Chương 1451: Phiến hoa hải kia
“Mẫu thân…”
Hứa Thanh nhìn vào trước mắt là một mảnh sa mạc, lắng nghe những lời của Cực Quang Tiên Chủ đang đi phía trước truyền tới.
Có lẽ là từ sự chấn động trong thân thể, hoặc cũng có thể là ý nghĩa ẩn chứa trong hai chữ này.
Trong lúc vô thức, ý thức của hắn gợn lên những cơn sóng hồi tưởng.
Trước mắt hắn hiện ra Vọng Cổ Đại Lục, hiện ra Vô Song Thành.
Vô Song Thành trong ký ức, phụ mẫu trong ký ức.
Những điều tốt đẹp trong ký ức, cùng với trận mưa máu không bao giờ có thể xua tan.
Hắn, đã nghĩ đến phụ mẫu mình.
Có lẽ bởi đã đi qua quá nhiều sơn hà, có lẽ bởi đã trải qua quá nhiều chuyện, nên giờ đây khi Hứa Thanh hồi tưởng về phụ mẫu mình, hắn phát hiện rằng, thực ra trong ký ức chỉ còn lại là những nét mờ nhạt.
Nhưng trong những đường nét mờ ấy, sự dịu dàng phát ra, là dấu ấn không có sơn hà nào, không có sự tình gì, không có bất cứ trải nghiệm nào có thể xoá đi.
Vĩnh viễn khắc sâu trong lòng hắn.
Giống như người ta, thường không biết chắc trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, ai sẽ là người cuối cùng mình nhìn thấy.
Nhưng khi đến thế gian này, xung quanh nhất định có phụ mẫu.
“Mẫu thân…”
Hứa Thanh thì thào.
Đồng thời, thân thể mà ý thức của hắn đang trú ngụ cũng vô thức hiện ra những ký ức từ chủ thể ban đầu.
Trong ký ức, mẫu thân cũng đã trở thành một hình bóng mơ hồ, không thể nhớ rõ…
Cũng như ký ức của chính Hứa Thanh.
Hai ký ức ấy, vào thời khắc này, đã cộng hưởng.
Sự cộng hưởng ấy như gợn sóng, sôi trào tâm hải, lay động thời quang, lan toả trong sa mạc này, theo nhịp sóng mà dâng lên hạ xuống.
Trở thành một phần của sa mạc.
Mà giọng nói của Cực Quang Tiên Chủ, cũng trong Thời Quang sa mạc này, chậm rãi vang lên.
“Ta và mẫu thân của ngươi, gặp nhau tại cố hương.”
“Nàng là sư muội của ta, là đệ tử thứ bảy của tổ phụ ngươi.”
“Khi đó, thiên địa dù cũng có nhật nguyệt, nhưng không phải như ngươi thấy hiện giờ.”
Cực Quang Tiên Chủ vừa đi, vừa nhẹ giọng kể.
Những lời hắn nói, dường như là nói với Hứa Thanh, cũng như là tự mình hồi tưởng.
Khí tức trên người hắn, cũng theo tiếng nói mà mang thêm phần tang thương, thêm phần hồi ức.
“Quê hương thuở đó, thực ra chỉ là một trong vô số tiểu thế giới bị Thần Linh nuôi dưỡng bên trong Đệ Ngũ Tinh Hoàn.”
“Sống ở nơi ấy, phải bái Thần, bị Thần nô dịch, sống trong những bộ bạch cốt đan xen.”
“Vì vậy mà ngay cả nhật nguyệt trên đỉnh đầu, thực ra cũng là Thần, chính xác mà nói, ánh sáng của nhật nguyệt đó, đã xâm chiếm tất cả tiểu thế giới.”
“Mà Thần bọn hắn, được lan truyền trong toàn bộ các tiểu thế giới chí cao, là La Âm và Mông Biết.”
“Thời đại đó, là thống khổ, nhưng bởi vì có sự tồn tại của mẫu thân ngươi, đối với ta mà nói, đó lại là hạnh phúc.”
Giọng nói của Cực Quang Tiên Chủ trở nên dịu dàng, thì thầm.
Hứa Thanh đi theo sau, lặng lẽ lắng nghe.
Hắn biết, vào khoảnh khắc này, điều mà Cực Quang Tiên Chủ cần chỉ là sự lắng nghe.
“Chúng ta cùng nhau tu hành, cùng nhau trưởng thành, rồi sau đó gặp được Cửu Ngạn.”
Cực Quang Tiên Chủ khẽ lắc đầu, sự hồi tưởng trên người hắn càng đậm hơn.
“Lúc ấy, tính cách của Cửu Ngạn cũng không khác gì hiện giờ, hắn thích trầm mặc, thích quan sát, thích ghi chép.”
“Mẫu thân ngươi gọi hắn là Đại Sử Quan, hắn rất tán thành cách gọi đó, vì vậy trong rất nhiều năm sau đó, hắn đều tự xưng là Sử Quan.”
“Ngốc nghếch.”
Cực Quang cười khẽ.
“Cứ như vậy, tháng ngày trôi qua…”
“Những gì xảy ra sau đó, ngươi trong điển tịch lịch sử cũng đã biết.”
“Vào cuối kỷ đạo Thần Linh, dưới sự dẫn dắt của tổ phụ ngươi, toàn bộ tiểu thế giới trong Đệ Ngũ Tinh Hoàn đã khởi lên cuộc chiến tranh chống lại Thần Linh.”
“Trận chiến ấy, vô cùng thảm khốc…”
“Mà ngươi, cũng sinh ra trong thời kỳ ấy. Nhưng ta và mẫu thân ngươi không muốn để ngươi thấy một thế giới hỗn loạn, nên đã phong ấn ngươi.”
“Và hẹn ước, đợi sau khi chiến tranh kết thúc, đợi khi thế gian này trở nên tốt đẹp, sẽ giải khai phong ấn của ngươi, để ngươi lần đầu tiên nhìn thấy thiên địa, là thế giới tươi đẹp, là thế giới hòa bình, không có Thần Linh.”
“Để ngươi, sống trong điều tốt đẹp.”
Giọng nói của Cực Quang vang vọng trong Thời Quang sa mạc.
Chỉ là trong giọng nói ấy, dần dần mang theo nỗi bi thương trong sự hồi tưởng.
“Mà cuộc chiến kéo dài rất rất nhiều năm đó, cuối cùng cũng kết thúc. Chúng ta, những tu sĩ, đã hoàn toàn trỗi dậy, cũng đã trấn áp Thần Linh vốn dĩ cao cao tại thượng.”
“Nhật nguyệt trên trời, cũng đã rơi rụng, thay thế bằng âm dương chi đạo của chúng ta.”
“Nhưng là… bên cạnh ta, vĩnh viễn thiếu mất một bóng hình.”
“Mẫu thân của ngươi, đã ngã xuống.”
Hứa Thanh lặng lẽ lắng nghe.
Rõ ràng đây là câu chuyện của người khác, nhưng dù là sự chấn động từ thân thể này, hay là sự cộng hưởng trong ý thức hắn, đều khiến Hứa Thanh cảm nhận được nỗi đau này, đến từ cả chủ thể hắn đang mượn lẫn Cực Quang Tiên Chủ.
“Mà ta, vì một số nguyên nhân đặc biệt, đã rơi vào giấc ngủ say.”
“Giấc ngủ ấy, kéo dài cả vạn năm.”
“Khi ta tỉnh lại, mọi thứ đã không thể thay đổi, Thời Không Chi Hiến, cuối cùng cũng có giới hạn…”
“Ba ngàn ba trăm ba mươi ba năm, đây là vùng vũ trụ này tất cả Tinh Hoàn một cái thời không giới hạn.”
“Thế nên, lúc phong ấn ngươi, là ta và mẫu thân ngươi. Nhưng khi giải khai phong ấn của ngươi, chỉ còn lại mình ta.”
Giọng nói trầm lắng, lan tỏa khắp thiên địa, bước chân của Cực Quang dừng lại.
Một biển hoa hiện ra trước mắt Hứa Thanh.
Đó là một biển hoa như trong ảo mộng, vô số đóa hoa lan rực rỡ đang nở rộ trong sa mạc.
Đẹp rực rỡ tuyệt luân.
Thật khó có thể tưởng tượng, giữa sa mạc lại có thể xuất hiện biển hoa lan như vậy.
Ít nhất, trong tương lai, Hứa Thanh khi quay lại sa mạc này, hắn chưa từng thấy qua.
Như thể, đây là một bí mật ẩn giấu sâu trong sa mạc.
Nhìn xa ra, có thể thấy những đóa hoa lan mang đủ hình dáng và màu sắc kỳ diệu, có những bông giống như bươm bướm đang bay lượn, có bông tựa như tiên hạc giang cánh, mỗi đóa đều toả ra hương thơm độc đáo.
Đặc biệt là lúc này, khi Hứa Thanh và Cực Quang Tiên Chủ đến, dường như có ánh nắng xuyên qua những tầng mây thưa thớt, chiếu rọi xuống biển hoa lan, những tia sáng vàng nhạt lan tỏa, bất tri bất giác, khiến cho biển hoa này thêm vài phần huyền bí và lãng mạn.
Làn gió nhẹ khẽ thổi qua, biển hoa lung lay.
Tựa như mộng cảnh.
Trong thoáng chốc, dường như có một tiên tử, đang đứng trong biển hoa, nhìn chăm chú vào hai cha con họ.
Nhẹ nhàng thì thầm, nở nụ cười dịu dàng.
Mà Cực Quang Tiên Chủ, nhìn vào biển hoa, nhìn vào vị tiên tử trong ký ức, cũng mỉm cười.
Cười mãi, hắn đi đến rìa biển hoa, ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra vài hạt giống.
Giây phút này, hắn không phải là người quyền cao chức trọng trong Đệ Ngũ Tinh Hoàn, không phải là vị Tiên Chủ với tu vi kinh thiên động địa, mà chỉ là một người bình thường, đang đắm chìm trong ký ức về thê tử đã khuất.
Ở nơi này, hắn gieo những hạt giống xuống sa mạc.
Chúng, chắc chắn sẽ nở rộ.
“Tên mẫu thân ngươi có chữ ‘Lan’ Mà nàng cũng rất yêu thích Tiên Lan Hoa.”
“Loại hoa này, không thể nhiễm khí tức của Thần Linh, nếu không sẽ nhanh chóng khô héo… Nhưng dù cho tiểu thế giới của chúng ta tràn đầy dị chất, loài hoa này vẫn chưa bao giờ tuyệt chủng.”
“Dù có héo tàn, nó sẽ lại nở rộ.”
“Vì vậy chúng ta đã từng ước mơ, khi chiến tranh kết thúc, khi mọi thứ trở nên tốt đẹp, sẽ tìm một nơi, trồng Tiên Lan Hoa, để chúng tạo thành biển, nở rộ quanh năm.”
“Những năm qua, mỗi lần đến đây, ta đều gieo thêm vài hạt giống.”
“Dần dần, đã trở thành biển hoa.”
Cực Quang Tiên Chủ vừa mỉm cười thì thầm, vừa nhẹ nhàng vuốt lên nơi đã chôn những hạt giống.
Sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh, nhìn biển hoa, không nói gì thêm.
Nhưng nụ cười trên khuôn mặt, càng thêm dịu dàng.
Hứa Thanh nhìn cảnh ấy, lặng lẽ đi đến bên cạnh Cực Quang Tiên Chủ, ngồi xuống, cùng hắn nhìn ngắm biển hoa.
Thời gian, chầm chậm trôi qua.
Khi chân trời bắt đầu xuất hiện ánh hoàng hôn, Cực Quang Tiên Chủ nhẹ nhàng mở lời.
“Ngươi đã trưởng thành, cũng sắp thành thân rồi.”
“Trong tương lai, khi ta bận bịu không thể đến đây, ngươi phải nhớ mỗi năm đến nơi này, trồng thêm cho mẫu thân ngươi một đóa Lan Hoa.”
“Để nơi này, mãi mãi có biển hoa.”
Hứa Thanh cảm thấy nặng nề trong lòng.
Hắn biết rằng, một tháng sau, người sắp chết không chỉ là Cực Quang Tiên Chủ trước mặt, mà còn bao gồm cả chủ thể mà hắn đang ký thác.
Vì vậy biển hoa lan này, trong tương lai, định sẵn sẽ không còn đóa hoa nào nở thêm.
Có lẽ, đó chính là lý do mà lần trước, hắn đã đi qua sa mạc, nhưng không thấy bất kỳ biển hoa nào.
Biển hoa này, đã khô héo trong dòng chảy của thời gian.
Nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu.
Cực Quang mỉm cười, hiếm khi giơ tay, xoa đầu Hứa Thanh.
“Ngươi phải nhớ kỹ một điều…”
“Phụ mẫu không thể đồng hành cùng ngươi cả đời, con cái cũng không thể luôn ở bên cạnh ngươi, chỉ có đạo lữ của ngươi… đó là người duy nhất có thể ở bên cạnh ngươi suốt đời.”
“Vì vậy, phải bảo vệ tốt nàng, đừng như ta…”
“Mất đi người mình yêu.”
Nói xong, Cực Quang đứng dậy, nhìn Hứa Thanh.
“Ngươi còn nhớ, khi còn nhỏ ta đã kể cho ngươi nghe câu chuyện về bóng đêm không?”
Hứa Thanh gật đầu, nhẹ giọng đáp.
“Khi bóng đêm buông xuống, không được đi gặp ngài.”
Câu nói này, được khắc sâu trong ký ức của vị thiếu chủ Cực Quang này, vô cùng sâu sắc.
Trong ký ức của hắn, Cực Quang Tiên Chủ đã nhắc đi nhắc lại câu nói này nhiều lần.
Điều đó khiến Hứa Thanh nhớ đến đảo ảnh dưới hồ băng…
Mà nhìn lại toàn bộ những lần Cực Quang Tiên Chủ xuất hiện trong ký ức, đều là vào ban ngày.
Cực Quang cười, gật đầu, nhìn vào hoàng hôn đang dần tan biến nơi chân trời.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta trở về thôi.”
Nói xong, Cực Quang bước về phía trước.
Thiên địa mờ ảo.
Chỉ trong chớp mắt, sa mạc biến mất, biển hoa biến mất.
Bóng dáng của Hứa Thanh, lại xuất hiện trong Thiếu Cực Cung, nơi mà trước đó hắn đã rời đi.
Cứ như thể, tất cả những gì vừa trải qua, chỉ là một giấc mộng.
Về phần Cực Quang Tiên Chủ, bóng dáng hắn cũng không còn nữa.
Chỉ còn lại bầu trời…
Lúc Hứa Thanh rời đi, đó là lúc trời sáng.
Còn hiện tại, là khoảnh khắc bóng đêm buông xuống.
Bóng đêm, bao trùm mặt đất.
Trăng sáng, treo cao.
Mà lúc này, bên dưới Tiên Cung, trong một địa quật thần bí.
Đèn đuốc sáng trưng.
Bóng dáng của Cực Quang Tiên Chủ, đang từng bước tiến vào.
Chỉ là những nơi hắn đi qua, đèn đuốc phía sau đều lần lượt tắt ngấm.
Và khi bóng đêm bên ngoài giáng xuống, y phục trắng trên người hắn, dần dần bị màu đen xâm chiếm, cho đến khi hoàn toàn bị nhuộm đen, biến thành một bộ hắc bào.
Sự dịu dàng trên khuôn mặt, cũng bị vẻ dữ tợn và tà ác thay thế.
Thân thể hắn, khẽ run lên, nhưng bước chân vẫn vô cùng vững chắc.
Cuối cùng, hắn từng bước, từng bước tiến sâu vào trong địa quật.
Bước vào một gian phòng giam kín.
Ngay khi hắn bước vào, vô số sợi xích do phù văn tạo thành bất ngờ xuất hiện, quấn chặt lấy toàn thân hắn, liên tục gia cố, liên tục phong ấn.
Mà ánh sáng, cũng trong khoảnh khắc này, hoàn toàn biến mất, chìm vào bóng tối.
Trong không gian tăm tối cực độ này, chỉ có tiếng rên rỉ trầm thấp, cùng tiếng xích sắt kéo mạnh, không ngừng vang vọng…