Chương 5: Làm nũng
Bốn chiếc giường, ba cái đã có người. Chỉ còn vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ là trống.
Một nam sinh cao gầy đang đứng trước bàn dọn dẹp, mắt một mí, tóc hơi xoăn, da trắng thanh tú. Khi nhìn thấy Tạ Tinh Triều bước vào, cậu ta cười híp mắt, vui vẻ nói: “Bây giờ phòng của chúng ta đông đủ rồi.”
“Tôi tên Từ Tiểu Âu, đến từ Tế Thành.” Cậu ta đặc biệt thân thiện, chỉ vào bàn của mình: “Đều sắp xếp theo số của trường. Nếu cậu thiếu dụng cụ dọn dẹp gì, chúng tôi đều có ở đây cả.”
“Chết thật, phòng 527 chúng ta lại đến một mỹ nam.” Một cái đầu khác từ trên giường ngóng lên. Úc Triết dừng clip bilibili, thoắt cái bò dậy, cúi đầu: “Huynh đệ, quý danh a? Từ đâu tới vậy?”
“Lăng Thành, Tạ Tinh Triều.” Hắn không nhiều lời, mặt không biểu tình đặt hành lý xuống.
Mấy người bọn họ dựa vào trình độ khác nhau bắt đầu đánh giá hắn. Từ va li hắn sử dụng cho đến chiếc áo len và giày thể thao có vẻ bình thường trên người. Đường Quang Viễn thường ngày có chút nghiên cứu về phương diện này, cặp mắt quét qua đã biết được đại khái. Gia đình của người bạn cùng phòng này có điều kiện cực tốt. Kết hợp với khí chất trên người và gương mặt thế kia, muốn không thu hút người khác cũng không được. Chỉ có điều người bạn mới này cực kỳ kiệm lời, rõ là khó giao tiếp.
Thế là cuộc trò chuyện tiếp diễn mà cũng gần như là sân khấu của ba người bọn họ. Tuy rằng thời gian không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi học. Nhưng sau một hồi thu dọn, mọi người tám chuyện ngày một hăng, ai cũng không muốn đi ngủ.
“Các anh em, mọi người sao lại lọt hố cái ngành biến thái này vậy?” Úc Triết hỏi: “Nghe nói chương trình học khó khủng khiếp. Không học tiếp sau này kiếm việc cũng nan giải.”
“Tôi được tiến cử từ cuộc thi vật lý.” Từ Tiểu Âu gãi đầu.
Đường Quang Viễn nói: “Tôi bị chuyển ngành qua.”
“Còn cậu?” Cửa mở, Úc Triết thấy Tạ Tinh Triều bước vào. Đúng lúc này liền quay đầu hỏi.
Tạ Tinh Triều tùy tiện đáp: “Viết đại thôi.”
Từ Tiểu Âu ngây người: “Cậu tự điền ngành này vào nguyện vọng sao? Cậu thích vật lý địa cầu?”
Tạ Tinh Triều không trả lời.
Hắn không thích vật lý địa cầu. Hay nói đúng hơn là hắn không thích học. Từ trước đến nay chưa từng thích. Liều mạng trong hai năm đó, chẳng qua chỉ vì một người.
Tạ Tinh Triều vừa tắm xong, từ dưới lầu đi lên. Đầu tóc đẫm nước càng lộ rõ dáng người mảnh khảnh, răng trắng, môi hồng.
Nhiều trường cao đẳng và đại học ở miền bắc đều có nhà tắm công cộng lớn. Ký túc xá đại học cực hiếm có phòng tắm độc lập. Nhiều sinh viên miền nam suốt mười tám năm qua chưa từng thấy nhà tắm lớn.
“Thế nào, có phải lần đầu trải nghiệm nhà tắm công cộng không? Mọi người với nhau cả, thành thật một chút nha.” Đường Quang Viễn cười ha ha: “Cảm thấy thế nào a huynh đệ?” Cậu ta cười tinh quái, đảo mắt lên xuống phía Tạ Tinh Triều.
Khuôn mặt mê người, sống mũi thẳng. Hắn là kiểu trai đẹp thu hút các cô gái nhất.
Động tác lau tóc của Tạ Tinh Triều dừng lại, đem khăn bông ném sang một bên. Thấy tóc cũng sắp khô, hắn tiện tay cởi bỏ chiếc áo bị ướt xuống.
Hắn cao trên 1m8, dáng người điển hình khi diện đồ lên sẽ thầy ốm. Nhưng nếu bỏ lớp y phục ra, cẩn thận xem xét thì cơ bụng và vòng eo vốn có đều đầy đủ, không thiếu chút nào.
Giọng thiếu niên mang theo âm mũi nhẹ, lộ ra nhàn nhạt vị uể oải. Hắn cứ như thế nhìn Đường Quang Viễn, trong mắt mang theo ý cười: “Hả? Kinh nghiệm gì?”
Bị đôi mắt đen láy kia nhìn, Đường Quang Viễn vội vàng ngậm miệng lại. Bởi vì trò đùa có chút không thích hợp này, bầu không khí trong ký túc xá nhất thời hơi mất tự nhiên. Không ai nói chuyện nữa. Cho đến khi Từ Tiểu Âu thấp giọng nói: “Muộn rồi, mọi người đi ngủ thôi! Ngày mai còn phải báo danh nữa.”
Không giống như khuôn mặt đẹp của hắn, bọn họ có cảm giác tính cách của người bạn cùng phòng mới này thật khó gần, u ám và khó đoán.
Những chuyện vặt vãnh này hoàn toàn không quan trọng với Tạ Tinh Triều. Hắn căn bản chẳng thèm quan tâm. Chỉ là khi nhìn vào màn hình điện thoại trống không, hắn hơi mím môi lại.
Trường học đúng 11h30 tắt đèn.
Tâm trạng Tạ Tinh Triều không tốt lắm.
Từ nhỏ, Tạ Tinh Triều đã có yêu cầu cao đối với ăn uống, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại. Tạ gia có bất động sản ở Kinh Châu. Khi Tạ Cương biết hắn được tuyển vào đại học Bắc Kinh thì vui mừng ra mặt. Ông muốn mua một căn gần trường cho hắn. Tuy nhiên, sau khi đến trường, hắn phát hiện khu nhà Tử Trúc cách Thanh Đằng gần như thế. Suy nghĩ phải ở đâu lập tức phai nhạt đi rất nhiều.
Giường không rộng lắm, vóc dáng hắn vẫn đang phát triển nên khi ngủ có hơi chật chội.
Ánh trăng yếu ớt bên ngoài lọt qua ô cửa sổ.
Một dòng tin nhắn cũng ngay lúc này truyền tới.
“Thiếu gì có thể nói với tôi.”
Người gửi Diên Diên.
Nội tâm hắn bỗng nhiên bừng sáng. Hắn ngoan ngoãn trả lời: “Ừm, ngủ ngon.”
Không có thêm tin nhắn nào nữa.
Nếu đổi lại là trước kia..
Đôi mi thiếu niên rũ xuống, nhìn trăng ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt dần nhạt đi.
Sau khi quay về ký túc xá, vệ sinh cá nhân xong, Ngu Diên lại ra khỏi ký túc, đi đến hành lang.
Bên ngoài không nhiều người. Có một nữ sinh đang ngồi ở hành lang thấp giọng học thuộc lòng. Ngu Diên tìm một góc vắng, gọi điện cho Thẩm Cầm.
“Mẹ..” Cô giãy giụa một hồi rồi kể đại khái cho Thẩm Cầm chuyện ban ngày gặp Tạ Tinh Triều.
Thẩm Cầm kinh ngạc há hốc miệng: “Chúng ta cũng không biết chuyện này. Lúc đăng ký nguyện vọng, ba con và chú Tạ có nói chuyện một lần. Ông ấy bảo cũng không biết Tạ Tinh Triều báo danh ở đâu.” Thẩm Cầm nói: “Ông ấy bảo thằng bé có chủ kiến dữ lắm, từ lâu đã không quản được nữa rồi.”
Ngu Diên khẽ cau mày, nhớ đến lời Tạ Tinh Triều nói.
Ba tôi ở nước ngoài kết hôn, không để ý tôi nữa.
“Mẹ, chú Tạ dạo này có ở Lăng Thành không?” Ngu Diên suy đi nghĩ lại, cũng không trực tiếp hỏi.
Thẩm Cầm đáp: “Hình như không có, xuất ngoại rồi. Ba con nói ông ấy hiện tại chỉ có một hoặc hai tháng là ở trong nước.”
Ngu Diên không hỏi nữa.
Tạ Tinh Triều bản tính nhạy cảm. Khi còn nhỏ lại càng ngang ngược và đa nghi, thiếu cảm giác an toàn trầm trọng. Người ngoài cực kỳ khó lại gần. Quan hệ giữa hắn và Tạ Cương từ trước tới nay vẫn luôn cương ngạnh. Vào những năm hắn nổi loạn, phụ tử hai người thậm chí còn như nước với lửa. Nếu thật sự Tạ Cương ở nước ngoài tái hôn, muốn phục hồi quan hệ cha con của họ càng khó khăn hơn.
Tâm tình cô rất phức tạp.
Tuy nói rằng đây là chuyện riêng của nhà họ Tạ, cô không cần thiết phải hỏi nhiều. Nhưng ngay từ nhỏ cô đã lo lắng cho Tạ Tinh Triều. Qua bao nhiêu năm rồi, không biết có phải đã trở thành thói quen ngấm vào sâu trong xương máu chăng? Cho đến tận bây giờ..
“Diên bảo.” Đầu dây bên kia, tiếng Thẩm Cầm kéo cô trở về. Vì là con của bạn thân nhất lưu lại, những năm này, dung mạo Tạ Tinh Triều càng ngày càng giống người mẹ quá cố. Thẩm Cầm vẫn luôn yêu thương hắn, gần như xem hắn là con ruột. Sau khi kinh ngạc lại mừng thay cho hắn. Bà giao phó Ngu Diên: “Diên bảo, vậy đại học bên đó con vẫn nên chú ý đến Tinh Triều một chút. Con trai độ tuổi này đều ham chơi. Con theo dõi nó một chút, đừng để nó đi lệch lạc nữa.”
Ngu Diên hoàn hồn đáp: “Dạ.”
Sau khi ngắt điện thoại, cô sắp xếp sơ qua tâm trạng của mình. Thành thật mà nói, không có mâu thuẫn không thể hòa giải giữa cô và Tạ Tinh Triều. Nhiều nhất chỉ là sự khó hiểu và thất vọng từ một phía của cô ấy. Nhưng hiện tại, Tạ Tinh Triều đã được nhận vào đại học Bắc Kinh bằng chính thực lực của hắn. Cô dường như không còn lý do gì để thất vọng.
Ngu Diên có chút đau đầu.
Cuộc sống của cô xưa nay đơn giản. Quan hệ giữa người với người cũng luôn đơn thuần ổn định. Tạ Tinh Triều có thể nói là nhân tố bất định lớn nhất trong hai mươi năm cuộc đời cô. Cô đang đắn đo cân nhắc xem cuối cùng nên dùng thái độ gì đối đãi với Tạ Tinh Triều.
Thân mật như lúc nhỏ là tuyệt đối không thể nào.
Còn không ngó ngàng gì tới cũng không được.
Hắn từ bé đã học được cách làm nũng trước mặt cô mà chẳng cần ai dạy bảo. Còn tận dụng triệt để mọi cơ hội để làm nũng. Ngu Diên dễ mềm lòng, Tạ Tinh Triều cũng biết tính cô như vậy. Hắn ở trước mặt cô từ trước đến nay chưa từng cứng rắn. Đều ngoan ngoãn, đơn thuần như mặt hồ có thể nhìn thấy đáy.
Ngu Diên thở dài.
Ngày thứ hai, tân sinh viên chính thức đi học.
Ngu Diên cũng bắt đầu học kỳ mới. Năm ba của cô là năm tập trung những khóa học chuyển ngành khủng bố nhất. Có bảy, tám môn chuyên ngành rải rác. Chẳng hạn như Động thái tối ưu hóa các phương trình vi phân từng phần trong các quy trình ngẫu nhiên.. Đều là các môn học hại não.
Điểm năm nay đối với xét duyệt cao học rất quan trọng. Tổng xếp hạng của Ngu Diên trong hai năm qua đều nằm trong top ba của khoa. Chỉ cần học kỳ này không rớt hạng quá nhiều, việc xét tuyển cơ bản là khá chắc chắn. Nhưng cô luôn nghiêm túc làm việc, lại thực sự yêu thích chuyên ngành của mình.
Vì vậy, ngay khi khai giảng, cô đã dành cả đêm trong ký túc xá chăm chỉ xem trước phương trình vi phân từng phần, chuẩn bị cho nội dung bài học mới của ngày hôm sau.
Môn chuyên ngành toán học phần lớn học buổi sáng. Mặt trời đã lên cao từ lúc nào nhưng Thân Trí Nam vẫn còn say ngủ. Ngu Diên vệ sinh cá nhân xong thấy cô vẫn chưa thức dậy, bèn gõ lên thanh vịn trên giường. Thân Trí Nam ngủ như chết bàng hoàng ngồi dậy, giãy nảy như một con cá chép, lật đật đi đánh răng súc miệng.
Ngu Diên đã chuẩn bị mọi thứ gọn gàng, đem máy tính bảng và laptop bỏ vào túi, khoan khoái nhẹ nhàng, vừa nghe tin tức tiếng Anh vừa đợi cô.
Thứ hai của tuần học đầu tiên chật kín.
Hai người cả ngày học ở bên ngoài.
Buổi chiều, từ phòng máy trở về sau khi kết thúc lớp lập trình, Thân Trí Nam không còn sức lực hỏi: “Hôm nay không phải tân sinh báo danh sao?”
Ngu Diên: “Hình như đúng là hôm nay.”
“Em cậu thế nào rồi?”
Ngu Diên: “…”
Cô lấy di động từ trong túi xách ra, vừa nhìn thấy, da đầu liền dựng lên. Vậy mà có trên mười cuộc gọi nhỡ. Đều là Tạ Tinh Triều gọi.
Thời gian Ngu Diên lên lớp, di động đều để im lặng. Cả ngày nay quả thật quá bận cho nên không để ý điện thoại.
“Oa, cậu thế này là thờ ơ quá rồi.” Thân Trí Nam nói: “Người ta ngoan như vậy. Chắc là muốn cậu đi xem một chút.”
Đại học Bắc Kinh, gần quảng trường nơi sinh viên năm nhất báo danh, Tạ Tinh Triều đeo chiếc túi lên một bên vai. Cô ấy vẫn không nghe điện thoại. Hắn đứng đó cũng rất thu hút. Một mình đứng lâu như vậy, đã có ba bốn người đến bắt chuyện. Điện thoại hết pin tắt ngấm. Hắn lạnh mặt, nhét điện thoại vào túi, rời đi.
Ký túc xá nam và nữ của đại học Bắc Kinh không cho phép bên còn lại đi vào. Chỉ trừ những ngày tân sinh viên báo danh là thuộc trường hợp đặc biệt.
Cánh cổng khu Tử Trúc mở toang, người nườm nượp ra vào.
Tạ Tinh Triều không ăn tối. Lúc trở về ký túc xá, tâm trạng rất phức tạp. Về đến phòng 527, hắn còn chưa bước vào, lông mày đã giật giật.
Khi Ngu Diên gọi điện thoại cho hắn thì đầu dây bên kia đã khóa máy. Cô biết phòng của Tạ Tinh Triều, nghĩ tới nghĩ lui một hồi vẫn quyết định vào xem tình hình như thế nào.
Đường Quang Viễn mở cửa. Cậu ta hoàn toàn không ngờ tới bên ngoài lại là một chị gái xinh đẹp.
Tạ Tinh Triều không có ở ký túc xá. Bên trong là một thiếu niên tóc hơi xoăn, đang mơ mơ màng màng. Vốn để ngực trần ngủ trên giường, bất thình lình trông thấy Ngu Diên, thiếu niên kinh ngạc suýt nữa là rớt xuống dưới.
Ngu Diên không ngờ tới một màn này. Tuy trong lòng Ngu Diên, những chàng trai ở độ tuổi này đều được xem là trẻ con giống như Tạ Tinh Triều. Nhưng cô sợ làm cậu ta khó xử nên giả vờ như không nhìn thấy.
Từ Tiểu Âu luống cuống tìm quần áo. Tạ Tinh Triều đúng lúc nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hắn tức khắc trầm xuống. Đợi đến khi Ngu Diên trông thấy hắn, hắn đã nhanh chóng che đậy đi, hồi phục như ban đầu.
“Di động hết pin rồi.” Hắn nói: “Diên Diên, em sao lại đến đây?”
Ngu Diên vội vàng nói nhỏ: “Ba mẹ bảo tôi đến thăm cậu.”
Cô không định nói chuyện với hắn ở đây mà chỉ đến xem tình hình chỗ ở và bạn cùng phòng của hắn.
Bởi vì hiểu rõ tính tình Tạ Tinh Triều, cô sợ hắn không hòa nhập được với bạn cùng phòng, nổ ra xung đột đến không thể giải quyết được. Suy cho cùng, trước khi lên đại học, hắn cũng chưa từng sống trong ký túc xá.
“Tinh Triều gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.” Ngu Diên thành khẩn nói: “Cậu ấy không quen ở ký túc. Sau này có thể sẽ phải làm phiền mọi người nhiều.”
“Tôi tên Ngu Diên, năm ba khoa toán học ứng dụng. Ở khu Thanh Đằng kế bên mọi người. Nếu cậu ấy có việc gì hoặc các bạn cần giúp đỡ đều có thể đến tìm tôi. Số điện thoại của tôi là..”
Cô nói chuyện dịu dàng, chân thành, lại xinh đẹp. Dung mạo nhẹ nhàng, thanh thoát. Nam sinh mới lớn đối diện với kiểu chị gái xinh đẹp, ôn nhu như vậy đều tự nhiên mà sinh hảo cảm.
“Chị yên tâm đi.” Đường Quang Viễn hăng hái nói: “Đương nhiên không thành vấn đề. Mọi người ở chung một phòng, đều là huynh đệ kết nghĩa cả.”
Từ Tiểu Âu và Úc Triết nhanh chóng đồng ý.
Ngu Diên mỉm cười: “Cảm ơn các cậu. Vậy tôi đi trước nhé.”
Gặp được Tạ Tinh Triều, thấy bạn cùng phòng của hắn đều tốt và không có ai có tính cách đặc biệt lập dị. Cô cảm thấy khá an tâm.
Khi cô rời đi còn lưu lại hương cam thoang thoảng, làm người ta thấy thư thái nhẹ nhàng. Đường Quang Viễn đang muốn nói gì đó, Tạ Tinh Triều đã sầm mặt, đóng cửa rồi đuổi theo cô.
Cảnh đêm ở khuôn viên đại học Bắc Kinh đặc biệt đẹp.
Ngu Diên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Bóng thiếu niên cao gầy dần tiến lại.
Bên hàng liễu rũ ven hồ, nơi nhiều đôi trẻ đang tản bộ. Ánh trăng trong vắt chiếu rọi, gió đêm thổi trên mặt hồ mang theo cái mát lạnh của hơi nước, bao trùm lấy cảnh vật.
Ngu Diên chậm bước: “Còn có việc gì sao?”
“Diên Diên, sau này em muốn tìm tôi có thể trực tiếp gọi tôi ra ngoài.” Hắn trầm mặc một lúc, lẩm bẩm: “Tôi cũng sẽ không có việc cần phải phiền đến họ..” nửa câu sau giọng hắn càng nhỏ đi. Ngu Diên nghe ra trong lời nói của hắn mang chút xúc động.
Ngu Diên: “…”
Nhớ đến những năm hắn rời Ngu gia, cô rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi biết cậu đã trưởng thành rồi. Không thích tôi quản thúc. Về sau, tôi sẽ không quản cậu nhiều nữa. Cậu có thể yên tâm.”
Ngữ khí của cô không có bao nhiêu tức giận, chỉ nhàn nhạt một câu.
Ngu Diên hoàn toàn không ngờ tới..
Bước chân thiếu niên dừng phắt lại. Ngay sau đó, hắn không màng tất cả, từ phía sau ôm chặt lấy cô: “Không đâu.”
“Tôi thích em quan tâm tôi.” Hắn thỏa mãn ôm lấy cô, dụi dụi vào cổ cô, thủ thỉ.
Hơi thở thanh mát sạch sẽ tràn ngập, bao phủ lấy cô. Ấm áp phả xuống sau tai, lướt qua mái tóc. Có chút xa lạ. Nằm giữa ranh giới của thiếu niên mới lớn và thanh niên đã trưởng thành, còn đang trong thời kỳ phát triển mạnh mẽ.
Ngón tay thon dài quấn chặt eo cô, dính sát lấy. Giống như khi còn bé, thân thiết như vậy.