Chương 2
Tàu hỏa không phải là một phương tiện đi lại quá yên tĩnh, ngoài việc các toa tàu bị rung lắc trong suốt hành trình, bên tai có tiếng ù ù do sự thay đổi của áp suất không khí trên cao nguyên trong một thời gian dài cũng sẽ lấp đầy màng nhĩ, tạo ra cơn đau âm ỉ.
Dù vậy nhưng đây không phải là thứ khiến người ta thấy khó chịu nhất.
Địch Lam trùm chăn kín đầu vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của ba người ở giường đối diện.
Người đeo kính kia lên tàu từ Lan Châu, ngủ ở giường tầng trên, vừa xuống ga anh ta đã lấy ra từ trong túi nào là hạt dưa, đậu phộng, táo đỏ, bày ra đầy bàn, mời bọn họ ăn. Hai người kia cũng không khách sáo, vừa ăn vừa tán gẫu.
Anh đến từ đâu, à à, Trung Vệ, Trung Vệ là một nơi không tồi đấy chứ, ở ngay trên Giang Nam……
Tôi là người Sơn Tây, nhưng buôn bán ở Hán Trung, đến Cách Nhĩ Mộc lấy hàng, vợ tôi bảo phải trực tiếp xem hàng rồi mới thanh toán —— thằng nhóc kia thì sao? Ái chà, chuyến du lịch tốt nghiệp? Mới tốt nghiệp đại học à? Không nhìn ra đấy! Cậu đi một mình sao?
Bạn học của tôi đã đi trước rồi, tôi vì làm đồ án tốt nghiệp mà phải hoãn lại mấy ngày. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở Lhasa, chuẩn bị đi Ali, còn định xem đỉnh Everest.
……
Có tổng cộng là sáu giường cứng, một nửa trong số đó đã tham gia bữa tiệc.
Địch Lam có chướng ngại giao tiếp, từ khi bọn họ bắt đầu nói chuyện cậu đã giả vờ ngủ, thậm chí còn không dám thò đầu ra, chỉ sợ vừa chạm mắt đã bị kéo vào cuộc trò chuyện, đeo tai nghe còn chưa đủ, cậu còn quấn chăn quanh đầu để có cảm giác an toàn.
Tai nghe có chức năng giảm tiếng ồn nhưng bây giờ nó chỉ khuếch đại tiếng đoàn tàu đi qua đường ray.
Ầm ầm, ầm ầm, nghiền nát cả Địch Lam.
Những cuộc trò chuyện ngắt quãng và tiếng kim loại ầm ĩ bên tai đã quấy rầy Địch Lâm, cậu đã cố gắng bình tĩnh nhưng không thành. Cậu bực tức bật điện thoại lên, còn chưa nghe xong hai bài hát thì điện thoại lại hết pin.
Địch Lam mở mắt ra, khung giường bằng kim loại được phủ một lớp sơn màu trắng đã ố vàng, xung quanh là những chiếc đinh sắt đã rỉ sét.
Cậu nhìn vách ngăn mỏng của toa tàu, nhìn chằm chằm vào điểm đen đột ngột xuất hiện trên nó.
“…… Tại sao tôi lại ở đây?”
Vào khoảnh khắc có vấn đề xuất hiện, sự sụp đổ nối tiếp nhau, kể cả là một chút không hài lòng nhỏ bằng hạt vừng cũng có thể trở thành cọng rơm đè bẹp Địch Lam. Cậu đột nhiên thấy rất tủi thân và có lỗi với bản thân, có rất nhiều bi kịch liên tục diễn ra trong đầu cậu – nhạc tang, lò thiêu, mộ bia, lẻ loi một mình, sẽ không còn ai hỏi cậu muốn đi chơi ở đâu……
Cậu chỉ có một mình, tại sao cậu lại muốn ở trong cái chỗ quỷ quái này?
Còn hơn 1 ngày nữa mới tới Lhasa, tới đó rồi sao? Đi tìm Lý Phi Mộc?
Lý Phi Mộc sẽ chăm sóc cậu à?
Nơi đất khách quê người, cậu có thể quay đầu chạy không?
Lẽ ra tối qua không nên lên tàu!
Địch Lam nghiêng mình, cậu gấp đôi gối áp vào tai.
Trước mắt cậu tối sầm, quá kích động sẽ dẫn tới thiếu oxi, Địch Lam thực sự không nghe thấy những gì xảy ra xung quanh cậu, thậm chí cậu còn không nhận ra rằng ngoại trừ cậu thì ai cũng không thoát ra được khỏi cuộc trò chuyện của người đàn ông trung niên.
“…… Này, thằng nhóc kia, cậu lên tàu từ Tây Ninh à?”
Một lát sau mới thấy giọng nam kia đáp lại: “Vâng.”
Hơi lạnh lại có chút khàn khàn, tiếng thở đầu tiên lọt vào tai khó có thể bắt được nhưng lại như một tia chớp bất ngờ ập đến, xé rách màn đêm.
Địch Lam giữ nguyên tư thế nghẹt thở, không động đậy.
Sau đó cậu chậm rãi buông gối đầu ra, mặc kệ nó đàn hồi tại chỗ.
Du Chân thực sự không muốn nói chuyện với những vị khách đồng hành, cũng biết bọn họ sẽ hỏi cái gì.
Đi từ đâu, về đâu.
Vừa hỏi đã trả lời, hình như cũng không có ai quá để ý.
“Dạ, vâng.” Hắn nói rồi tiếp tục im lặng.
Người đàn ông đeo kính thấy người ở giường dưới ngẩn ngơ từ lúc mới lên tàu bây giờ mới phản ứng lại thì lập tức nhiệt tình đưa cho hắn một bịch đồ ăn vặt, có ý muốn nói chuyện phiếm: “Có đậu phộng với hạt dưa này, đều là vợ tôi tự tay rang đó, bảo là đồ trên tàu đắt! Nào nào, thích cái gì thì lấy đi……”
Du Chân né tránh ánh mắt của anh ta, khách sáo từ chối: “Không cần.”
“Không phải khách sáo! Vợ tôi đã từng nói, gặp nhau chính là duyên phận, khó mà tìm được!” Người đàn ông đeo kính như thể không nhìn thấy sự khước từ của Du Chân, tiếp tục đẩy cái túi ra trước mặt hắn, “Cái này là bánh quẩy, bán chạy nhất luôn, không ở đâu có được! Vợ tôi thích ăn cái này nhất, cậu cũng mau ăn thử đi ——”
Khóe miệng giật giật trong giây lát, Du Chân vượt qua chứng ám ảnh về sự sạch sẽ, đưa ra tay ra gảy gảy chiếc túi nilon hai lần. Tiếng sột soạt vang lên, hắn miễn cưỡng cầm một nắm đậu phộng: “Cảm ơn ngài.”
Có vẻ như hắn đang cố gắng “hòa nhập” với hoàn cảnh, ngoại trừ người đàn ông kia thì có ông chú giường trên cũng đang tiến lại gần.
“Thằng bé lên tàu từ Tây Ninh này nhìn không giống người Thanh Hải nhỉ?”
Du Chân: “Tại sao không?”
Ông cười “khà khà” hai tiếng: “Tấm thân này của cậu không chống lại được gió cát Tây Bắc đâu, không đủ sức! Con trai tôi chắc cũng tầm tuổi cậu, hơn hai mươi, nhưng một mình nó dư sức vật hai người như cậu!”
Rất thú vị, làm nền cho bức chân dung.
Du Chân cười cười, không nói gì, một lúc sau mới gật đầu.
Bởi vì cậu sinh viên trẻ tuổi tham gia cuộc trò chuyện khi nãy nhiệt tình hỏi hắn: “Anh đẹp trai, anh đến từ đâu vậy?”
“Thành Đô.”
“Ồ! Thành Đô!” Cậu sinh viên cảm khái, “Tôi còn chưa đến đó bao giờ……”
Người đàn ông đeo kính nói tiếp: “Thành Đô chính là một nơi tuyệt vời, đất, nước nuôi sống con người, lúc tôi còn trẻ từng ở đấy một thời gian, ở chỗ kia kìa, cạnh ga xe lửa phía Bắc!……Này, chàng trai, cậu đi Tây Tạng hay xuống ở Thanh Hải?”
“Cháu đến Tây Tạng tìm bạn.” Du Chân vừa nói vừa xoa lớp vỏ đỏ bên ngoài hạt đậu phộng.
Cậu sinh viên lộ ra vẻ “hiểu rồi”: “Bạn à……Hehe, bạn trai hay bạn gái?”
Du Chân: “……”
Ánh mắt của hắn bỗng trở nên lạnh lùng, cậu trai dừng lại một chút, vội giải thích: “Anh đẹp trai, đừng hiểu lầm, tôi không cố ý hỏi cái này đâu, chủ yếu là nhìn anh có vẻ rất được các cô gái yêu thích, đã đẹp trai lại còn biết đàn guitar hát tình ca, rất hay, rất thú vị! Tôi chỉ là có chút tò mò thôi, sao lại phải đến Tây Tạng tìm bạn.”
Người đàn ông đeo kính: “Sao, không được đi Tây Tạng tìm bạn à?”
“Có, có mà! Nhưng hình như có rất nhiều phụ nữ trẻ ở Tây Tạng……” Nói dến đây, giọng điệu của cậu sinh viên có chút khó hiểu, “Anh trai, anh có muốn trực tiếp tìm bạn gái không ——”
Du Chân ngoài cười nhưng trong không cười, ngẩng đầu.
“Cậu biết nhiều đấy.”
Cậu thanh niên vội ngậm miệng lại.
Thấy bầu không khí không được hài hòa cho lắm, ông chú bước ra hòa giải, nói đông nói tây, chỉ bằng vài câu đã khiến bầu không khí trở nên sôi nổi, chủ đề bạn gái vẫn tiếp tục, nhưng không ai hỏi Du Chân nữa..
Du Chân ăn đậu phộng, điện thoại úp ngược ở trên giường rung lên vài lần, hắn cũng kệ.
Trên đầu bỗng có một âm thanh rầu rĩ.
Chiếc chăn mỏng treo lưng chừng bên mép giường, chắn ngang tầm nhìn, phá vỡ sự đối xứng. Du Chân thấy khó chịu một cách vô cớ, ánh mắt không nhịn được mà đuổi theo bóng đen ở đuôi giường.
Quần thể thao, áo khoác, cổ áo mở rộng, sau đó là một khuôn mặt nhợt nhạt.
Đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, mang nét trẻ trung mà chỉ có ở độ tuổi thiếu niên, đầu tóc bù xù như con nhím.
Cậu cau mày, như thể đang chuẩn bị trút sự bất mãn với cả thế giới. Đôi mắt tròn xoe, khóe mắt rũ xuống sau khi giận dữ trừng không khí một cái, cậu bé xỏ chân vào đôi giày thể thao đã cũ, đi tới đầu toa một cách nặng nề và cáu kỉnh.
“Ồ, thì ra giường dưới có người!” Ông chú nhìn bóng lưng đã đi xa: “Có phải là đứa bé này không được ở cùng toa với ba mẹ không? Nhìn nó cô đơn quá, chờ nó về rồi chúng ta hỏi một chút?”
Người đàn ông đeo kính: “Nếu vậy thì chúng ta đổi với ba mẹ nó cũng được. Vợ tôi nói, ra ngoài tiện cho người cũng là tiện cho mình……” (?)
Hai người còn phụ họa một hồi lâu.
Du Chân tự dưng nhớ lại nửa giờ trước, cậu bé kia suýt nữa thì quăng ba lô vào người hắn. Hắn đứng dậy, thấy có một cái điện thoại đang nằm trong chăn.
Không giống như “đi tìm ba mẹ”.
Du Chân kết luận lại, tiện tay thả góc chăn bị rơi về vị trí, không làm chuyện thừa thãi nữa mà ngồi ở chỗ ban đầu. Một tay chống cằm, khung cửa sổ đã cũ khiến hình ảnh phản chiếu trở nên mờ ảo.
Thoát khỏi sự ngẩn ngơ khi vừa lên tàu, tâm tịnh, bỗng Du Chân nghĩ: “Cái tàu này cũng thú vị đấy chứ.”
Vợ quản nghiêm, người hoà giải, sinh viên đại học. (?)
…… Còn có cả một quả pháo lép nhỏ.
Diện tích trên bản đồ của Cao nguyên Thanh Tạng rộng lớn, dân cư thưa thớt, trạm dừng cũng ít.
Đi qua Tây Ninh, trạm tiếp theo là Đức Linh Cáp, cách đây 800km. Khi tàu khởi hành ở Tây Ninh trời vẫn còn sáng, đi gần 7 tiếng đồng hồ, tới Đức Linh Cáp trời cũng đã tối.
Tháng tư, vạn vật đâm chồi, trên cao nguyên lại chỉ có sa mạc và những tác đã trơ trụi, những đồi cát vàng ngút ngàn, đã 6 giờ nhưng bầu trời vẫn trong veo, không một gợn mây, hoàn toàn cách biệt với mùa xuân, những đồng cỏ khô héo cũng có vẻ sang trọng. Tuyết đọng lại nhiều hơn, dãy núi trùng điệp phủ một màu trắng bạc, càng đi vào thì mặt trời càng sáng, nhưng cũng trở nên thê lương, vắng vẻ hơn.
Đến bữa tối, không ít người tới toa ăn nên dãy ghế bên cạnh cửa sổ lại thừa nhiều chỗ trống.
Địch Lam tìm một góc tương đối yên tĩnh nằm bò ra.
Thật xấu hổ khi bị người lạ kéo vào một cuộc trò chuyện vô nghĩa, nhưng mọi người cười nói vui vẻ, vừa gặp đã quen, cậu lại chẳng tài nào tham gia được – cảm giác này thậm chí còn tệ hơn.
Địch Lam áp nửa khuôn mặt lên mặt bàn, hai tay buông thõng.
Có chút ghen tị với cậu sinh viên kia, mặc dù không lịch sự cho lắm, cũng chẳng quan tâm đến cảm nhận của người khác, ngây thơ, còn hay vạ miệng, lắm ý tưởng vớ vẩn…… Nhưng cậu ta có thể hòa nhập với hai ông chú kia, trò chuyện về trận bóng, về những thắng địa du lịch và đặc sản ở quê nhà, còn trao đổi phương thức liên lạc, hứa sẽ gửi quà cho đối phương.
Địch Lam không làm được.
Cậu thậm chí còn không thể chào hỏi Du Chân, hỏi hắn rằng: “Anh có phải là tay guitar của Lục Phong không?”
Ngay cả khi câu trả lời đã mười phần chắc chín.
Cậu đã thu mình lâu lắm rồi, ở chỗ quen thuộc thì không thấy gì, giờ mới biết mình sắp đánh mất kỹ năng giao tiếp cơ bản.
Địch Lam nhắm mắt lại và đếm nhịp tim —— điều này giúp cậu có việc để làm, tránh việc suy nghĩ linh tinh trong vô thức —— ánh mắt thi thoảng bị tuyết xẹt qua, tần suất xóc nảy khi tàu di chuyển đã trở thành sự hứng thú tạm thời.
Có ai đó đi ngang qua Địch Lam, dừng lại bên cạnh cậu.
Địch Lam không nhúc nhích, cậu thấy hơi buồn cười. Cậu nghĩ đối phương dừng lại là vì thấy tư thế kỳ quái của cậu, tay buông thõng, nghiêng đầu với nét mặt bình thản, sẽ khiến người ta muốn xác nhận xem cậu còn sống không nhưng đa số đều không thực sự để ý —— làm gì mà có nhiều cái chết đột ngột như vậy, cho dù có gặp thật thì cũng chỉ nên bo bo giữ mình.
Giống như lúc đầu, khi lao công phát hiện ba cậu nằm trong phòng khách sạn thì hoảng sợ, quên gọi 120. Sau đó pháp y nói cậu đã bỏ lỡ thời gian vàng để cấp cứu, nếu không thì vẫn còn cơ hội sống sót.
Địch Lam ngấm ngầm chế giễu, không khỏi chua xót nhưng một lúc sau cậu cũng không nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía trước.
“Này.”
Có cái gì đó nằng nặng rơi xuống bàn.
Địch Lam mở mắt ra, cậu có chút cận thị, khó khăn lắm mới nhìn thấy trước mặt có thêm một quả táo. Băng ghế đối diện cái bàn nhỏ cũng có thêm người ngồi.
Ánh sáng phản chiếu một màu xanh đậm, một sắc màu tối bỗng dưng chói hơn cả mặt trời.
Du Chân hỏi: “Tôi ngồi được không?”
Đôi mắt tròn xoe của cậu đều là sự cảnh giác, đáy mắt le lói một tia sáng nhàn nhạt.
Sau đó một lúc lâu, cậu yếu ớt mở miệng:
“Anh…… có sạc pin không?”
– —————
Mì: Sáng mai tui chỉnh sửa lại sau nha.