Chương 22: Lây nhiễm trong bệnh viện 1
Mục Chi Nam ở trước màn hình máy tính thông báo: “Bởi vì bệnh nhi giường số 29 ngày thứ hai nhập viện bắt đầu phát sốt, chúng tôi nghi ngờ có nguy cơ bị thủng ruột hoặc viêm phúc mạc, thế nên đã chuyển sang ngoại nhi tiến hành phẫu thuật. Trong quá trình phẫu thuật phát hiện ra phần quai ruột của bệnh nhi đã bị hoại tử, vì vậy chuyển sang phẫu thuật cắt và nối ruột. Sau ca phẫu thuật bệnh nhi sốt cao đến 39.2 độ, chúng tôi đã mời nội nhi hội chẩn, bên đó đề xuất tiến hành nuôi cấy vi khuẩn, cuối cùng đã xác nhận bệnh nhi bị nhiễm trùng do một trong những biến chủng của Candida auris. Biến thể này có thể tiếp tục bám trên các bề mặt trong thời gian dài sau khi rời khỏi cơ thể con người, giường bệnh, máy móc điều trị v.v cho đến nay khoa nhi của bệnh viện ta đã có 4 ca bên ngoại nhi 3 ca bệnh nội nhi tổng cộng 7 bệnh nhi bị lây nhiễm…
(Candida auris (còn được gọi là C. auris) là một loại nấm gây nhiễm trùng nghiêm trọng, các nấm men có thể đi vào máu và lan truyền khắp cơ thể, gây nhiễm trùng xâm lấn nghiêm trọng,có thể dẫn đến nhiễm trùng máu, tim hoặc não và những bệnh nhiễm trùng này rất khó điều trị. Nó rất nguy hiểm vì:
-Nó gây nhiễm trùng nghiêm trọng: C.auris có thể gây nhiễm trùng máu và thậm chí tử vong, nhất là ở các
bệnh nhân nằm trong bệnh viện và cơ sở điều dưỡng mắc các vấn đề y tế nghiêm trọng. Cứ 3 bệnh nhân
nhiễm C. auris xâm lấn (ví dụ, nhiễm trùng ảnh hưởng đến máu, tim hoặc não), có trên 1 người tử vong.
-Nó thường có khả năng kháng thuốc: Các thuốc kháng nấm thường được sử dụng để điều trị nhiễm Candida thường không có tác dụng đối với Candida auris. Một số ca nhiễm C. auris kháng tất cả 3 loại thuốc kháng nấm.
-Nó trở nên ngày càng phổ biến: Mặc dù C. auris chỉ mới được phát hiện vào năm 2009, nhưng nó lây lan nhanh và gây nhiễm trùng trên một chục quốc gia.
-Bệnh khó phát hiện: C. auris có thể bị nhầm với các loại nấm khác trừ khi sử dụng công nghệ thí nghiệm chuyên dụng. Sự nhầm lẫn này có thể dẫn đến việc điều trị không chính xác cho bệnh nhân.
-Nó có thể lây lan trong các bệnh viện và các cơ sở điều dưỡng: C. auris đã gây ra các đợt bùng phát trong các cơ sở chăm sóc sức khỏe và có thể lây qua tiếp xúc với bệnh nhân nhiễm bệnh và các bề mặt hoặc thiết bị nhiễm khuẩn. Vệ sinh bàn tay đúng cách và vệ sinh trong các cơ sở chăm sóc sức khỏe đóng vai quan trọng vì C. auris có thể sống vài tuần trên các bề mặt.)
Lần lây nhiễm này khá nghiêm trọng, sau khi chẩn đoán xong cả hai bên ngoại nhi nội nhi nhanh chóng đóng cửa bắt đầu kiểm tra toàn diện.
Viện trưởng Tề hỏi: “Vi khuẩn lây lan qua con đường tiếp xúc sao?”
“Vâng, với những người khỏe mạnh sẽ không bị nhiễm, nhưng những bệnh nhân có sức đề kháng kém hoặc đã phẫu thuật sẽ có nguy cơ nhiễm cao hơn. Khó khăn hiện nay của chúng ta là cần khử trùng môi trường triệt để trong một lần, nhưng phòng bệnh không thể bay lên, bệnh nhân bị nhiễm hoặc có khả năng đã nhiễm bệnh cũng không thể chuyển đến bệnh viện khác.”
Khoa thận nói: “Có thể dùng phòng thẩm tách của chúng tôi.”
Khoa phẫu thuật tổng quát nói: “Chúng tôi không có phòng bệnh dự phòng nào, nhưng dạo gần đây không có nhiều bệnh nhân, nếu cần phẫu thuật chúng tôi sẽ sắp xếp cho.”
Khoa hô hấp nói: “Chúng tôi có thể sắp xếp phòng khám, nhưng phòng bệnh thì hơi khó.”
“Gần đây khoa sản chưa full phòng, có thể phân ra một nửa, vả lại chúng tôi ở tầng 16 cách khoa nhi khá gần.”
Dương Sóc nói: “Khoa sản không được, bệnh nhân bên đó toàn là các đối tượng trọng yếu cần bảo vệ, ngộ nhỡ bị lây nhiễm là xong đời.”
“Nếu không thì dùng phòng VIP dự trù của khoa sản nhé?”
Dương Sóc nói tiếp: “Thật sự rất cảm ơn chủ nhiệm Mạnh, nhưng phòng bệnh VIP là nguồn thu chủ yếu của các anh, hơn nữa mật độ của phòng khá nhỏ, số lượng giường có sẵn không nhiều, khó sắp xếp lắm.”
“Chúng tôi có thể thu xếp một phần bệnh nhân cho xuất viện, tách ra một bên.” Người mới vừa phát biểu xong thuộc khoa ung bướu.
“Đừng, sức đề kháng của bệnh nhân khoa ung bướu khá kém. Như này đi, dù sao một phần khoa nhi cũng phải chuyển đến đây, chúng ta tập hợp các bệnh nhân hiện có lại rồi chuyển đến phòng khám bệnh sốt, chỗ đó tạm thời đóng cửa rồi, cả khoa truyền nhiễm có thể để bên anh dùng.”
“Vậy được đó, PICU tầng 19 vẫn chưa bước vào giai đoạn vận hành máy móc nên chưa đi vào hoạt động được, có thể chuyển một phần bệnh nhân khoa nhi qua bên đó.”
Sau cùng viện trưởng Tề lên tiếng: “Quyết định như vậy đi, trước tiên bố trí đến khoa truyền nhiễm và PICU, nếu còn không đủ thì dùng phòng thẩm tách. Thang máy của tòa nội trú phía tây dành riêng cho khoa nhi sử dụng, chỉ được dừng ở tầng 17, 18, 19. Trước mắt phòng khám khoa nhi xem ra phải tiếp tục đóng cửa rồi, bác sĩ y tá của chúng ta đang phải cách ly. Nếu có ca cần phẫu thuật vẫn mong bên khoa ngoại hỗ trợ, thật sự rất cảm ơn các vị. Đợi chuyện này xong thì cùng nhau tụ tập một bữa, tôi mời mọi người ăn cơm.”
Bữa trưa lúc 12:30 ngày 18 tháng 5 tại phòng trực ban của ngoại nhi.
Trước khi phát hiện ra việc lây nhiễm trong bệnh viện Dương Sóc và Mục Chi Nam còn đang thảo luận về chuyện phòng trực.
Dương Sóc gắp một miếng sườn từ bát của Mục Chi Nam vừa ăn vừa nói: “Em không muốn chuyển đi đâu, chỉ muốn ở lại đây.”
“Em bây giờ đã là chủ nhiệm khoa đương nhiên phải có phòng riêng, tiếp tục chen chúc ở chỗ này chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ nhiều sao?”
“Vậy thì em sẽ không xây phòng làm việc ở tầng 19, dù sao thì trong PICU cũng có phòng khám rồi, sửa phòng trực ban thành phòng đôi chẳng phải được rồi à?”
“Em nên ngủ ở phòng đôi tầng 19 thay vì phải mất công leo hai tầng.” Mục Chi Nam nhìn Dương Sóc không ngừng gắp đồ ăn từ bát của mình liền đẩy cả cái bát qua, “Không phải lúc nãy em nói không ăn sườn à, đưa đồ ăn của em cho anh.”
“Thức ăn trong bát của anh ngon hơn. Ầy, em có ý kiến này hay lắm, chỉ cần bố trí cho cả PICU đều là bác sĩ nữ vậy thì em không thể ngủ ở tầng 19 rồi, hehe bạn trai anh thông minh lắm đúng không?”
“Hừm, chẳng phải người bên PICU đã được quyết định rồi à, sao mà sắp xếp bác sĩ nữ hết được? Đừng vớ vẩn nữa, ăn nhanh đi, anh muốn ngủ một lát chiều còn có ca phẫu thuật.”
Dương sóc vẫn muốn nói chuyện tiếp nhưng xem ra tinh thần của anh thực sự rất tốt lắm, thôi tha cho anh ấy vậy. Mục Chi Nam vừa mới nằm xuống lại nhận được điện thoại từ bên khoa xét nghiệm: “Chủ nhiệm Mục à mẫu máu giường 22 các anh gửi đi xét nghiệm sáng nay nuôi cấy vi khuẩn xong đã xác nhận là biến chủng Candida auris, khác với vi khuẩn thông thường hay còn gọi là siêu vi khuẩn. Tôi thông báo cho viện trưởng với khoa lây nhiễm trước, các anh chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Khuôn mặt của Mục Chi Nam chút gợn sóng, anh ngồi dậy, hít một hơi thật sâu nói với Dương Sóc: “Tình hình không ổn lắm, có lẽ là vi khuẩn lây nhiễm trong bệnh viện rồi, chắc là chuẩn bị đóng cửa khoa nhi.”
Dương Sóc không nói gì, trong lòng hiểu rõ nếu xảy ra lây nhiễm trong bệnh viện hậu quả sẽ rất khó lường. Cậu nắm lấy tay Mục Chi Nam, cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ nó: “Anh đừng lo, giặc tới thì đánh nước dâng thì đắp nền, việc đã xảy ra thì cứ theo quy trình mà xử lý. Em đi lên nói với y tá trưởng, có gì cứ liên hệ em.”
Mục Chi Nam nắm lấy cổ tay của cậu: “Em cũng phải cẩn thận.”
Đóng cửa được hai khu là cả một công trình, lúc Dương Tồn từ phòng khám chạy qua đã không thể vào khoa nhi nữa rồi. Ông lấy một cái ghế rồi ngồi ở lối vào thang máy giữa tầng 17 chỉ đạo công việc qua điện thoại. Bệnh nhân, người nhà nhân viên chăm sóc đều đã được bố trí ổn thoả, khoa nhi bắt đầu công tác kiểm tra và khử trùng toàn diện.
Chạng vạng tối ngày hôm đó Triệu Tâm Du và Ngô Duy kết thúc chuyến đi dài chở bệnh nhân, lúc quay lại bệnh viện nhìn vào toà nội trú cả hai đều ngơ cả người đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ được cử đi chở bệnh nhân từ sáng sớm, vừa quay về lại phát hiện không có chỗ nào để đi nữa rồi. Ngô Duy hỏi: “Chị Triệu ơi lúc nãy y tá trưởng nói cách ly tại chỗ là sao vậy?”
“Thì là ở nhà nghỉ ngơi hoặc tiếp tục ở nhà, không được ra ngoài, ở bệnh viện thì ở lại toà nội trú.”
“Thế hai chúng ta…”
Triệu Tâm Du nhìn cậu, nhìn một lúc lâu mới lên tiếng: “Hai chúng ta biến thành người trên hoang đảo rồi. Haizz, cậu ở đâu?”
“Ký túc xá bệnh viện, cùng phòng với Tống An. Hôm nay anh ấy nghỉ, mới nãy nói với em căn tin giao đồ ăn đến như thăm tù vậy, đặt trước cửa rồi gõ cửa, đợi họ đi rồi anh ấy mới ra lấy đồ được.”
“Nhà cậu thì sao? Có sống với ai khác không?”
“Có ba mẹ ông bà nội với một người chú.”
“Ồ nhiều người thật. Cậu không về nhà được rồi. Để tôi nghĩ xem có nơi nào cho cậu đi được nhỉ?”
Ngô Duy hỏi: “Còn chị Triệu thì sao, chị cũng không về được, nhà chị mở quán mà.”
“Cứ kệ tôi đã, tôi sẽ hỏi bạn bè xem ai có nhà không có người ở không.”
“Nếu chị không để ý thì em có một chiếc RV hai phòng. Nếu bệnh viện cho phép chúng ta đỗ xe với lấy nước thì dùng nó làm nhà ở không có vấn đề gì.”
(RV là viết tắt của Recreational Vehicle, dòng xe có kích thước lớn, được thiết kế như một ngôi nhà di động, với đầy đủ tiện nghi từ giường, bếp, phòng tắm, các tiện ích giải trí, hệ thống điện nước đầy đủ và an toàn.)
Triệu Tâm Du cực sốc, xe…dã…ngoại sao… thằng nhóc Ngô Duy này đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Đến khi chiếc xe được giao đến thì đã hơn tám giờ, bọn họ đói đến mức da bụng dính da lưng luôn rồi. Hai người ngồi xổm trước cửa bệnh viện, nhìn những quán ăn lớn nhỏ bên kia đường tấp nập chào mời người đến người đi, lồng hấp bánh bao với bánh bao súp bốc hơi nghi ngút mà thòm thèm, vừa bước lên xe một cái điều đầu tiên họ làm là mở tủ lạnh.
“Ba em nói đã mua rất nhiều thực phẩm đông lạnh, chị Triệu thích ăn sủi cảo hay vằn thắn, với cả chị muốn ăn nhân gì?”
“Xem hướng dẫn đi! Cái nào nấu nhanh hơn chọn cái đó!” Lúc này Triệu Tâm Du không có chút tâm trạng nào để kén chọn nữa.
Ăn uống xong xuôi Triệu Tâm Du hỏi: “Sao cậu lại mua cái xe này thế? Muốn đi chơi hả?”
“Ừ, đây là quà sinh nhật năm trước ba em tặng, em nghĩ ông ấy không biết công việc này bận thế nào, ba luôn hy vọng em sẽ trở thành giáo viên.”
“Học vấn cậu cao như thế, sau khi thực tập xong chắc chắn có thể ở lại làm giáo viên.”
Chiếc xe của Ngô Duy rất lớn, thật sự trông giống như căn nhà nhỏ với hai phòng ngủ vậy. Bọn họ lấy máu của nhau xong gửi đi xét nghiệm, sau đó tắm rửa khử trùng, Triệu Tâm Du cảm thán một câu: “Uầy cái xe tốt thế này lại bị hai chúng ta làm ô nhiễm rồi. Chuyện này xong rồi nhất định phải khử trùng toàn bộ xe, nghe đâu vi khuẩn đó rất ngoan cố, bám lên bất kỳ nơi nào, ở phòng bệnh nhất định không thể tránh khỏi.”
Ngô Duy nói: “Không biết bên khoa thế nào rồi, chắc hẳn mọi người rất bận rộn, chỉ mong không ai bị nhiễm.”
“Tôi vừa mới liên lạc với y tá trưởng, chị ấy chỉ đáp lại một câu hai người ở yên đó chờ lệnh. Chắc là đang bận lắm, đợi tí nữa gọi lại hỏi tình hình.” Triệu Tâm Du nhìn xung quanh: “Chiếc xe này của cậu đúng là đầy đủ chức năng, còn có cả tivi với PS4, nếu không có chuyện lần này thì y chang đi nghỉ phép.”
Ngô Duy mở cửa sổ trên nóc xe: “Chị kéo thẳng sô pha ra đi, ngắm trời sao sẽ khiến tâm trạng tốt hơn đôi chút.”
Trong phút chốc Triệu Tâm Du cảm giác mặt mình hơi nóng lên, sau đó liền lấy lại khí thế của một nữ hào kiệt: “Ái chà được lắm nhóc! Đây có phải xe chuyên chở con gái đi chơi không?”
“Không, không phải.” Ngô Duy bối rối, đứng dậy nghiêm túc giải thích: “Không phải đâu chị Triệu, nhà em gia giáo nghiêm lắm không cho phép em như vậy. Hai ba lần lái chiếc xe này cũng chỉ là đưa gia đình đi du lịch, dẫn theo ba mẹ hoặc đưa cho cả nhà chú nhỏ dùng, tuyệt đối chưa hẹn hò lần nào.”
“Cậu đừng căng thẳng thế tôi có nói gì đâu, đưa bạn gái đi chơi cũng là chuyện rất bình thường mà. Cậu bao nhiêu tuổi đầu rồi người nhà còn giữ kỹ thế?”
“Ừm, họ nói một mình đi chơi riêng với con gái nhà người ta rất thiếu trách nhiệm, nơi đỗ RV thường không ở trong thành phố nên không mấy an toàn.”
“Ờ phải ha, vùng ngoại ô hoang dã đúng là đáng sợ thật. Có điều đâu ai ở trong thành phố lại ngủ ở RV đúng không, người như hai chúng ta ít gặp lắm.”
Ngô Duy nhớ lại: “Cũng không hẳn, có lần em với mấy người bạn hồi cấp ba đi chơi với nhau, lúc đầu đã bàn xong sẽ lái xe đi cắm trại, cuối cùng có vài đứa ở gần nhà em chơi game cả đêm, thế là khỏi lái xe đi luôn, hôm sau tự nào đứa nấy xuống xe về nhà.”
“Hahahaha các cậu hài thế.”
Đang nói chuyện vui thì Triệu Tâm Du nhận được điện thoại của y tá trưởng, cô ấy đưa cho hai người một cái danh sách nói là số điện thoại của những gia đình có tiếp xúc gần với hai khoa nhi và phòng khám, bảo bọn họ ngày mai bắt đầu liên hệ, đi đến bệnh viện gần nhất kiểm tra để tránh lây nhiễm chéo.
Ngô Duy thở dài: “Cuối cùng cũng có việc để làm.”
Triệu Tâm Du gật đầu: “Nói thật ngồi chờ ở đây khiến tôi buồn lòng, các chị ấy bận bịu đến nỗi thời gian ăn uống ngủ nghỉ còn không có, hai ta lại an nhàn ở trên cái “đảo” này … Đi ngủ sớm thôi, ngày mai dậy sớm gọi điện thoại.”
So với hai người cách ly trên chiếc RV bên khoa lại bận rộn tới tận nửa đêm. Dương Sóc và Phương Dật Khang chia ra chịu trách nhiệm bên khu đô phía đông và tây, họ phân bệnh nhân thành ba loại: đã xác định nhiễm bệnh, nghi ngờ nhiễm bệnh và tạm thời an toàn. Chia nhau tiến hành kiểm tra và khử trùng xong họ còn phải lấy mẫu từ mọi ngóc ngách của khu bệnh để xét nghiệm, mãi đến tận 3 giờ sáng mới có thể ngồi nghỉ một lát. Dương Sóc lấy điện thoại ra xem thì thấy Mục Chi Nam gửi đến vài tin nhắn:
“Bên em như thế nào rồi?”
“Có cần hỗ trợ không? Chỗ anh gần như sắp xếp xong rồi.”
“Đói lắm không? Anh có để cơm cho em, khi nào xuống đây nhớ ăn nhé.”
“Nhớ phải nghỉ ngơi, em mà quá sức sẽ bị đau đầu đấy.”
Anh ấy quả là tùy tiện nói vài câu thôi cũng đã bắn trúng tim mình rồi. Dương Sóc suy nghĩ, trả lời lại:
“Không cần hỗ trợ đâu, em còn chịu được.”
“Em cũng nhớ anh lắm.”