Chương 10: Lào gồng quở ái nị
Những bạn nữ thuộc dạng khá giả tụm năm tụm bảy quanh Mai Hương để flex về những hãng son, hãng quần áo, hãng mỹ phẩm đắt tiền…Còn tụi con trai thì một tụm khoảng năm đến sáu đứa ngồi chơi game.
“Đệch, thằng Đức sao mày tranh mid của tao?”. Thằng Khang mắt nhìn vào điện thoại, vẻ mặt nó khá cáu.
“Pick trước thì đi trước, pick sau còn ngông”. Thằng Đức lớp tôi cũng không phải dạng vừa đâu, đụng là nó xúc.
Tôi cũng tò mò về thể loại game này, đi khỏi dãy bàn sang bàn của thằng Bình xem cách nó chơi.
“Gì? Không nhìn Quốc Thịnh nữa à? Hiểu rồi, nó đi nên nhớ qua ngồi cho đỡ nhớ hả bé?”. Thằng Bình đặt điện thoại xuống, cười tôi.
“Đồ điên, ê tới mày ha gì kìa”. Tôi như bị nói trúng tim đen, vội chỉ vào điện thoại nó để né tránh chủ đề.
“Á à, tới lượt anh mày à, pick Grakk kéo cho mày xem”. Bình vừa cười điệu cười như đắc ý muốn thể hiện.
Vừa vào trận, thằng Khánh nắm con tướng tủ Elsu đi lên đường rồng, thằng Khang chọn Omen đi top, còn thằng Đức thì chọn Lauriel để đi đường giữa, cuối cùng là thằng con trai yêu của tôi – thằng Bình nắm Grakk để làm trợ thủ.
Tôi nhìn bọn nó chơi với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, sau vài phút nghe ngóng thì mới biết thì ra là đánh solo với lớp 12A1. Tôi ngồi xem thằng Bình, đầu game tính đến giờ đã 4 phút và thằng con tôi chưa kéo được một con tướng nào.
“Bình, mày cái cái đếch gì đấy?”. Thằng Khánh cầm Elsu làm chủ lực của đội cũng phải lên tiếng.
“Từ từ chứ, không thấy anh đây có cục top miền đấy, em trai”. Bình vừa chơi vừa vểnh mồm lên nói.
“Đấy, cho mày thể hiện, thắng tao khao mày chầu sting”. Khánh vênh mặt nói.
Tầm mười phút trôi qua thì trận đấu ngày càng gây cấn, dù tôi không biết chơi nhưng cũng xem khá là hồi hợp, biết là trận đấu giao lưu nhưng mà không thể thua lớp 12A1 được, cố lên con trai yêu của mommy.
“Đức, lên sách đi”. Khang nói, mặt trong trạng thái nghiêm túc.
“Rồi rồi, mày lên giày kiên cường đi, đi top lên xuyên phép chi ông nội?”. Thằng Đức ngó nhìn Khang với vẻ mặt khá là ba chấm.
Xem gần xong thì đột nhiên thằng Thịnh vào kéo tay tôi ra khỏi dãy bàn đó, tôi ngơ ngác sau đó giật mình, nói:
“Mày kéo tao đi đâu vậy? Sắp xong rồi, tao xem tí”.
Thịnh im lặng nhìn tôi, nó kéo tôi một góc khuất gần đó, xoay lưng tôi lại sau đó úp đầu vào lưng tôi. Từ xúc giác, tôi có thể cảm nhận được sức nóng từ đầu nó truyền sang, là sốt à?
Xoay người lại nhìn Thịnh, mặt nó trầm tư lắm, suy lắm như vừa gặp chuyện gì đó sốc lắm.
“Thịnh, nhìn tao này, nói tao nghe có chuyện gì?”
Thịnh trầm tư trong giây lát, sau đó nó nhìn tôi, vẻ mặt mỉm cười lại trở lại, nó xoa đầu tôi.
“Không có gì, có chút chuyện thôi, cảm ơn vì bóng lưng của mày nhé”.
Tôi còn đang đứng để kịp tải lại dữ liệu cho bộ não không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình. Thịnh nắm lấy bàn tay tôi kéo vào lớp, bàn tay nó rất ấm, lực nắm khá siết như có chuyện gì đó vừa lo lắng lắm.
Vừa vào đến lớp thì tôi nghe tiếng hét lên của một thanh niên bàn ba tổ bốn, là đến từ con trai yêu của tôi.
“Mommyyy, đội thắng rồi, con MVP đó mommy”. Thằng Bình thấy tôi liền chạy ra, hào hứng đáp.
“Giỏi giỏi, con trai yêu”. Tôi xoa đầu thằng Bình như cách mẹ tôi khen thưởng tôi.
Chẳng hiểu vì sao, Thịnh lấy chai nước rửa tay cồn 70° xịt xung quanh tôi và Bình.
“Ặc, em không dám đâu anh Thịnh”. Thằng Bình hắt hơi vài cái sau đó chạy về bàn chơi cùng anh em.
“Vào bàn ngồi đi, sắp vào học rồi”. Thịnh nói với tôi sau đó đi qua bàn của nó ngồi.
Khi tôi vừa đặt mông xuống ghế ngồi, lặng suy nghĩ vài phút. Lẽ nào Thịnh có bạn gái? Sau đó bạn gái chia tay? Thịnh bị đá sao? Không thể nào.
Trống vào học đã hai mươi phút hơn nhưng tôi vẫn lạc trong những dòng suy nghĩ như: “Lẽ nào Thịnh thật sự có bạn gái?”. Vì những suy nghĩ đó mà tôi không hề tập trung lấy một chữ nào, đột nhiên cô Yến – giáo viên chủ nhiệm của lớp gọi tôi, trong vô thức tôi giật mình nói lớn:
“Lào gồng quở ái nị”. Tôi vừa nói xong cũng nhận thức được bản thân đã nói bừa, Hân đưa sách để tôi đọc lại phần cô nói.
Cả lớp cười rộn lên, cô gõ bàn khiến tôi đỏ bừng mặt, hai vành tai trở nên nóng hổi như muốn phát ra lửa.
“Cả lớp im lặng, bạn Thư lần sau chú ý hơn nhé, may hôm nay là cô, nhỡ là giáo viên khác thì sao? Lớp chúng ta sẽ bị trừ điểm vì em đấy, chú ý hơn nhé”. Cô Yến đã cố tình nói giảm hơn mà tôi vẫn thấy buồn vô cùng luôn.
Đúng là tôi điên thật rồi. Nhỏ Hân khều vào tay tôi, hỏi nhỏ:
“‘Lào gồng’ của mày là ai vậy? Nói mớ hả?”. Nhỏ cười cười nhìn tôi.
“Ừ, mơ nên nói nhảm thôi”. Tôi ngượng ngùng cả mặt. truyện xuyên nhanh
Học xong khoảng bốn mươi lăm phút thì tiếng trống quen thuộc vang lên, tiếng ồn ào, ào ạt của từng lớp bắt đầu rộn vang. Tôi đi cùng cái Hân, tôi mặc áo hoodie xám trùm mũ lên đầu vì các bạn cứ trêu tôi.
Nhóm bạn thằng Bình và Thịnh đi sau lưng tôi và Hân. Một trong số những thằng bạn của Bình là Đức lên tiếng.
“Lào gồng quở ái nị là ai ta? Ai ta? Ai ta?”. Thằng Đức lảm nhảm sau lưng khiến tôi càng thẹn hơn.
“Làm mẹ tao giận hồi ba tao đấm mày đấy Đức”. Thằng Bình cười trừ.
“Gì? Thư có bạn trai hở? Tính Thư chưa có thì tao định tán Thư để mày gọi tao là Daddy đó”. Đức cau cổ thằng Bình khiến thằng Bình có chút..đỏ mặt.
Cái gì vậy? Con trai yêu của tôi sao vậy? Như thiếu nữ thẹn thùng vậy?
“Thư, đi cafe đi rồi hả về”. Hân nắm tay tôi kéo lại đám của Thịnh.
“Cũng được”. Tôi nhìn Thịnh đồng thời đáp Hân.
Nói gì thì nói đi, mặc kệ ai nói gì cũng được, mặc kệ Thịnh có là red hay yellow flag đi chăng nữa thì hình như tôi thích Thịnh rồi. Chết tiệt, phải làm sao? Phải làm sao?
Đi đến quán cafe ở gần trường, bọn tôi ngồi bàn chung trong phòng riêng. Đến đó, tôi chủ động đi lại ngồi cạnh Thịnh.
“Ngồi cạnh người ta hả? Dữ ha, Bình ơi, người ta hỏng có quen”. Hân huýt tay Bình.
“Vào thì ngồi thôi có gì đâu!”. Tôi vén tóc để che vẻ ngại ngùng của mình.
Từ khi trên lớp về, Quốc Thịnh vẫn im lặng trầm tư như thế. Rốt cuộc người bạn gái đẹp đến thế nào có thể làm nó suy đến vậy? Liệu tôi có cơ hội chữa lành cho Thịnh không?
Hoàng Quốc Thịnh tôi biết không phải là người như vậy mà?
Không ngồi được lâu thì Thịnh đứng dậy, chạm vào vai tôi rồi cúi người nói khẽ:
“Tao hơi mệt, tao về trước nhé, về đến tao nhắn tin cho”. Thịnh nói rồi nhìn tôi, ánh mắt nó nhìn như rơm rớm nước mắt ấy.
Tôi run run những ngón tay, có lẽ cô gái đó phải là người hoàn hảo lắm. Tôi lặng lẽ gật đầu, mỉm cười:
“Ừm, không cần đâu, về đến thì nghĩ ngơi đi”.
Cả đám bạn thì cố giữ Thịnh lại nhưng có vẻ nó buồn lắm, Hân ngồi cạnh tôi. Những cuộc hội thoại bên cạnh hầu như tôi không nghe gì cả, tôi như lạc vào khoảng không gian bao la, khoảng cách của Thịnh và tôi như có một màn cách vô hình chắn ngang vậy.
Thật khó chịu.