Chương 180 - Thân Phận
Lam Nguyệt dẫn Huyền Tịch đến phòng khác, hai người lúc này ngồi đối diện nhau, nàng nói:
“Được rồi, chàng nói xem lúc Nghiệm huyết đó xảy ra chuyện gì ?”
Huyền Tịch khẽ búng ngón tay, một màn kết giới nháy mắt bao trùm căn phòng.
Lam Nguyệt có thể cảm nhận được, kết giới lần này hắn tạo, so với bình
thường còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Có chuyện gì vậy ? Đây là chuyện vô cùng hệ trọng sao ?
Huyền Tịch ngồi đối diện nàng, trầm mặc trong chốc lát, dường như không biết bắt đầu từ đâu.
“Trước tiên ta có thể nói cho nàng, nơi nàng đang sống Huyền Linh đại lục là
một tiểu lục địa rất nhỏ trong Huyền Nguyên Thiên. Mà Huyền Nguyên Thiên chỉ là một nhánh Thiên thấp nhất trong Cửu Thiên thế giới.”
Cửu
Thiên thế giới… Vậy ra Cửu Thiên sử lục mà nàng sở hữu chính là nói về
lịch sử của Cửu Thiên thế giới sao ? Rốt cuộc thế giới mà cô đang sống
rộng lớn cỡ nào vậy ?
Huyền Tịch lại đến từ đâu ?
“Cửu Thiên thế giới chia làm Hạ giới và Thượng giới, Hạ giới có Ngũ Thiên nằm
dưới, còn Tam Thiên phía trên là Thượng giới. Chư tộc Hạ giới muốn đến
Thượng giới phải Tu luyện đến Hóa Thần, trải qua lôi kiếp thành Tiên tộc mới có thể lên Thượng giới.”
“Ta là Thần Quân Huyền Tịch, Quân chủ của Thần điện, cai quản Chư Thần Thiên, là Thiên đứng đầu trong Thượng giới.”
“Không phải chàng nói Cửu Thiên thế giới sao ? Ngũ thiên ở Hạ giới và Tam
thiên ở Thượng giới, cũng chỉ có Tám Thiên, vậy còn một Thiên đâu ?”
Lam Nguyệt hơi khó hiểu, hỏi. Huyền Tịch tự nhiên biết thắc mắc của nàng, tiếp tục nói:
“Còn một Thiên nữa, là Đệ nhất Thiên, Cửu Trùng Thiên. Nơi đó Thần tộc đứng
đầu từng ngự trị, khoảng cách với các Thiên khác vô cùng xa, từng được
xem là Thánh địa Thần tộc, gọi là Thần giới. Chuyện tranh đấu các thế
lực ở Thượng giới ta sẽ không nói, đợi thời cơ đến nàng sẽ biết.”
Cửu Trùng Thiên sao, Thần tộc, Thần giới… Thế giới mà Huyền Tịch nói đến
quá lớn, nàng không hình dung nổi rốt cuộc Cửu Thiên thế giới có bao
nhiêu rộng lớn, mà nàng chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhỏ bé không chút
cảm giác tồn tại. Vậy người như hắn sao lại chú ý đến nàng ?
“Cửu
Thiên Thế giới là một đại thế giới, ngoài nó ra, bên ngoài vẫn còn các
thế giới khác rộng lớn hơn, cái này hiện tại ta không nói với nàng,
tránh ảnh hưởng đến tâm cảnh tu luyện. Ta là Thủ hộ giả của Cửu Thiên
thế giới, đảm bảo quy luật thế giới này được vận hành, mà kẻ hôm trước
nhúng tay vào chuyện của Nam Huyền quốc kia, là một ngoại lai giả, hắn
không thuộc về Cửu Thiên thế giới.”
“Ngoại lai giả sao ? Không, không thuộc về thế giới này ?”
Lam Nguyệt hơi nắm tay, có chút thất thần. Nói như vậy nàng có phải ngoại
lai giả không ? Nàng là Phượng Lam Nguyệt của Tướng quân phủ Đông Nhạc
quốc, hay là Phượng Lam Nguyệt sát thủ của Ám Dạ Song Sát ?
“Nguyệt Nhi ? Nàng sao vậy ?”
Huyền Tịch cảm thấy thần sắc Lam Nguyệt không đúng lắm, đưa tay nắm lấy tay
nàng. Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt là một mảnh mờ mịt, nàng
lẩm bẩm:
“Vậy, ta có thuộc về nơi này không ?”
Huyền Tịch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đưa tay gõ nhẹ đầu nàng.
“Đương nhiên.” Nếu không ngay lần đầu gặp mặt, hắn sớm liền giết nàng rồi.
“Nhưng mà…” Ta là người dị giới, ta không thuộc về nơi này.
“Ta đều biết, ta nói phải chính là phải.”
Có Huyền Tịch nói như vậy, Lam Nguyệt lại vững tâm hơn nhiều. Thật ra có
thể cảm nhận được, nàng và Phượng Lam Nguyệt trước đây, linh hồn chính
là nhất thể. Giống như trước đây Phượng lam Nguyệt thiếu khuyết linh
hồn, mà nàng xuyên đến, chính vì thân xác bên kia đã chết, linh hồn mới
quay về với một nửa còn lại ở thế giới này.
Nên là nói nàng là người của thế giới này cũng không sai.
“Vậy, người đó đến đây là có mục đích ?”
“Vậy phải hỏi chính chủ rồi.”
Huyền Tịch ở giữa không trung vẽ một kết ấn, tử quang lóe lên, một nữ tử bị trói từ không trung rơi xuống đất.
“A ! Đau ! đau ! đau !”
“Phượng Lam Thanh ?”
Lam Nguyệt kinh ngạc, cũng khá lâu rồi không gặp lại Phượng Lam Thanh, lúc
đó cô ta đúng là có hành động lạ thật, nhưng không ngờ lại xuất hiện ở
Nam Huyền quốc này, hơn nữa theo Huyền Tịch nói, chính là người đứng sau giật dây ?
“Ngươi…”
“Lão đại, boss, tôn giả đại nhân, tha cho tôi đi, tôi chẳng qua là bị người ta lừa đến thế giới này thôi a.”
Người dưới mái hiên phải cúi đầu, đợi nàng giữ được mạng sống thoát ra khỏi đây rồi tính tiếp !
Lam Nguyệt chưa kịp mở miệng, Phượng Lam Thanh đã khóc không ra nước mắt mà kêu lên. Lam Nguyệt sửng sốt một chút, gì vậy ? Cô mới nghe thấy cái gì ?
“Ngươi, là người xuyên không ?”
Phượng lam Thanh lúc này mới phát giác Lam Nguyệt cũng ở đây, kinh ngạc kém chút quên luôn khóc lóc cầu xin.
Mẹ nó, sao Phượng Lam Nguyệt cũng ở đây vậy ! Mấy chuyện này hắn
cũng cho Phượng Lam Nguyệt biết hết rồi !? Không phải giai đoạn Hạ giới
này thân phận của hắn là tuyệt mật sao !???
“Cô cô cô…”
Phượng Lam Thanh trừng mắt nhìn Lam Nguyệt, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.
Lam Nguyệt: “…”
“Ngươi muốn tự khai hay bổn quân giúp ngươi khai ?”
Huyền Tịch lên tiếng, thanh âm vẫn nhàn nhạt, rõ ràng không có vấn đề gì,
nhưng không hiểu sao Phượng Lam Thanh cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây chính là thể loại nam chủ khó động vào nhất trong tất cả các vị diện.
Thông thường gặp loại người này cô đều tránh càng xa càng tốt. Nhưng xui xẻo chính là, nam chủ của vị diện này không những thuộc thể loại đó, mà còn là Thủ hộ giả !
“Ta nói, ta nói.”
Phượng Lam Thanh nuốt một ngụm nước bọt, xụi lơ nói. Hệ thống của cô cũng không phải loại cấp cao gì, cô cũng không phải Nhiệm vụ giả cao cấp, đối với một tồn tại
từng sánh ngang Chủ Thần, không thể không cúi đầu !
Vốn nghĩ mình
là người đi qua nhiều thế giới, lại có hệ thống hack, siêu việt hơn đám
người bị nhốt cả đời trong một vị diện, nhưng xem ra bản thân cô mới là
ếch ngồi đáy giếng.
Lam Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh Huyền
Tịch, hơi căng thẳng lắng nghe. Đây là lần đầu cô gặp được người hiện
đại ở nơi này, đúng là có chút kích động trong lòng. Nhưng người này
trước mắt hình như là thù ?
“Ta không phải Phượng Lam Thanh, tên
của ta là Kiến Tâm, là một nhiệm vụ giả. Thật ra ta đã chết, sau đó được hệ thống nghịch tập nữ phụ tìm thấy. Ta xuyên qua vô vàng tiểu thế
giới, giúp các nữ phụ đoản mệnh nghịch tập. Chỉ cần thu thập đủ tích
phân, ta có thể sống lại. Ta đến thế giới này vì oán niệm của Phượng Lam Thanh, ta gây phiền phức cho Phượng Lam Nguyệt cũng là để hoàn thành
nhiệm vụ, thật ra ta và cô ấy không có thù oán gì hết á, ta cũng không
muốn như vậy á.”
Huyền Tịch không nói gì, đúng là hắn có cảm nhận
được một khí tức kỳ lạ bao phủ lấy linh hồn của cô ta. Hơn nữa trong ánh mắt đó cho thấy, cô ta cũng không nói dối.
Lam Nguyệt suy tư nhìn Kiến Tâm, hỏi:
“Vậy ra cô là người làm nhiệm vụ xuyên nhanh, như trong tiểu thuyết hả ?”
“Đúng, đúng vậy.”
Kiến Tâm vội gật đầu, kém chút cô liền quên, nữ chủ của thế giới này là
người xuyên không. Nghĩ tới đây, ánh mắt Kiến Tâm sáng lên, Xem như là
đồng hương, có thể cô sẽ lấy được đồng tình của cô ấy ?
Không không, không thể ngu ngốc như vậy, kiếp trước cô ta là sát thủ, không phải loại dễ chọc gì.
“Tôi làm mấy chuyện này chỉ vì ký kết với nguyên chủ Phượng Lam Thanh, nếu
không hoàn thành được nhiệm vụ, vậy tôi chỉ có thể hồn phi phách tán.
Hai vị …”
Kiếm Tâm không biết, trước đây có nhiều nhiệm vụ giả đến vị diện này, đều bị giết chết cũng đem toàn bộ khai ra như cô ấy.
[Cảnh cáo, cảnh cáo, phát hiện ký chủ có hành vi tiết lộ bí mật hệ thống, lập tức tiến hành mạt sát.]
“Không, không, cứu…”
Lúc này thần sắc Kiến Tâm thay đổi, đau đớn từ sâu trong linh hồn truyền đến khiến nàng không thể bật lên bất kỳ từ nào nữa.
“Huyền Tịch !”
Lam Nguyệt vội vàng kêu lên, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng biết, nếu không làm gì, Kiếm Tâm sẽ chết.
Huyền Tịch lập tức ra tay. Hắn cảm nhận được rõ ràng, linh hồn của kẻ trước
mắt đang bị kéo khỏi cơ thể, hơn nữa đang bị công kích mà dần dần yếu
đi.
Chỉ trong chớp mắt, Huyền Tịch đã xuất hiện phía sau lưng Kiến Tâm, lần này Lam Nguyệt thấy rõ ràng rồi, đôi mắt Huyền Tịch vốn không
phải màu đen, mà là một màu tím trầm, lúc hắn dùng Thần lực, màu tím
trong mắt sẽ sáng bừng lên. Kim quang chói mắt bao phủ khắp người Kiến
Tâm, vẻ đau đớn trên mặt nàng cũng biến mất.
Huyền Tịch thu tay lại, Lam Nguyệt lập tức đi qua, đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi:
“Không sao chứ ?”
Chuyện hắn hạn chế dùng Thần lực nàng vẫn chưa quên đâu. Huyền Tịch ôm lấy nàng, cười khẽ:
“Nàng nghĩ ta là ai hả, yếu đuối như vậy ?”
Lam Nguyệt có chút ngượng ngùng, dù sau nàng là lo lắng, vẫn là không nên để hắn sử dụng Thần lực nữa tốt nhất.
“Cô ấy sao rồi ?”
“Không sao, chỉ là ngất đi thôi. Ta đã xen vào khế ước giữa cô ta với thứ kia, thay đổi một chút. Hiện tại cô ta có thể bắt đầu lại sống trong cơ thể
Phượng Lam Thanh.”
Nữ nhân này vốn phải giết, nhưng kẻ khác muốn giết người ngay mí mắt của hắn, sao có thể ?