Chương 34: Hai mươi tám tuổi lão xử nam
“Cháu làm trò trước mặt Mai lão, lại còn có làm trò trước mặt mọi người Mai gia như vậy đi cùng một cô gái nói chuyện như vậy, người ta đương nhiên ngượng ngùng trả lời cháu.”
Này còn cần phải dạy sao! Tên tiểu tử thúi này.
“Này lấy thân báo đáp, cũng không phải là cháu nhắc tới trước.” Cảnh Thần nhàn nhạt tự thuật, khóe miệng có chút độ cung, chỉ là một chút, liền biến mất vô tung.
Mộc Lân sẽ ngượng ngùng? Cảnh Thần hoàn toàn không thể tưởng được sẽ có trường hợp như vậy; một nữ nhân động một cái khiến cho người cởi quần, thật đúng là không có gì làm hắn tưởng tượng là sẽ ngượng ngùng.
Không phải tên tiểu tử thúi này nhắc tới, đó chính là.. Lão gia tử bừng tỉnh, theo bản năng truy vấn.
“Vậy cháu là như thế nào trả lời? Đáp ứng rồi đúng không?”
Không thể tưởng được phía trước thế nhưng còn có như vậy một màn a; Mộc nha đầu.. Làm không tồi!
Chậm rãi thở dài một hơi, Cảnh Thần có chút bất đắc dĩ nhìn Cảnh lão gia tử, tách ra đề tài, “ông nội, ngài lão hiện tại yêu cầu lo lắng chính là chính mình thân thể, chuyện của cháu, cháu chính mình biết nên làm như thế nào.”
Mới là lạ.
Một cái hai mươi tám tuổi lão xử nam không hiểu nữ nhân là vật gì, sao có thể biết nên như thế nào đi cùng nữ nhân, hơn nữa vẫn là nữ nhân như Mộc Lân, cho nên lão gia tử cứ như vậy cũng là có thể tha thứ.
Ông kỳ thật rất tưởng hỏi một câu, cháu biết cái gì gọi là nữ nhân sao?
Cảnh lão gia tử hoài nghi nhìn Cảnh Thần, bất quá còn tốt, lại không hề nói thêm cái gì, miễn cho bức quá liền càng khó mà nói, chỉ là thực tùy ý thôi dừng tay.
“Cháu yên tâm đi, thân thể của ông hiện tại không thành vấn đề, có Mộc nha đầu ở, ông tin tưởng, thực mau liền sẽ tốt.” Nhiều lắm lại ăn vài lần đau khổ thôi, này thân thể ở còn không có nhìn thấy nhà mình mấy cái bảo bối tôn tử được đến hạnh phúc, là sẽ không suy sụp.
“Vậy là tốt rồi.” Cảnh Thần gật đầu, đối với Mộc Lân y thuật, cũng không hoài nghi, nếu cô ấy nói có thể trị tận gốc, vậy nhất định có thể trị tận gốc. Như vậy, liền an tâm rồi.
* * *
Mà lúc này bên kia, ở chỗ của Mộc Lân.
Tinh tế mồ hôi từ giữa trán hiện ra, làn da trắng nõn phảng phất có vẻ dị thường thủy nhuận.
Cùng Mộc Lân so sánh với, người nam nhân trước mặt này trên mặt mồ hôi như hạt đậu, nhíu chặt mày cùng khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo, làm cho mấy người đứng ở bên cạnh cách đó không xa khẩn trương đến cực điểm.
Đau! Đây là một loại đau đớn đến từ trong xương cốt, Hứa Dịch bạch cảm giác xương cốt trên đùi lúc này giống như phảng phất bị người phân cân thác cốt, làm cậu có loại hoài nghi, cô gái trước mặt này, rốt cuộc có phải hay không cố ý chỉnh cậu ta.
Nhưng là nhìn tinh tế mồ hôi cùng khuôn mặt càng thêm trắng nõn của cô, lại không chút do dự đem hoài nghi áp xuống đáy lòng.
Đây là lần thứ hai thi châm, so sánh với lần trước, lần này đã thư hoãn rất nhiều, Hứa Dịch bạch không biết Mộc Lân thi châm cùng mặt khác bác sĩ trung y có cái gì bất đồng, nhưng là cậu lại rõ ràng cảm giác được, cơ thể của chính mình sau khi được Mộc Lân mỗi lần khám và chữa bệnh đều có vi diệu biến hóa.
Nguyên bản mặt hồ vốn bình tĩnh kích không dậy nổi một tia bọt nước, giờ này khắc này lại là sớm đã ức chế không được bưng lên bọt sóng.
Có lẽ, cậu thật sự còn có thể đứng lên!
“Hôooo..” Thu hồi ngân châm trên đùi Hứa Dịch Bạch, chậm rãi thở ra một hơi, khóe miệng lại xuất hiện một tia ý cười nhợt nhạt.
“Bác sĩ Mộc, chân của con tôi.. Thế nào?” Cơ hồ chính là ở cùng thời gian, Hứa phu nhân liền nhịn không được chạy đến trước mặt Mộc Lân nôn nóng hỏi.
Rõ ràng đã từng lần lượt thất vọng, hiện giờ, bà lại như cũ vẫn là ôm hy vọng.
“Mẹ, trước đừng có gấp, bác sĩ Mộc vừa mới vất vả như vậy, dù sao cũng phải cho người ta thở dốc chút đi.” Hứa Dịch Văn đi lên trước nhắc nhở nói.
Mỗi lần Mộc Lân thi châm xong, tổng hội cảm giác cô đặc biệt mệt, sắc mặt cũng sẽ trở nên đặc biệt tái nhợt.
Tùy tay tiếp nhận nước suối của hộ sĩ kịp thời đưa tới, Mộc Lân nhẹ nhàng mút một ngụm, lắc đầu tỏ vẻ không đáng ngại.
“Yên tâm đi.” Mộc Lân nói: “Tổng cộng chỉ cần ba lần thi châm, lần này đã là lần thứ hai, lại còn một lần, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có thể đứng lên.”
“Thật sự?” Kinh hỉ tới quá nhanh quá dễ dàng, ngược lại lại làm người không muốn đi tin.
“Đương nhiên là thật sự.” Hứa Dịch Văn chạy nhanh tiếp lời, rất sợ mẹ mình một không cẩn thận liền đắc tội Mộc Lân, khiến cho cô không muốn thi châm lần cuối cùng.
Trải qua hai lần ở chung, Hứa Dịch Văn cảm thấy Mộc Lân tính tình vẫn cổ quái, cái loại cảm giác sốt ruột thượng hỏa đau khổ, cậu nhưng không muốn lại ăn một lần, đến lúc đó liền thật sự không biết nên thế nào mới có thể làm Mộc Lân đáp ứng nữa.
Nhàn nhạt quét đối phương liếc mắt một cái, Mộc Lân lười đến nói chuyện, đương nhiên, cô cũng không thể nói gì hơn.
Dù sao, cô tính tình cổ quái, đã mau nổi tiếng trong ngoài.
Huống chi, cô chính là Độc Y trong truyền thuyết a!
* * *
Nhìn Hứa phu nhân, chỉ nghe Mộc Lân nhàn nhạt tiếp tục khẽ cười nói: “Yên tâm đi; nếu không tin, ngài có thể cho cậu ta nghỉ ngơi một chút, lúc sau động vào một chút chân của mình, nhìn xem có phải hay không bắt đầu có cảm giác.”
Đương nhiên, biện pháp dễ nhất, có thể đi hung hăng nhéo mạnh một chút, nhìn xem có phải hay không bắt đầu đau.
Chân của Hứa Dịch Bạch nguyên bản đã mất đi tri giác, nhìn từ bệnh án của cậu ta mà phân tích, hơn nữa chính mình suy đoán, cho nên Mộc Lân lúc ấy mới dám không chút do dự nói có thể trị.
Loại sự tình này nếu là đặt ở bác sĩ bình thường, trừ khi được đến đáp án chắc chắn, nói vậy vĩnh viễn đều sẽ không xác định, bằng không thì đôi chân này sẽ không trì hoãn lâu như vậy.
“Cảm ơn.” Trên đùi đau đớn giảm bớt Hứa Dịch Bạch nhìn về phía Mộc Lân, mở miệng nói lời cảm tạ, không khí giữa hai người, không hề là cùng ngay từ đầu đối chọi gay gắt.
Đáng tiếc Mộc Lân lại chỉ là tùy ý dừng tay, “Cậu vẫn là chờ lúc cậu đứng lên lại đến cảm tạ tôi đi.” Ngừng lại một chút lại hơn nữa một câu, “Còn có, đừng trách tôi không có nhắc nhở cậu, tuy rằng chân của cậu hiện tại là có không ít tri giác, nhưng là ngàn vạn đừng ý tưởng muốn đứng lên, cảm thấy như vậy có thể xúc tiến khang phục, nếu là một không cẩn thận lại ra vấn đề gì, liền tính là sư phụ tôi từ phía trên xuống dưới cũng không thể nào cứu được cậu.”
Hứa Dịch Bạch gật đầu, nhìn trên mặt Mộc Lân thần sắc hơi mang ghét bỏ cùng phiền muộn, đạm cười.
“Lần trị liệu cuối cùng là nửa tháng sau.” Mộc Lân dặn dò.
Hứa phu nhân cùng Hứa Dịch Văn lại lần nữa cảm tạ.
Mấy người rời đi sau, Mộc Lân nhẹ nhàng dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn Mộc Lân, Hương Mạn Ni cười đến nhu nhu.
Bác sĩ Mộc quả nhiên là cái mạnh miệng mềm lòng.
Không biết Mộc Lân nếu nghe được Hương Mạn Ni lúc này tiếng lòng sẽ thế nào, nói vậy, nhất định vui vẻ không đứng dậy.
Cô chỉ biết.. Độc Y quả nhiên càng ngày càng không đáng tiền.
Sư phụ, ngài lão thật đúng là cho bảo bối đồ đệ để lại một cái sạp rắc rối a!