Ngữ
- Chương 133 - Nếu Ta Có Làm, Ngươi Muốn Phạt Gì Cũng Được
Ý định trả thù trong Lộ Thư Liên vô cùng mạnh mẽ, trong lòng ả cũng tràn đầy oán hận.
Nếu không phải ả nằng nặc đòi đến lãnh cung, xuất hiện trước mặt Thượng Quan Yên Uyển để chế nhạo nàng, thì có lẽ đến chết Thượng Quan Yên Uyển cũng không biết tất cả mọi việc đã xảy ra vào lúc đó.
Ánh mắt chứa đầy thù hận của Thượng Quan Yên Uyển dán chặt lấy bóng dáng của Lộ Thư Liên, như thể muốn nhấn chìm ả hoàn toàn, cho đến khi không nhìn thấy ả nữa thì mới thu lại ánh mắt.
Nàng lại nhìn qua Tưởng quý phi, trong lòng cười lạnh một tiếng, nàng đã giải quyết xong một chuyện, còn có một chuyện khác.
Nói đến Tưởng quý phi, thì đây cũng là người mà nàng hận thấu xương. Ngày thường thoạt nhìn thì ương ngạnh kiêu căng, nhưng thật ra lại là một con hổ giấy. Lúc cần nắm rõ tình hình thì lại giả vờ không biết, còn lúc cần giả ngu thì lại vờ như mình hiểu rõ mọi thứ.
Đời trước vì cuộc sống hạnh phúc của nữ nhi nhà mình, mà bà ta vờ như không biết tất cả. Biết rõ Thượng Quan Yên Phi lén báo tin cho Tôn Khải Yến, nhưng lại không nói, thậm chí còn tìm người che giấu. Bởi vì hành vi ích kỉ đó của Tưởng quý phi mới đẩy vương triều đến con đường diệt vong.
Bà ta không những thờ ơ nhìn Tôn Khải Yến chiếm đoạt ngai vàng, mà còn tận mắt chứng kiến vương triều Thượng Quan gia bị hủy diệt. Nếu đời này bà ta vẫn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện không hay.
Nếu đã biết thì nàng sẽ chuẩn bị thật tốt nhân lúc mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, hủy hoại tất cả mọi thứ có trong tay của bà ta, để xem lúc đó bà ta sẽ vùng vẫy như thế nào được đây.
Thượng Quan Yên Uyển nhớ tới những việc đã xảy ra ở kiếp trước, nàng hận không thể cho bà ta mấy cái tát, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại nàng liền gạt sự tức giận này sang một bên.
Nàng cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng mình, nghiêm túc nói, “Quý phi nương nương, vừa rồi người nói người khác phải tuân thủ quy củ, người có tự nhìn lại bản thân mình chưa?”
Tưởng quý phi thấy nàng bắt đầu hướng mũi giáo về mình, sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi, trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng ngoài mặt lại bày ra dáng vẻ bình tĩnh.
Nhưng giọng nói có chút run rẩy đã phản bội bà ta, “Quách Bình công chúa, cho dù là hoàng thượng cưng chiều công chúa, nhưng cũng không nên ăn nói tùy tiện như thế. Ta chưa bao giờ làm bất cứ điều gì trái với quy định của hậu cung này, nếu quả thật có chuyện này thì mời công chúa hãy chỉ ra. Sau đó nếu ta có làm, ngươi muốn phạt gì cũng được.”
Thượng Quan Yên Uyển như một người thợ săn, bắt được ánh mắt bối rối của bà ta, nàng bình tĩnh nói, “Quý phi nương nương, xin hỏi nương nương, tham gia tết Thanh Minh thì phải chú ý điều gì?”
Tưởng quý phi nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, cả người bà ta lạnh toát, giọng nói có chút run rẩy, “Ngày tết Thanh Minh, các phi tần đi cùng hoàng thượng nhất định phải có xuất thân cao quý, y phục tươm tất, không được trang điểm đậm, cũng không được nói lớn tiếng và gây ồn ào…”
Nói đến đây, bà ta ý thức được điều gì đó, sợ hãi nhìn Trần hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không cố ý lớn tiếng, là do Cảnh tần! Là do Cảnh tần không hiểu quy củ, cho nên thần thiếp mới răn dạy nàng ta một phen!”
Thượng Quan Yên Uyển cười nhạt một tiếng, thật là ngu xuẩn, đến thời khắc mấu chốt thì bà ta lại vô dụng như vậy, quả nhiên đúng là một con hổ giấy.
Cảnh tần hơi cúi đầu, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình ở nơi này, nhưng đột nhiên lại bị điểm mặt, hoảng sợ nhìn ả ta. Nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của mắt ả ta, Cảnh tần siết chặt tay, cắn chặt môi không một chút phản bác.
Trần hoàng hậu liếc nhìn hai người họ một cái, vươn tay xoa xoa thái dương,”Tết Thanh minh, các ngươi hãy nhớ không được ồn ào, ngay cả ho khan cũng không được. Nếu các ngươi náo loạn như vậy, làm sao có thể đi từ đường được! Tưởng quý phi, ngươi ở lại đây, điều chỉnh lại tâm tình hiện tại của mình đi!”
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Tưởng quý phi nghe vậy liền sững sờ, sắc mặt trắng bệch, cả người choáng váng. Ả ta là quý phi, một đại lễ như vậy mà ả lại không có mặt, những người khác sẽ nói về ả như thế nào chứ? Điều này không chỉ ảnh hưởng đến địa vị của ả ta trong hậu cung, mà nó còn ảnh hưởng đến địa vị của mẫu tộc trong triều! Vạn lần cũng không thể để chuyện này diễn ra được!
Tuy ngày thường Tưởng quý phi lúc nào cũng tác oai tác quái ở khắp nơi, nhưng có thể trở thành quý phi, ngoại trừ xuất thân cao quý, ả cũng có chút bản lĩnh. Nếu muốn nói ưu điểm lớn nhất của ả ta, thì đó chính là phán đoán đại cục.
Ả ta biết hậu quả của việc này sẽ nghiêm trọng thế nào nên không một chút do dự quỳ xuống, “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự không dám nữa!”
Ả cảm nhận được có hai ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, Tưởng quý phi ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Yên Uyển và Trần hoàng hậu, cơ thể không tự chủ được mà trở nên run rẩy, “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã biết lỗi sai của mình, mong hoàng hậu nương nương thứ tội, lần sau thần thiếp tuyệt đối không dám tái phạm nữa.”
Trần hoàng hậu bình tĩnh liếc ả một cái, lạnh lùng nói, “Còn có lần sau? Người đâu, đưa Tưởng quý phi xuống, cùng An quý nhân suy nghĩ lại về việc làm của mình ngày hôm nay.”
Tưởng quý phi thẫn thờ ngồi dưới dưới sàn, ánh mắt chứa đầy hận ý nhìn Thượng Quan Yên Uyển, ả tức giận nhưng lại chẳng dám nói lời nào, giãy dụa hai lần liền bị người kéo xuống.
Trần hoàng hậu nhìn các phi tần đang ngồi nghiêm chỉnh, nhẹ giọng nói, “Được rồi, cũng đã muộn, chúng ta mau xuất phát thôi. Tuy nhiên, bổn cung muốn nhắc nhở tất cả các ngươi, tốt nhất nên thành thật một chút, nếu các ngươi dám gây náo loạn, liền sẽ có kết cục như An quý nhân!”
Nói xong bà bình tĩnh đứng lên, Thượng Quan Yên Uyển đỡ cánh tay của bà, đi ra bên ngoài.
Thục phi cùng Hiền phi nhìn nhau cười, sau đó theo sát phía sau đi ra ngoài. Cảnh tần đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Tưởng quý phi nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, sau đó cũng đi ra ngoài.
Trần hoàng hậu nở nụ cười, vỗ mu bàn tay Thượng Quan Yên Uyển, hạ giọng nói, “Quách Bình, con làm vậy là vì nhìn ra ta không thích hai người đó sao?”
Trong mắt Thượng Quan Yên Uyển lóe lên một tia lạnh lẽo, “Mẫu thân, thật sự không có gì có thể lừa gạt người, những chuyện này đều bị người phát hiện. Khi đứng ở sau bình phong, con thấy người nhíu mày, nên con đoán người không thích hai người họ.”
Kỳ thật, Trần hoàng hậu không chỉ không thích hai người này, mà bà cũng không vừa mắt bọn họ! Không thích thì liền trừng trị, còn phải xem ngày sao!
Trần hoàng hậu cười nói, “Quách Bình, con thật sự ngày càng hiểu chuyện, thấy con trưởng thành như vậy, mẫu hậu đã yên lòng rồi.”
Trên mặt Thượng Quan Yên Uyển lộ ra một nụ cười, nhưng nàng vẫn không nói gì. Nếu trải qua một đời bi thảm ở kiếp trước mà vẫn không thay đổi, thì nàng thật sự rất vô dụng! Nếu không hành động, thì bọn chúng sẽ coi nàng như một con rối mà điều khiển!
Ánh mắt của Thượng Quan Yên Uyển tối sầm lại nói, “Mẫu thân, con vừa mới nhớ ra mình quên làm một số chuyện, người hãy đi trước, lát nữa con sẽ theo sau.”
Trần hoàng hậu khó hiểu nhìn nàng, bà dặn dò, “Mau đi đi, thời gian tế lễ sắp đến rồi, đừng nên chậm trễ.”
Thượng Quan Yên Uyển gật đầu buông tay bà, bước nhanh đi về phía bên kia. Nếu nhìn kỹ một chút, thì sẽ phát hiện ra hướng nàng đi là đang đến nơi Tưởng quý phi bị phạt.