Chương 1443: Cực Quang kỷ nguyên
Tiên Lịch nguyên niên, là năm mà Đệ Ngũ Tinh Hoàn Thần Tôn vẫn lạc, Tiên Tôn quật khởi.
Sau đó lấy mười hai vị Tiên Chủ, định ra mười hai kỷ, mỗi một kỷ là một vạn hai nghìn năm, thành một đại tuần hoàn.
Trong đó mỗi một kỷ, phân thành Đạo Thủy, Đạo Xán, Đạo Tiêu cùng Đạo Mạt.
Một đạo ba nghìn năm, bốn đạo luân chuyển, là tiểu tuần hoàn.
Cũng định ra quy tắc, tương lai mỗi khi có thêm một vị Tiên Chủ, Tiên Lịch sẽ thêm một kỷ.
Càng bởi Tiên Tôn hằng năm tu hành, nên định ra quy tắc, kỷ nào đang tại hiện tại, thì Tiên Chủ của kỷ đó sẽ chấp chưởng Đệ Ngũ Tinh Hoàn trong thời gian của kỷ đó.
Hôm nay, là Cửu Ngạn Kỷ, Đạo Mạt năm hai nghìn chín trăm chín mươi chín, tháng mười một.
Cách kỷ tiếp theo, Cực Quang Kỷ, chỉ còn một tháng.
Mỗi lần kỷ nguyên chuyển giao, đối với tu sĩ của Đệ Ngũ Tinh Hoàn, đều là ngày lễ quan trọng và mang ý nghĩa đặc biệt.
Bất luận là Tiên Chủ của kỷ kế tiếp, hay kỷ hiện tại, đều như vậy.
Vì vậy, nơi chấp chính của kỷ sau, Cực Quang Tiên Cung, giờ đang giăng đèn kết hoa, bầu không khí tràn ngập ý nghĩa tiễn cũ đón mới.
Vạn sự đã chuẩn bị đầy đủ, giao nhau đã gần như hoàn thành.
Từ nhiều năm trước, đa phần các tiên dưới trướng Cực Quang Tiên Chủ đã tản ra khắp Đệ Ngũ Tinh Hoàn, trợ giúp và dần dần tiếp quản các vị trí trọng yếu.
Đặc biệt là bốn đệ tử của Cực Quang Tiên Chủ, ngoại trừ đệ tử thứ tư được sắp đặt tọa trấn Tiên Cung, ba người còn lại đều ra ngoài, từ dưới trướng Cửu Ngạn Tiên Chủ mà tiếp quản cùng chấp chưởng ba đại tiên quân.
Đây là sự việc luôn được tiến hành mỗi khi kỷ nguyên chuyển giao.
Hiện tại, chỉ chờ tháng cuối cùng qua đi.
Toàn bộ Đệ Ngũ Tinh Hoàn sẽ đón chào một kỷ nguyên mới.
Cực Quang Tiên Chủ, trong một vạn hai nghìn năm kế tiếp, sẽ chấp chưởng đại quyền Tinh Hoàn.
Chỉ là, khi toàn bộ mọi người trong Tiên Cung đều đang tràn ngập mong đợi và hạnh phúc, cảm xúc cũng đều ở trạng thái phấn chấn, thì tiếng gào thét thê lương lại vang khắp bốn phương tại Hình Lôi Nhai ở phía đông của Tiên Cung.
Tiếng gào thét thảm thiết vô cùng, bị không ít tu sĩ trong Tiên Cung nghe thấy.
Nhưng đa phần mọi người đều làm ngơ, dù thỉnh thoảng có người ngẩng đầu nhìn về phía Hình Lôi Nhai, cũng chỉ lắc đầu thở dài, sau đó không thèm để ý nữa.
Nhiều nhất cũng chỉ là khi thấy một thiếu niên hối hả bay về phía Hình Lôi Nhai, không nhịn được mà hỏi đùa vài câu.
“Thiếu Chủ lại bị phạt sao?”
“Lần này, lại phạm phải chuyện gì?”
“Chung Trì, không cần phải vội, lại đây nói với chúng ta một chút nào.”
Thiếu niên tên Chung Trì cười khổ, từng người từng người bái kiến, nhưng thân ảnh không hề dừng lại, lao thẳng về phía Hình Lôi Nhai.
Càng đến gần, tiếng sấm sét vang rền càng kịch liệt, tiếng kêu thảm thiết cũng càng lớn hơn.
Cuối cùng, khi thiếu niên sắp bước vào cấm chế của Hình Lôi Nhai, tiếng kêu thảm đột nhiên dừng lại, đứt đoạn trong nháy mắt.
Thiếu niên sững lại, bước nhanh vài bước, bước vào trong cấm chế, cảnh tượng trước mắt trở nên mờ ảo, giây tiếp theo khi mọi thứ đã rõ ràng, đập vào mắt hắn là vô số tia sét màu xanh biếc đầy trời.
Vô tận tia chớp, không ngừng hướng về phía một thân ảnh bị treo giữa không trung mà đánh xuống.
Thân ảnh kia, y phục rách rưới, tóc tai bù xù, thân thể bị tia sét quấn quanh.
Lúc này không biết vì sao, không còn kêu la nữa, nhưng dưới những trận công kích liên tiếp của lôi đình, có thể thấy thân thể của hắn không ngừng run rẩy, thở dốc, khắp người thương tích chồng chất, máu me đầm đìa.
Khóe miệng cũng vậy.
Thấy Thiếu Chủ còn sống, trên mặt Chung Trì lộ ra vẻ nhẹ nhõm, hướng lên không trung nhất bái một cái.
“Thiếu Chủ. . .Bách Hoa Cung bên kia theo lệnh của ngài, đã phong ấn ngay lập tức, sẽ không có ai xông vào trong thời gian ngài bị Lôi trừng phạt.”
Sấm sét vẫn vang dội, tia chớp vẫn tiếp tục.
Thân ảnh bị treo trên không trung, dường như không nghe thấy lời nói của thiếu niên, lúc này cúi đầu, hai mắt nhắm chặt.
Mặc cho tia chớp đánh xuống dữ dội đến đâu, hắn cũng không mở mắt ra.
Bởi vì . . trong đôi mắt nhắm chặt kia, lúc này tràn ngập hoang mang, vô vọng, cùng với mơ hồ và nhiều cảm xúc khác đang luân chuyển.
“Tại sao vừa xuất hiện đã bị trừng phạt?”
Cảm giác lôi đình quấn quanh, giống như roi da tra tấn, khiến tâm lý Hứa Thanh trầm xuống.
Hắn nhớ rõ mấy tức trước, mình đã bước vào cánnh cửa của Bắc Hải, bên trong tầng thứ ba của thế giới, mà khi vừa niệm ra tám chữ kia, ngay lập tức, hắn xuất hiện ở đây.
Thân thể, không phải của mình.
Thậm chí linh hồn cũng không phải.
Nhưng ý thức, là của hắn!
Như thể xuyên không, mà ngay sau đó… Ký ức của chủ thể cơ thể, biến thành vô số thông tin, vang lên trong đầu hắn.
Sau một lúc, toàn bộ ký ức của chủ thể hiện ra trong cảm giác của Hứa Thanh.
Tiểu nhân lần này, không lừa hắn.
Thân phận của chủ thể, thực sự là độc tử duy nhất của Cực Quang Tiên Chủ.
Nơi đây, là tầng thứ tư thế giới.
Một đoạn lịch sử đã xảy ra bên trong quá khứ thời quang.
Khi Hứa Thanh đang tiêu hóa ký ức của chủ thể, tia sét không ngừng đánh xuống từ trên cao, đột nhiên khựng lại.
Không chỉ tia sét, còn có mảnh này thương khung vận chuyển, thậm chí cả hư vô, cả năm tháng, tất cả cũng đều ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Mà thư đồng Chung Trì, cũng đồng dạng vậy, bất động.
Duy chỉ có một thân ảnh từ không mà có, xuất hiện trên bầu trời, ngay trước mặt Hứa Thanh đang bị treo lơ lửng.
Thân ảnh kia mờ ảo, không thể nhìn rõ, nhưng cái cảm giác hạo hãn to lớn ấy, như thiên ý, như thế giới, lại như chủ nhân của Tinh Hoàn này, có thể trấn áp tất cả.
Hắn lạnh lùng nhìn Hứa Thanh.
Sau một lúc lâu, chậm rãi mở miệng.
“Nghiệt tử!”
“Hàng ngày ngươi ăn chơi phóng túng cũng thôi đi, lập ra Bách Hoa Cung, ta cũng mắt nhắm mắt mở, dung túng cho ngươi một chút phóng túng.”
“Nhưng ngươi . . .lại dám trêu ghẹo nữ nhi của Cửu Ngạn Tiên Chủ!”
“Ngươi lừa tình cảm của người ta, lại còn lừa thân thể người ta!”
“Cái này cũng thôi đi, nếu ngươi biết dỗ dành, ta cũng tính cho ngươi là có chút bản lĩnh, nhưng ngươi phụ tình đoạn tuyệt, lại làm cực kỳ tuyệt tình!”
“Hiện tại Cửu Ngạn Tiên Chủ mang theo nữ nhi của hắn, tìm đến đây, bảo ta phải cho một lời giải thích!”
Hứa Thanh trầm mặc, lúc này hắn cực kỳ căng thẳng, càng thêm cảnh giác vô cùng.
Hắn biết người trước mặt, chính là vị kia Cực Quang Tiên Chủ.
Sợ bị phát hiện sơ hở, tuy phương thức quay về quá khứ này vốn là do Tiên Cung dẫn dắt, nên có nghĩa là phù hợp quy tắc.
Nhưng Tiên Chủ dù sao vẫn là Tiên Chủ!
Hơn nữa, hắn cũng không chắc Tiểu nhân có giống mình, cũng đến đây và có thân phận chủ thể hay không.
Nếu có, vậy thì Cực Quang Tiên Chủ này, tất nhiên là lựa chọn thích hợp nhất.
Tiểu nhân, vốn là tàn niệm của Cực Quang.
Nhưng Hứa Thanh không thể xác định.
Thêm vào đó, hắn đang tiêu hóa ký ức của chủ thể, vì vậy trước sự quở trách của Cực Quang Tiên Chủ, hắn chỉ có thể giữ im lặng.
“Hiện tại biết trầm mặc?”
Cực Quang Tiên Chủ giọng lạnh lùng, sau đó phất tay một cái, gia tăng lực lượng của lôi đình, khiến những tia chớp vốn dừng lại trên không trung, trong chớp mắt mỗi tia lớn thêm gấp đôi.
Làm xong, hắn xoay người rời khỏi Hình Lôi Nhai.
Dư âm vang vọng.
“Ngươi đã giữ im lặng, vậy hãy tiếp tục im lặng mà hối cải đi, ta đã giúp ngươi cầu hôn, hôn sự giữa ngươi và nữ nhi của Cửu Ngạn, ngươi cưới hay không cưới cũng phải cưới!”
“Còn cái Bách Hoa Cung loạn lạc kia của ngươi, ta cho ngươi nửa tháng, hãy giải tán đi!”
“Chung Trì, ngươi tuy là thư đồng, nhưng lần này, ngươi tới giám sát!”
Lời nói vang vọng, rơi vào thiên địa, khiến những tia chớp tạm dừng lại trong không trung, một lần nữa dồn dập lao về phía Hứa Thanh, với khí thế càng thêm mãnh liệt.
Xung quanh cũng trong khoảnh khắc này khôi phục, bao gồm cả thiếu niên Chung Trì.
Hắn ta hít sâu một hơi, cung kính ngẩng đầu, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Hắn chưa bao giờ gặp qua Cực Quang Tiên Chủ.
Bởi vì mỗi lần Cực Quang Tiên Chủ xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều sẽ ngưng lại.
Lần này, do Tiên Chủ đã nhắc đến tên mình nên hắn mới cảm nhận được.
Dù đã ở tầng thứ tư này một khoảng thời gian, hắn đã xác thực thân phận của mình, hiểu rõ rằng trong thời không quá khứ này, những người nơi đây sẽ không phát giác.
Nhưng đối mặt Tiên Chủ, vẫn là bản năng khẩn trương.
Về phần vị Thiếu Chủ này…
Người đời nói “hổ phụ vô khuyển tử,” nhưng trong ký ức của Chung Trì, đối với cặp phụ tử này, lại không hề như vậy.
Thiếu Chủ rõ ràng có tư chất tu luyện rất tốt, nhưng lại đam mê sắc dục, không có thành tựu gì, mà theo như lịch sử mà hắn biết, vị Thiếu Chủ này sẽ chết sau một tháng.
Ngay trong ngày đại hôn với nữ nhi của Cửu Ngạn Tiên Chủ, khi lễ cưới còn chưa hoàn thành… Cả Cực Quang Tiên Cung sẽ chìm vào đại kiếp.
“Sau một tháng, không chỉ Thiếu Chủ chết, mà toàn bộ Tiên Cung, không một ai sống sót, tất cả đều bị Tiên Tôn tiêu diệt sạch sẽ. . . “
“Nên, ta chỉ cần đóng đúng vai trò của mình, hoàn thành Đạo của ta ở đây, là đủ!”
“Hơn nữa, những kẻ khác, thân phận ẩn giấu rất kỹ, hiện tại ta chỉ có thể đại khái xác định được. . . Nhưng chỉ cần bọn hắn không cản trở ta, ta cũng không cần tìm bọn hắn ra làm gì.”
Nghĩ đến đây, Chung Trì ngẩng đầu nhìn lên Thiếu Chủ bị treo lơ lửng trên không, thở dài.
“Thiếu Chủ, lần này Tiên Chủ đã quyết định rồi, hay là… ngài cứ thuận theo đi.”
Âm thanh này rơi vào tai Hứa Thanh, như cách một lớp năm tháng, trở nên mơ hồ.
Lúc này, hắn cũng đã dần dần tiêu hóa hết ký ức của chủ thể, cuộc đời của vị Cực Quang chi tử này khiến Hứa Thanh không biết nên đánh giá ra sao.
Không thể nói hắn không nghiêm túc tu luyện, cũng không thể nói hắn là kẻ ăn chơi.
Tuổi tác đã hơn ba trăm, tu vi cũng đã đạt đến Chúa Tể cảnh, cự ly Chuẩn Tiên chênh lệch không xa.
Việc làm hàng ngày cũng tạm coi là chấp nhận được, mang lại cho người khác cảm giác nho nhã ôn hòa, cũng xem như có phong độ của mình, thêm nữa hắn còn sở hữu một ngoại hình rất đẹp.
Chỉ duy nhất có một điều…
Cái kia chính là đa tình.
Nếu phải miêu tả, theo như lời tự giễu của Thiếu Chủ trong ký ức.
Đó là trái tim vỡ thành vô số mảnh, mỗi mảnh yêu một người khác nhau.
Vì vậy, ký ức của hắn, phần lớn đều là một bộ xuân cung đồ.
Hứa Thanh nhíu mày, sau khi tiêu hóa hết ký ức, giọng nói của Chung Trì cũng trở nên rõ ràng hơn, vì vậy hắn mở mắt, nhìn thiếu niên ở phía dưới.
Trong ký ức của chủ thể, bên cạnh chỉ có một người thư đồng.
Vậy nên thân phận thực sự của thiếu niên này, Hứa Thanh lúc này đã đại khái đoán ra, mười phần chắc chín là Lý Mộng Thổ.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không lộ ra điều này.
Vì vậy, lúc này chỉ nhìn một cái, Hứa Thanh khẽ khàn giọng mở miệng.
“Ta hơi mệt chút.”
Chung Trì chớp mắt, hắn cảm thấy vị Thiếu Chủ trước mặt dường như có chút khác với trước đây, nhưng có một điều hắn rất chắc chắn.
Kia là trong đoạn lịch sử này, có ba người tuyệt đối không thể bị người khác đóng vai.
Một là Tiên Tôn, một là Tiên Chủ, và một cái là Thiếu Chủ.
Tiên Tôn và Tiên Chủ, không cần nhiều lời.
Còn Thiếu Chủ, được Tiên Chủ che chở, cũng không thể bị đóng vai.
Sở dĩ chắc chắn như vậy, là vì quá trình mà các Tinh Thần bọn hắn nhận được thân phận trong tầng thứ ba của thế giới có liên quan, nên điều này không chỉ là nhận thức của hắn, mà còn là nhận thức của các Tinh Thần khác.
“Chắc hẳn là do liên quan đến Lôi Hình cùng sự răn dạy của Tiên Chủ lúc nãy.”
Nghĩ đến đây, Chung Trì thấp giọng nói.
“Thiếu Chủ, lúc nãy ta có hỏi Lôi Các, bọn hắn nói hình phạt Lôi Hình lần này, là bảy ngày.”
“Mà bảy ngày sau, cũng chính là ngày ngài ước chiến với vị Lý thiên kiêu kia rồi, ngài thấy có nên để ta đi thông báo cho đối phương hoãn lại không?”
Hứa Thanh nghe vậy, từ trong ký ức của chủ thể nhớ lại, trước đây chủ thể từng cùng với một thiên kiêu của Thiên La Môn, tên là Lý Thiếu Phong, vì một con hồ ly ngàn năm hóa thân thành mỹ nhân tuyệt thế, mà sinh ra mâu thuẫn.
Mỹ nhân hồ ly kia vốn là của vị thiên kiêu Lý Thiếu Phong này.
Thế nên cả hai âm thầm ước chiến, ai thắng, mỹ nhân sẽ thuộc về người đó.
“Ước chiến cái gì thế này. . . “
Hứa Thanh nhíu mày.
Định mở miệng, nhưng ngay lập tức hắn dường như chợt nghĩ ra điều gì, nhớ tới Nê Hồ Ly.
“Không phải là nàng cũng tới đây đấy chứ?”..