Chương 54
Không khí náo nhiệt vô cùng. Trên sân căng phông bạt để khai mạc, chính thức bắt đầu tuần lễ hội thao. Người người nhà nhà háo hức đeo băng rôn cổ vũ chạy quanh sân.
Tôi thẫn thờ ngồi một góc ghế đá trước cửa phòng học.
Đêm qua tôi mơ thấy ngày này của kiếp trước. Tần suất nghĩ đến chuyện cũ ngày càng nhiều khiến trí nhớ của tôi như bị đảo lộn. Nhiều lúc tôi còn không biết đâu mới là ký ức thực tại đang diễn ra xung quanh nữa.
Hạng mục thi đấu của lớp tôi hôm nay có chạy 200m nữ của Giang, chạy 200m nam của Đăng, nhảy xa của Lâm và trận bóng đá nam vào đầu giờ chiều.
Đám con gái lớp tôi đang tíu tít chụp ảnh với tấm banner màu mè vừa được in hôm qua để cổ vũ lớp. Linh hớn hở vẫy tôi lại gần từ trung tâm đám đông. Tôi xua tay lắc đầu từ chối. Nói dối là tôi đang hơi mệt. Nói thật là tấm banner ấy xấu quá. Ai thiết kế vậy?
Từ xa, Đăng cùng hai người bạn đang bê thùng nước đá. Hôm nay trời hửng nắng sau những ngày đông tàn lạnh lẽo. Dường như ánh mặt trời làm cho nụ cười của người con trai ấy toả sáng hơn, ánh mắt trở nên lấp lánh hơn. Khí chất thiếu niên rạng rỡ không thua gì mặt trời lại làm tôi xao xuyến, rung động thêm chút nữa.
Đăng cười lên đẹp thật đấy. Tôi thích anh từ cái ngày giữa học kỳ 1 của lớp 10. Chỉ một khoảnh khắc nhỏ đã nhen nhóm trong con tim thiếu nữ mỏng manh này một niềm hạnh phúc to. Rồi dần dần ánh lửa hồng nhỏ được vùi dưới đống tro của ngày đông dần được đốt cháy hừng hực khiến tôi không kìm lòng được mà mỗi ngày đều nhìn anh nhiều hơn người khác một chút, nhiều hơn những số lần đã từng nhìn ở ngày trước một chút… Rồi cứ thế, cứ thế…
Tôi giật mình trước tiếng búng tay tanh tách ngay trước mặt. Đăng nhìn tôi khoảng 2 giây rồi mỉm cười lướt qua. Ở trường chúng tôi vẫn như vậy thôi. Đóng vai người bạn thân thiết, cùng chơi game, thỉnh thoảng cãi nhau chí choé vài câu trong giờ học.
Giải chạy nam nữ 200m diễn ra cùng lúc, nhưng khác sân. Giang chạy ở sân D còn Đăng ở sân B. Khổ nỗi là hai sân này lại cách nhau bằng cái sân C đang diễn ra giải nhảy xà nên mọi người túm lại đông nghẹt.
Tôi phải chọn lựa giữa việc xem Đăng hay xem Giang.
Tất cả bạn thân của tôi đều chạy qua xem Giang thi đấu. Tôi cũng không thể cứ thế mà qua xem Đăng. Việc chia sân và thi cùng một khung giờ thế này tôi chưa lường trước được. Rõ ràng khi trước là nữ chạy xong đến nam ở cùng sân mà nhỉ?
Tôi ngậm ngùi ngoái lại nhìn khu sân B trong lúc người bị lôi xềnh xệch sang bên kia.
Tìm được vừa vặn một chỗ đứng, tôi ung dung nhìn về phía cuối sân, nơi các thí sinh đang khởi động.
Thầy Beo đứng bên hàng đối diện, một mình một hàng, hùng hổ tay cầm que củi. Chính xác là que củi, bạn không nghe nhầm đâu. Mí mắt tôi giật nhẹ. Tại sao thầy lại cầm cái que rồi phẩy phẩy lúc các thí sinh chạy qua thế hả?
Và rồi mải nhìn thầy đến cười ná thở, tôi chẳng để ý ai là người về đích đầu tiên. Hỏi Hoa ở cạnh mới biết là Giang lại về nhì nữa rồi. Chắc con bé buồn lắm…
À không. Cũng có vẻ không buồn đến thế. Giang lướt qua chỗ tôi, còn cười khanh khách chỉ cho tôi dáng vẻ hề hước của thầy. Có lẽ lúc chạy con bé cũng lỡ nhìn thấy…
Xem xong bên này, tôi lập tức chuồn sang bên kia. Thấy đám con trai đứng tụm lại, nhưng không thấy sự hiện diện của Đăng.
“Tìm Đăng à? Nó đang trong nhà vệ sinh toà B. Vừa bị ngã nên vào rửa chân tay ấy mà.” Tôi vừa hỏi thăm tên Hiếu, lớp phó lao động có vẻ ít tọc mạch nhất lớp.
Tôi vội vã chạy đi. Giờ này mọi người đang tập trung hết vào sân cỏ nên nhà vệ sinh vắng tanh. Tôi hết sức cẩn trọng đứng ngoài cửa, không dám nhìn vào. Đợi tầm 5 phút. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, tôi rón rén ngó vào trong tìm Đăng.
Một sợi dây thòng lòng vừa được vòng qua cổ tôi. Tấm huy chương vàng cứng, đương nhiên là mạ vàng, nằm chễm chệ, hiên ngang như chiến công hiển hách vừa đạt được và rất cần phải được đem đi khoe ngay lập tức.
Đăng kéo tôi vào hẳn trong nhà vệ sinh nam. Tôi tá hoả đẩy anh.
“Gì vậy? Có biết người ta là con gái không?”
“Em là người yêu anh.”
Tôi đỏ mặt tía tai, hai màng nhĩ như đang muốn xì khói.
“Liên quan gì đến câu trên không?”
“Thì tức là em sẽ được nhận hết tất cả những thành tựu mà anh đạt được. Trước tiên là từ những tấm huy chương nhỏ nơi học đường này nhé. Hãy giữ lấy giúp anh.” Đăng dụi đầu vào vai tôi.
“Ngại thế.” Tôi đần người ra một lúc, cuối cùng lại nói một câu chẳng ra đâu vào đâu.
Đăng xụ mặt, vờ đưa tay lấy lại tấm huy chương đang treo trên người tôi: “Thế trả đây.”
Tôi nhanh nhẹn lùi người ra sau, nhíu mày làm mặt xấu với anh: “Cho rồi không được đòi.”
Ở ngoài vang lên tiếng giày lộp cộp và tiếng con trai đang nói chuyện, tôi ngó nửa đầu ra, thấy hai người đó có vẻ đi thẳng về hướng nhà vệ sinh. Tôi liền bỏ mặc Đăng rồi tận dụng góc khuất để chuồn.
Trận bóng đầu tiên của lớp tôi không hề căng thẳng. Hai hiệp đấu với lợi thế áp đảo hoàn toàn. 12A là lớp của Lưu Minh. Gần đây không hề thấy mặt mũi anh ta đâu cả, cứ như bốc hơi vậy. Trận đấu hôm nay kết thúc một cách nhanh chóng, đương nhiên là lớp tôi đã thắng một cách vẻ vang khiến đối thủ tâm phục khẩu phục. Cả trận tôi chỉ chăm chăm nhìn xem nhỏ nào gào thét ầm ĩ cái tên Hoàng Hải Đăng từ phía xa xa. Là đàn chị khối trên thì phải.
Hôm sau phải đá hai trận buổi sáng và buổi chiều. Có một trận đá với Yên Hải II. Đăng căng thẳng hơn hôm nay khá nhiều. Anh đi ngủ từ rất sớm. Tôi chỉ kịp chúc anh thi đấu thật tốt và cẩn thận.
Trận đấu ở sân B bên cạnh đang khá gay cấn khi loạt sút vừa rồi đều dồn một đội của trường tôi vào thế bí. Bên Yên Hải II có thanh niên đá cứng phết, có vẻ là át chủ bài. Tôi đứng ở hàng cổ vũ sân C mà vẫn phải ngoái ngược ra đằng sau để hóng hớt.
Không để ý, một tiếng vụt bay sượt qua bả vai tôi, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Quả vừa rồi là do tên Hoàng lớp tôi đá trượt ra ngoài. Thế quái nào kiếp trước hút bóng và kiếp này cũng thế.
Trận này Đăng hùng hổ quá, lại tiếp tục áp đảo đội bạn nữa rồi. Tỷ số 3-0 nghiêng về lớp tôi. Trong đó 2 quả là của Đăng. Cứ đà này thì giải phụ là cầu thủ xuất sắc nhất sẽ lại về với Đăng như trước đó thôi.
Hết trận đấu buổi sáng, ba bên sân giải tán dần để đi nghỉ ngơi ăn trưa. Vừa lùi lại vài bước định rời đi thì đụng phải người đằng sau. Dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại cùng hơi nóng toả ra trên người thiếu niên vừa cống hiến hết mình cho trận đấu. Anh ta nở nụ cười thân thiện, hai mắt sáng bừng như nhìn thấy nắng hạ.
“Ơ, hello em.” Nói với tôi, rồi quay sang nhìn Linh ở bên cạnh. “Lâu lắm không gặp.”
Tôi ngẩn người, trong ký ức của tôi có người này không nhỉ? Sao cảm giác người ta đang tỏ ra quen biết tôi ấy. Có vẻ là bạn của Linh.
“Người ghép đôi ở đêm giao thừa.” Linh thì thầm vào tai tôi, rồi cười gượng với người đối diện: “A ha ha… Anh Nam, anh cũng tham gia hội thao sao?”
“Ừ, anh vừa đá xong trận ở sân này. Được vào vòng tiếp theo rồi đó.” Anh ta là cái tên phá đảo màn lưới bên sân B vừa rồi ư?
Tôi đơ vài giây, rồi nhanh chóng lục lọi kí ức. Không ngờ anh ta lại học ở trường bên cạnh.
“Gặp lại mới nhớ, anh vẫn chưa biết tên em.” Nói với tôi.
“Ờm… em tên Hân, Trần Minh Hân.” Mặc dù cũng chẳng nhất thiết phải biết tên nhau, nhưng vì phép lịch sự, tôi vẫn lễ độ trả lời.
“Anh tên Nguyễn Hoài Nam. Học lớp 12B Yên Hải II nhé. Giờ anh phải đi ăn với lớp, hẹn gặp các em sau ha.” Sau khi bị đồng đội hối thúc, anh ta đáp một câu thật nhanh rồi quay đi.
Sau khi anh ta rời đi, Linh lập tức tỏ vẻ mỉa mai. Trên mặt cô nàng hiện rõ sự ghét bỏ. “Đúng là đồ điên. Anh ta đã ghost tao từ hai tuần trước và giờ thì tỏ ra như không có chuyện gì thế này hả?”
“Ủa anh ta ghost mày khi chưa tìm hiểu gì luôn à?”
“Ý là… mày biết gì không? Anh ta ghost tao sau khi cố gắng khai thác thông tin của mày từ tao. Nhưng mà tao từ chối. Đéo gì thế không biết.”
Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Tôi không bao giờ muốn dính gì vào mối lương duyên của bạn đâu. Vì thế ngay lập tức, tôi đưa ra lời biện minh cho chính mình.
“Mày làm thế là đúng. Đừng cho bất cứ thông tin gì cả. Chị đây không có nhu cầu tìm kiếm tình duyên.”
“Đương nhiên rồi, nếu mày chưa có Hoàng Hải Đăng thì không khéo tao cũng cho. Nhưng mà vì mày có ý trung nhân rồi nên thôi. Coi như một lần giữ vợ hộ bạn vậy.” Linh chẹp miệng, lắc đầu nguây nguẩy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là từ Hoa, con bé giục chúng tôi nhanh chóng đến quán cơm đầu cổng trường ngay. Vì mải nói chuyện nên tôi và Linh bị lạc bầy từ lúc nào không biết.