Chương 910: Chân Trời Sự Kiện!
Long Lãnh Huyết với thân thể khổng lồ tung hoành giữa trời cao, con ngươi của loài rồng phương đông cao ngạo nguy nga nhìn về phía kẻ địch nhỏ bé, yêu lực bùng nổ cuồn cuộn tựa như cả ngàn tòa núi lửa cùng bộc phát tạo ra một cảnh tượng kinh người không khác gì thiên tai tận thế đang giáng xuống thế gian, từng làn sóng kích yêu lực cường đại tản mát ra xung quanh đẩy lùi mọi vật.
Ngay cả đám Độc Giao cảnh giới Phá Không Yêu Chủ cũng không thể chịu đựng nổi uy thế này của Long Lãnh Huyết thì đừng nói gì đến đám Hỏa Độc Lục Xà nhỏ yếu, tất cả đều bị thổi bay tạo ra một khoảng không tuyệt đối chỉ giành cho kẻ mạnh.
“GIÁO HOÀNG! CHẾT ĐI CHO TA!”
Long Lãnh Huyết gầm gừ một cách điên cuồng với đối mắt trực thẳng vào kẻ thù, hắn ta đang phát tiết ra sự phẫn nộ cùng cực khi bị kẻ địch khinh thường, bị kẻ địch đánh bại chỉ trong một đòn, giờ đây trong trạng thái mạnh mẽ hơn, vượt trội hơn, Long Lãnh Huyết quyết tâm trả thù cho bằng được.
Ầm! Ầm!
Móng rồng năm vuốt to bản vung xuống từ phía bầu trời nhắm về phía Thanh Vũ, nó tạo ra những tiếng nổ mạnh từ không khí cho thấy tốc độ tấn công của nó đã vượt qua vận tộc âm thanh rất nhiều, đây là một đòn tấn công bằng sức mạnh áp đảo.
Rầm!
Một tiếng động mạnh phát ra, mặt đất bị rạn nứt, sức mạnh yêu lực khổng lồ quét sạch mọi vật nằm trong bán kính gần đó.
“Hử?” Một tiếng hô nhẹ nghi ngờ phát ra từ một người vừa đến trợ giúp Long Lãnh Huyết.
Thứ khiến hắn nghi hoặc chính là một đòn tấn công khủng bố ở cấp độ này lại bị chặn đứng bởi Giáo Hoàng, vuốt rồng khổng lồ hoàn toàn bị ngăn chặn không thể khiến Giáo Hoàng bị đẩy lùi dù chỉ một bước.
“Chỉ có như thế ư?” Thanh Vũ hơi ngẩng đầu nhìn về phía trước và nói với nụ cười nhạt.
Long Lãnh Huyết không thể phá vỡ rào chắn pháp thuật tạo ra bởi Thanh Vũ, có vẻ như Thanh Vũ đã hơi đánh giá cao Long Lãnh Huyết trong cơ thể mới. Một cơ thể thuộc về sinh vật ở đẳng cấp hoàn toàn so với những sinh vật sống trong phàm giới, nó là thi thể của một Chân Long cảnh giới cực cao nhưng đã mất đi linh hồn.
“Không thể nào!” Long Lãnh Huyết trừng mắt rồng to ra hết cỡ.
Hắn đã tiêu tốn một lượng tài nguyên lớn để hồi phục sức sống của cơ thể Chân Long nhằm mục đích tạo ra một đường lui cho bản thân khi bản thể bị kẻ địch tiêu diệt, khi đó hắn sẽ trực tiếp đoạt xá cơ thể Chân Long, sống lại thêm một đời mới với sức mạnh ưu việt hơn.
Nhưng không ngờ rằng, ngay cả cơ thể mạnh mẽ nhường này cũng chẳng thể làm gì được kẻ địch trước mắt!
Phải biết chỉ bằng một móng vuốt rồng này vỗ xuống thôi cũng có thể dễ dàng phá vỡ tất cả pháp thuật phòng thủ của tu sĩ cùng cấp, đó chính là sức mạnh của giống loài thượng đẳng.
Đòn đánh không hiệu quả, móng rồng bị đánh bật bởi phản lực, tuy vậy Long Lãnh Huyết không hề nao núng, bản năng chiến đấu của một sinh vật sống nhiều năm tháng khiến hắn ra quyết định rất nhanh.
Đầu rồng ngẩng cao lên, ánh mắt nhìn xuống một cách lạnh lùng xen lẫn điên cuồng, Long Lãnh Huyết ngưng tụ một lượng lớn yêu lực bên trong miệng rồi chuyển hóa nó thành yêu thuật đặc trưng cho Chân Long.
Đó là Chân Long Thổ Tức!
Đột nhiên Thanh Vũ cười hỏi trong khi nhìn vào Long Lãnh Huyết: “Ai cho phép ngươi tiếp tục tấn công vậy?”
“Hử?!”
Long Lãnh Huyết giật mình cảm thấy bản năng của hắn đang cảnh báo một cách dồn dập, trong nháy mắt thôi, cả cơ thể Long Lãnh Huyết đã bị khóa chặt lại bởi một luồng sức mạnh bao phủ toàn thân hắn, khiến cho hắn không thể tiếp tục sử dụng Chân Long Thổ Tức.
Thứ đang khóa chặt lấy Long Lãnh Huyết không gì khác chính là Thánh Long Tỏa Thần!
“Chỉ với trình độ như thế này mà muốn chiến thắng sao?” Thanh Vũ lạnh nhạt nói trong khi nhìn vào sắc thái kinh hãi của Long Lãnh Huyết, từng con rồng phương đông tạo bởi các ký hiệu huyền ảo phát ra sức mạnh trấn áp
Thánh Long Tỏa Thần, Thần Thông cao cấp, tạo ra tối đa chín rồng phương đông khóa chặt lấy hành động của kẻ địch, lại còn có tác dụng trấn áp linh hồn, luyện đến tối cao có thể khóa chặt Thần Linh.
Long Lãnh Huyết trong cơ thể mới giúp cho hắn ta mạnh hơn trước rất nhiều lần, tu sĩ tầm thường trong cùng cảnh giới không thể nào làm hắn ta bị thương chứ đừng nói gì đến đánh bại hay giết chết, sức sống của Chân Long cho phép hắn hồi phục cấp tốc, cơ thể Chân Long khiến phòng thủ của hắn ta trở nên bất bại.
Tuy nhiên, chỉ với bấy nhiêu đó còn chưa đủ để chiến thắng Thanh Vũ, người đã khai thác được một phần sức mạnh của Phong Thần Dạ Chủng, người sở hữu rất nhiều sức mạnh ở đẳng cấp cực kỳ cao.
Nếu như không có thực lực thì Quang Minh Giáo Đình làm sao quyết định hủy diệt Hắc Sát Thiên Mạc?
Tưởng rằng hàng triệu, hàng trăm triệu thành viên của Hắc Sát Thiên Mạc đều là người yêu hòa bình, hòa mình vào thiên nhiên tươi thắm hay sao?
Kẻ phàm trần không thể nào nhận thức rõ ràng sức mạnh của một tổ chức đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho toàn thế giới trong vô số năm tháng qua kinh khủng như thế nào!
Vì vậy, vị thế của Long Lãnh Huyết trong Hắc Sát Thiên Mạc cũng chỉ hơn một con kiến chút xíu thôi, nói thật chẳng đáng một đồng!
“Ngạo mạn!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên ngay bên cạnh Thanh Vũ, nó đến từ một trong số hai đồng minh mới đến của Long Lãnh Huyết.
“Chết!” Cùng lúc đó, một giọng nói khác cũng phát ra đến từ kẻ còn lại.
Hai kẻ đang quan sát bỗng nhiên xen vào cuộc chiến một cách đột nhiên, rõ ràng bọn chúng đã quan sát một cách tường tận từng chi tiết và đưa ra quyết định tham dự vào trận chiến với một đòn tấn công chí tử vào Thanh Vũ.
Điều này cho thấy chúng không hề coi khinh Thanh Vũ như những gì chúng đã thể hiện ra.
Một tên bên trái giờ đây đã chuyển hóa sang hình dạng khác, cái đầu Giao Long dữ tợn cùng thân thể vạm vỡ đầy cơ bắp màu vàng kim bắt mắt, chiều cao hơn mười mét, hắn đang tung ra một quyền mang theo yêu lực khủng khiếp đủ để hủy diệt bề mặt của một hành tinh nhỏ cho thấy thực lực của hắn không hề dưới Long Lãnh Huyết.
Còn tên ở bên phải thì biến đổi thành hình dạng nửa người nửa yêu, cái đầu Giao Long với ánh mắt hung tàn ngang ngược cùng một cơ thể bao phủ trong lân giáp màu đỏ rực như lửa đốt, hắn ta dùng miệng phun ra một ngọn lửa cực nóng về phía Thanh Vũ.
Hai kẻ này dù chỉ có cảnh giới Phá Không Yêu Chủ nhưng lực chiến thực sự còn hơn rất nhiều Độ Kiếp Yêu Hoàng cho thấy bọn chúng sở hữu tài năng thiên bẩm cực cao. Dù sao cũng là Giao Long gần tiến hóa đến Chân Long, không thể coi thường.
Lợi dụng lúc kẻ địch sơ hỡ để tung ra một đòn quyết định, hai người bọn chúng đang làm như thế!
Ầm! Ầm!
Nháy mắt qua đi, hai bóng người đâm sâm vào sâu trong lòng đất với một tốc độ còn hơn cả vận tộc âm thanh, đó chính là hai Độc Giao vừa công kích Thanh Vũ.
Những người bình thường dưới cảnh giới Thất Dương không thể nhìn thấy chuyện gì vừa xảy ra, Long Lãnh Huyết thì khác, hắn đã nhìn rõ mồn một cảnh tượng vừa rồi.
Kim Giao và Hỏa Giao rất khôn ngoạn, tuy nhiên hai kẻ bọn chúng vẫn còn chưa đủ sức để làm gì được Thanh Vũ, trong khoảnh khắc kia, Kim Giao và Hỏa Giao đã tấn công gần đến Thanh Vũ nhưng bị chặn đứng bởi một lớp phòng thủ hệ phong khiến chúng bắn ngược ra sau.
Ầm! Ầm!
Kim Giao, Hỏa Giao lao vút lên từ phía dưới lòng đất với cơ thể đã dính đầy bụi, vẻ mặt của chúng đã thay đổi thành ngưng trọng xen lẫn kiêng kỵ.
“Trong tình báo, Giáo Hoàng, kẻ đang bao che cho Thiên Sát Cô Tinh chỉ có thực lực Phá Không giai đoạn đầu.” Kim Giao trầm giọng nói.
Hỏa Giao tiếp lời: “Không ngờ rằng chúng ta đã bị đánh lừa bởi Giáo Hoàng, thực lực thật sự của hắn quá đáng sợ!”
“Vậy ra, các ngươi đến đây vì Thiên Sát Cô Tinh?” Thanh Vũ cười hỏi, không có vẻ gì là đang ở giữa trận chiến sinh tử.
Kim Giao cao giọng nói ra: “Ta là Long Huyết Kim, làm việc dưới quyền của Hắc Sát Thiên Điện!”
Hỏa Giao nhanh chóng tiếp lời: “Ta là Long Huyết Nộ, làm việc dưới quyền của Hắc Sát Thiên Điện!”
“Hắc Sát Thiên Điện?” Thanh Vũ nhíu mày
Long Huyết Kim thấy vẻ mặt của Thanh Vũ, hắn ta đề cao giọng nói: “Hắc Sát Thiên Điện cai quản hơn một ngàn Hắc Sát Điện, ngươi phải hiểu rằng bản thân đang đối mặt với một tổ chức khổng lồ như thế nào!”
Long Huyết Nộ cười gằn vì nghĩ rằng Giáo Hoàng đang sợ hãi: “Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, hãy giao ra Thiên Sát Cô Tinh, buông tay chịu trói nhận tội, nếu không Hắc Sát Thiên Điện sẽ huyết tẩy Quang Minh Giáo Đình, từ trẻ cho đến lớn, dù là người phàm hay là tu sĩ, tất cả đều phải chết!”
Thiên Quy Đảo chỉ có Hắc Sát Điện, mà Hắc Sát Thiên Điện lại quản lý hơn một ngàn Hắc Sát Điện, sức mạnh không cần phải bàn cãi. Long Huyết Kim và Long Huyết Nộ không cho rằng một Giáo Đình nhỏ nhoi trên hòn đảo có thể chống lại tố chức của bọn chúng.
Long Lãnh Huyết thay đổi thái độ, hắn ta cười lớn: “Dù thế nào ngươi chắc chắn phải chết, hãy buông tay chịu trói nếu như không muốn liên lụy đến đám sâu kiến kia! Đó chính là con đường duy nhất của ngươi ngay lúc này!”
“Hãy quỳ xuống nhận tội đi!”
Tạo ra áp lực tâm lý nặng nề cho kẻ địch biết khó mà lui cũng là một trong các chiến thuật cần phải thông thạo của các sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc.
“Quỳ xuống?” Thanh Vũ hờ hững nói khẽ trong khi đưa mắt nhìn vào ba Giao Long đang tỏ ra ngạo mạn.
Giọng nói của Thanh Vũ bỗng chốc thay đổi thành lạnh lùng: “Kẻ quỳ xuống nên là các ngươi!”
“Sau đó, sẽ là toàn bộ Hắc Sát Thiên Mạc!”
“Kẻ đáng chết sẽ phải chết, ngày phán quyết đang ở rất gần tất cả các ngươi!”
Ầm! Ầm!
Tiếng nói của Thanh Vũ vừa dứt, Long Huyết Kim và Long Huyết Nộ đột ngột bị đánh bay xa cả ngàn mét, hai bóng người xuất hiện ngay vị trí cũ của bọn chúng cứ như vị trí đó vốn dĩ thuộc về họ, đó là Lưu Úc và Lạc Hàn Thảo.
“Chúng tôi sẽ xử lý bọn chúng thưa Giáo Hoàng!”
Lưu Úc hơi cúi đầu trong khi nói, Lạc Hàn Thảo lẳng lặng cúi người theo.
Trận chiến này thuộc về Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn và Quang Minh Thánh Pháp Sư Đoàn, đại diện cho hai quân đoàn là Lưu Úc và Lạc Hàn Thảo, họ không thể đứng trơ ra nhìn kẻ địch vây quanh nhiễu loạn trận chiến giải trí của Giáo Hoàng.
Đúng vậy, là một trận chiến giải trí, Giáo Hoàng chưa từng xem Long Lãnh Huyết như một đối thủ thực sự, chỉ xem Long Lãnh Huyết là một con quái vật ăn người cần phải bị diệt trừ.
“Xin mời!” Thanh Vũ cười khẽ đáp lời.
“Như ý muốn của ngài!” Lạc Hàn Thảo nhẹ giọng đáp lời.
Lưu Úc và Lạc Hàn Thảo nhận được sự đồng ý của Giáo Hoàng, hai người lập tức tập trung vào kẻ địch, Lưu Úc chọn Long Huyết Kim, Lạc Hàn Thảo chọn Long Huyết Nộ.
Vù! Vù!
Long Huyết Kim và Long Huyết Nộ sau khi bị đánh bay đã làm chúng tức giận, hai bọn chúng thể hiện ra bản thể chân chính. Một Kim Giao và một Hỏa Giao, thân thể khổng lồ che khuất bầu trời dài đến hơn mười ngàn mét, yêu lực bùng nổ một cách tùy ý phá hủy môi trường xung quanh đó, một sở hữu bộ lân giáp màu vàng kim cứng rắn, một sở hữu bộ lân giáp màu đỏ rực như lửa cháy mãnh liệt.
Hai bọn chúng đang phô bày ra sức mạnh thật sự của Giao Long!
“Sâu kiến! Các ngươi sẽ phải trả giá, toàn bộ Quang Minh Giáo Đình sẽ bị huyết tẩy!” Long Huyết Kim gầm lên một tiếng, móng vuốt Giao Long vỗ xuống từ trên cao, mục tiêu của nó là Lưu Úc.
“Biến thành tro bụi đi!” Long Huyết Nộ hội tụ yêu lực rồi phun ra một ngọn lửa lớn về phía Lạc Hàn Thảo.
Ngọn lửa cuồng bạo bắn ra, trên đường bay nhiệt độ cực cao làm độ ẩm bốc hơi hết, mặt đất trong khu vực mấy chục km khô cằn trông thấy, trong chiến đấu phải dùng toàn lực tập trung vào kẻ địch chứ không phải dùng để phá hủy môi trường xung quanh, nếu không thì ngọn lửa của hắn có thể đốt cháy cả một hành tinh.
“Chỉ là đám yêu ma nhỏ nhoi cũng dám buông lời huyết tẩy Giáo Đình? Hôm nay, các ngươi tất cả đều phải chôn xương tại đây!”
Lưu Úc vung vẩy thanh trọng kiếm to bản trong khi nói, đôi cánh rồng phương tây màu đỏ nguy nga, toàn thân ông tỏa ra lượng năng lượng cao ngất ngưỡng, cánh rồng vỗ nhẹ một cái ông liền phóng thẳng về phía kẻ địch như một tia chớp màu đỏ vàng rực rỡ.
Rồng có vảy nghịch, Giáo Đình chính là nghịch lân của Lưu Úc! Bất cứ thứ gì dám làm hại đến Giáo Đình sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ lôi đình của ông!
Lạc Hàn Thảo thản nhiên nhìn vào Long Huyết Nộ, vẻ mặt bình tĩnh không thể hiện dù là một chút cảm xúc, Hỗn Mang Căn Nguyên Thần Giới mở rộng diện tích bao phủ lấy kẻ địch, tựa như một thế giới khác vừa chồng chất lên thực tại, biến vùng không gian trở nên huyền bí, người bình thường nhìn một chút thôi liền mê muội, các thiên thể đủ loại màu sắc chuyển động xung quanh cô như một lớp phòng thủ không gì có thể phá vỡ.
Trong mắt của Lạc Hàn Thảo tất cả bị mật của kẻ địch đều không có gì che dấu, nó phô bày ra như một sự thật hiển nhiên, kể cả điểm yếu chí mạng của Long Huyết Nộ.
Lạc Hàn Thảo đưa một ngón tay chỉ ra phía trước: “Hỗn Mang: Thần Hỏa!”
Rầm! Rầm!
Tiếng nói của cô vừa dứt lời thì như thể chạm đến một quy luật cấm nào đó, toàn bộ không gian xung quanh Long Huyết Nộ bị một luồng sức mạnh quy luật vô hình phủ xuống, toàn bộ sự vật hiện tượng, các năng lượng tự nhiên, quy tắc của trời đất bị bẽ cong theo một chiều hướng duy nhất.
Tất cả đều biến thành một ngọn lửa theo ý muốn của Lạc Hàn Thảo!
Long Huyết Nộ đang ở giữa ngọn lửa kinh hoàng kia mà không hề hay biết, và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngọn lửa bùng cháy như một cơn bão tố nuốt chửng lấy Long Lãnh Huyết, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết phát ra từ hắn ta.
“Tại sao, ngọn lửa… có thể làm ta bị thương?”
Long Huyết Nộ gằn ra từng chữ một thể hiện sự không cam lòng hòa trong tiếng rít gào đau đớn tận cùng vì từng tế bào da thịt đang bị thiêu đốt. Kể từ khi sinh ra cho đến giờ hắn chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau do ngọn lửa mang đến, bởi vì hắn luôn luôn là kẻ thiêu cháy sinh mạng.
Không một ai trả lời Long Huyết Nộ, về bản chất, Pháp Thần Hỗn Mang Vô Thượng là một tồn tại sử dụng pháp thuật, tìm hiểu sự vật hiện tượng, tìm hiểu quy luật vũ trụ, thấm nhuần trong biển sâu vô tận của kiến thức, và dùng tất cả các thứ đó tạo ra pháp thuật chân chính.
Trở về với trung tâm của trận chiến dang dở, Thanh Vũ cười hỏi: “Bây giờ không còn mấy kẻ gây phiền nhiễu nữa, chúng ta có thể tiếp tục chứ? Long Lãnh Huyết?”
Long Lãnh Huyết bị khóa bởi Thánh Long Tỏa Thần, cơ thể khổng lồ không thể nào di chuyển, hắn nhìn thấy đồng minh đang bị cuốn lấy bởi người của Giáo Đình, sắc mặt thay đổi liền tục từ phẫn nộ, đến kinh ngạc và cuối cùng là sự bình tĩnh khó có thể nhìn thấy của hắn.
Long Lãnh Huyết bỗng nhiên hỏi: “Ngươi đã quyết tâm đẩy cả Quang Minh Giáo Đình vào sự hủy diệt sao?”
Thanh Vũ thản nhiên trả lời: “Đây không phải là sự hủy diệt của Giáo Đình, mà chính là sự tân sinh của trật tự mới trên những nơi Giáo Đình sẽ đi qua, bất cứ kẻ nào dám ngăn cản bước tiến ấy đều sẽ bị phán quyết!”
“HAHAHA!” Long Lãnh Huyết nghe vậy, hắn ta há miệng phát ra một tràng cười lớn.
“Đúng vậy, quy tắc duy nhất đang vận hành trên cái thế giới thối nát này chính là sức mạnh, sức mạnh quyết định mọi thứ, kể cả trật tự, kẻ mạnh lấn át kẻ yếu, sâu bọ thì không có quyền được sống!”
“Ngươi đã thấu hiểu cái định luật này hơn ta nghĩ đấy Giáo Hoàng!”
Mọi việc Long Lãnh Huyết đã làm kể từ lúc mở mắt nhìn thấy thế giới tưởng chừng như tươi đẹp này luôn là hướng về phía sức mạnh, bất chấp mọi thứ, ăn thịt kẻ yếu để trở thành kẻ mạnh.
Cuối cùng thì, Long Lãnh Huyết đã rơi vào tình cảnh biến thành kẻ yếu mặt cho kẻ mạnh đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn ta thừa trí tuệ để hiểu rõ Giáo Hoàng, kẻ địch ở trước mặt hắn ta không hề nghiêm túc xem đây là một trận chiến sống chết.
Điều này đụng chạm đến lòng tự tôn của Long Lãnh Huyết, đụng chạm đến tự trọng của một kẻ yếu, vì vậy, Long Lãnh Huyết đã quyết định như bao kẻ yếu khác khi đối đầu với kẻ mạnh.
Đó là… liều mạng!
“GÀO!”
Long Lãnh Huyết rít gào một cách điên cuồng, lượng yêu lực tăng lên một cách đột biến khiến cho xiềng xích tạo ra bởi Thánh Long Tỏa Thần rạn nứt rồi nhanh chóng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
“Đến đây đi, Giáo Hoàng! Hãy nhận lấy cơn thịnh nộ trước khi chết của kẻ yếu!”
“Ta, Long Lãnh Huyết, không bao giờ đầu hàng trước số phận!
Cơ thể Chân Long của Long Lãnh Huyết phóng ra yêu lực tựa như một đại dương bao la, nó tràn ngập trong bí cảnh, không những thế cơ thể ngày một to lớn hơn, trong vài giây đã vượt qua cột mốc một trăm ngàn mét.
Máu tươi chảy ra từ long lân rồi bốc cháy, tiếng gào thét điên cuồng như thể linh hồn đang bùng cháy lên thứ ánh sáng cuối cùng của sự sống vang vọng khắp đất trời, từng tia lôi điện màu đỏ như máu hủy diệt mọi thứ quanh đó, đám hung thú đang sinh sống trong bí cảnh đều quỳ rạp trên mặt đất vì không chịu nổi uy thế của Chân Long.
Thiêu cháy long huyết, thiếu đốt long hồn, thức tỉnh long uy, đây là sự điên cuồng khủng bố nhất trong giây phút cuối cùng của chủng tộc Chân Long!
Thứ sức mạnh được giải phóng hiện giờ này đủ để tiêu diệt bất cứ Độ Kiếp Yêu Hoàng, có thể liều chết với tồn tại mạnh hơn!
Long Lãnh Huyết giống như chúa tể ngự trị giữa bầu trời, hắn trừng mắt nhìn về phía Thanh Vũ, giọng nói bễ nghễ hòa cùng điên cuồng vang vọng ra:
“Hãy phô bày ra sức mạnh lớn nhất của ngươi!”
“GIÁO HOÀNG!!”
Thanh Vũ chậm rãi nói ra: “Lôi Long? Đây chính là sức mạnh lớn nhất của ngươi sao?”
“Nếu đã vậy thì, ta sẽ cho ngươi nếm trải nỗi đau khi bị nghiền nát đến từng hạt phân tử cơ bản nhất!”
Thanh Vũ nói trong khi Quang Minh Thánh Dực vỗ nhẹ nâng cao Thanh Vũ lên ngang bằng với Long Lãnh Huyết, từng làn gió nhẹ thổi ra từ Thanh Vũ tạo thành từng lớp sóng quét qua bí cảnh.
Bỗng nhiên, không một tiếng động, không một dự báo, một tồn tại khổng lồ còn to lớn hơn cả Long Lãnh Huyết, vượt xa một trăm ngàn mét, xuyên thẳng vào vòm trời cao, Long Lãnh Huyết không khác gì một điểm đen khi so sánh với tồn tại này. Đây là một tồn tại trong suốt nhưng lại nhìn thấy bằng mắt thường, lại tựa như tụ tập của vô vàn ngọn gió thổi đến từ khắp vũ trụ huyền bí, ẩn vừa vô vàn sức mạnh chỉ chực chờ bung ra.
“Đây là…?” Long Lãnh Huyết ngước nhìn với ánh mắt kinh hoàng. Cơn đau đớn chết đi sống lại vì thiêu cháy long huyết, long hồn giờ đây tưởng như đã biến mất, nhịp tim của hắn đang đứng lại từ lúc nào chẳng hay, cả người hắn đang bị choáng ngợp trước kẻ địch.
Thanh Vũ vươn tay lên phía trên trong khi nói ra từng chữ một cách từ tốn:
“Sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng, điên cuồng, phẫn nộ, căm hận, hi vọng!”
“Ta đã thấu hiểu tất cả!
Thông qua sự cảm nhận đến từ những cơn gió, vô số tiếng kêu thảm thiết, cảm xúc tuyệt vọng khôn cùng, sự đau đớn tột cùng nơi trần gian tươi đẹp đang vang vọng rõ mồn một vào tai của Thanh Vũ, đó là những gì sinh linh từng đến bí cảnh này phải trải qua.
Sợ hãi – hoảng sợ khi từng người một bị ăn thịt!
Đau đớn – gào thét khi nhìn thấy người bản thân yêu thương phải rơi vào miệng máu!
Tuyệt vọng – chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ được cứu khỏi địa ngục này!
Điên cuồng – cắn nát hàm răng khi mất đi tất cả hi vọng, tâm trí sụp đổ, bản thân đọa lạc!
Phẫn nộ – từng nụ cười sung sướng của đám yêu ma làm dấy lên ngọn lửa tức giận trong lòng!
Căm hận – ghi nhớ từng thời khắc đã trải qua vào trong tâm trí, hằn sâu vào linh hồn, không bao giờ tan biến cho dù thịt nát xương tan, dù cho linh hồn này bị chôn vùi!
Và cuối cùng là hi vọng – nó chưa bao giờ bị dập tắt!
“Long Lãnh Huyết, ngươi hãy nếm trải những gì mà họ phải trả qua!”
“Giờ khắc phán quyết đã đến!”
Thanh Vũ vừa nói vừa đưa tay lên phía trước như thể đang cầm lấy mọi thứ trong lòng bàn tay.
“Hãy để cơn gió mang hi vọng của mọi người đến nơi phương trời xa, đi về vùng đất không hề có đau thương!”
Thanh Vũ đưa mắt nhìn Long Lãnh Huyết trong khi vung tay xuống:
“Chân Trời Sự Kiện – Event Horizon!”
Vù!
Tựa như cơn gió thoáng qua, cả đất trời trong bí cảnh lại như mất đi tất cả sắc thái, chỉ còn trắng đen, mất đi tất cả âm thanh, mọi cơn gió ngừng thổi.
Hình như, có tiếng vọng ra từ một hướng, đó là tiếng nói của Long Lãnh Huyết:
“Làm sao có thể… chiến thắng…?”
Vòm trời đen phù xuống từ hư vô, nó đi cùng vô vàn cảm xúc tồn đọng trong những cơn gió từ quá khứ cho đến hiện tại, nó nghiền nát Long Lãnh Huyết thành bụi phấn, biến hắn ta thành từng hạt phân tử nhỏ nhất cùng với cảm giác đau đớn không thể nào diễn tả bằng ngôn ngữ của sinh vật sống.
Chẳng còn gì cả, một khu vực rộng lớn dài rộng mấy chục km, chỉ có một quả cầu màu đen đang chiếm hữu!..