Chương 21
Hiệu quả thuốc vẫn chưa hết, Minh Thận nghĩ cũng biết đây là ý gì, nhưng y vẫn có hơi ngơ ngác nhẹ nhàng “A ——” một tiếng.
Ngọc Mân đặt cằm lên vai y rồi trói tay y lại, hơi thở nóng bỏng. Minh Thận chờ một lát vẫn không nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ cảm thấy hai người bọn họ cách rất gần, mỗi lần Ngọc Mân hít thở y liền cảm thấy sống lưng thẳng băng của mình dán lên lồng ngực Ngọc Mân mà chuyển động theo sự đè ép, còn dán vào đồ vật nào đó có hơi cứng, lúc Minh Thận nghĩ đến đây thì căng thẳng cử động, tay ấn loạn một trận, cuối cùng lại phát hiện đó là ván giường.
Ngọc Mân không nói lời nào làm y bắt đầu nghi ngờ hắn ôm y ngủ thiếp đi —— trước đây Ngọc Mân cũng giống như vậy, lúc đọc sách thấy mệt thì sẽ ôm y vào trong ngực giảng sách, đang nói lại bỗng nhiên ngủ thiếp đi, lúc đó Minh Thận sẽ ngoan ngoãn cho hắn ôm, cũng không nhúc nhích.
Nhưng rất nhanh Ngọc Mân đã cử động. Lần này năm ngón tay của y cùng hắn nắm chặt nhau, không siết chặt cổ tay y giống như lúc trước mà dọc theo ống tay áo sờ lên vai y, bàn tay kia bỗng nhiên buông bàn tay trắng nõn của y ra, một cánh tay quấn chặt y giống như con rắn còn một tay khác thì lại vạch vạt áo y ra.
Minh Thận theo bản năng cản lại nhưng bị Ngọc Mân không cho mà nắm tay, thả về.
“Đừng sợ A Thận, hôm nay trẫm….” Khí nóng bốc lên lần nữa, thổi bên tai y ngứa ngáy, ngay cả âm thanh nghe vào cũng trở nên mê man giống như thấy quỷ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, “Trẫm chỉ đang bệnh nên lúc này có hơi nghiêm trọng thôi.”
Minh Thận đỏ mặt, lắp bắp nói: “Thần, thần biết mà. Nhưng, thế nhưng, Mân ca ca, có cần thần ra ngoài tìm người đến không, thị thiếp gì đó….”
“Trẫm không muốn.” Bàn tay kia đặt trên nút buộc y phục, tiếng hít thở phía sau cũng càng ngày càng nặng nề.
Minh Thận bỗng nhiên nghĩ đến bốn chữ “Lửa nóng công tâm”, nghĩ đến sau khi ăn ngũ thạch tán kia vào cơn nóng tất nhiên rất lớn, lỡ như chậm trễ thời gian một chút thì có phải sẽ xảy ra vấn đề lớn không? Y thuyết phục bản thân, bỗng nhiên cảm thấy không có gì căng thẳng nữa.
Tóm lại Ngọc Mân cần y mà y đúng lúc có thể giúp Ngọc Mân việc này, chỉ là kế hoạch của bọn họ đã bị rối loạn, trực tiếp từ hôn môi vượt đến bước này, nhưng sớm hay muộn thì cũng sẽ vượt qua bước đi này, nếu lại xấu hổ tiếp thì không giống như nam tử hán lắm mà cũng có hơi có lỗi với Ngọc Mân đã nuôi lớn y.
Đang lúc suy nghĩ miên man, Minh Thận chợt phát hiện Ngọc Mân đã tháo khuy áo thứ ba của y ra, quan phục cẩn trọng, cổ áo cực kỳ chặt chẽ, Ngọc Mân lại không động đến khuy áo trên cùng kia mà chỉ đụng đến mấy cái bên dưới, tìm tòi về hướng chỗ sâu.
Minh Thận phát hiện Ngọc Mân đang nhìn mình ——
Tựa đầu vào vai y, nghiêng đầu nhìn gò má của y qua lớp màn rồi nhìn cái cằm tinh xảo cùng yết hầu và cổ dễ dàng bẻ gãy giống búp bê sứ trắng. Giống như đây là lần đầu tiên quen biết hắn, ngay cả ánh mắt cũng không giống với lúc trước, đen kịt thâm trầm, làm người xem giật mình trong lòng.
Y không biết rằng một người như y mặc bộ quan phục ngay ngắn nghiêm cẩn kia vào, người trước là nghiêm túc, dáng dấp tao nhã, nhưng thật ra lại vừa ngoan ngoãn vừa dễ lừa, là một giọt mật đầu tim chảy bên trong đĩa sứ mỏng, lay động tạo ra một luồng sáng tối.
“Cái này thật sự rất kín đáo…. Hàng dệt tú phường làm rất tốt.” Ngón tay Ngọc Mân dọc theo khuy áo y đi lên, xuyên qua cổ áo đóng kín của y miễn cưỡng nhô ra, hơi dùng chút sức lực đè lên cổ họng y. Đó là tư tế bóp cổ y, dưới sự bức bách của hắn Minh Thận không chịu được mà ngẩng đầu lên cùng ngã ra sau, kết quả Ngọc Mân lại không đón được y ——
Ngọc Mân ôm eo y, cứ như vậy mà cùng ngã xuống.
Hai người đè lên nhau, Ngọc Mân thuận thế kéo y vào bên trong màn. Móc màn màu vàng keng một tiếng đánh vào thành giường, y phục rơi rớt ngổn ngang giống như cánh hoa. 𝑻ì𝑚 t𝐫𝓊𝙮ện ha𝙮 tại ﹍ 𝑻𝐫U𝑚𝑻 𝐫𝓊𝙮ện﹒𝑉N ﹍
Minh Thận nhớ tới một câu đồng dao —— “Nhụy hoa trùng điệp, xuân nở bên trong”, cũng không biết là nghe được từ chỗ nào, ước chừng là một đoạn hồi ức xa xôi lúc còn nhỏ. Mùa xuân là mùa mèo kêu xuân*, y chợt nghĩ đến con mèo nhỏ mà Ngọc Mân đưa mình, cũng là mấy ngày gần đây y mới biết đế vương trong cung luôn luôn dùng mèo để dạy dỗ hoàng tử từ mười hai tuổi trở lên, ám chỉ vỡ lòng, lúc mỗi hoàng tử tới mười hai tuổi sẽ nhận được một đôi mèo đực cái vào mùa xuân, năm thứ hai thì đưa tới luyến đồng cùng thị thiếp, chỉ là y và Ngọc Mân lại chưa từng trải qua.
(*Mùa mèo động dục.)
Y bị Ngọc Mân đè trước người, cả người đều bị Ngọc Mân ôm lại giống như con thuyền loạng choạng trong gió, lung lay rung chuyển. Xiêm y của hai người đều rất ngay ngắn, cho dù Minh Thận bị cởi ra nhưng cũng chỉ là tháo vài cái khuy áo. Nhưng mà Minh Thận cảm thấy bản thân sắp bị hành hạ đến điên rồi —— không riêng gì Ngọc Mân mà là chính y, năm mười bảy tuổi cũng là lúc khí huyết sung mãn, sau khi thấy người khác làm chuyện này bên trong kỹ viện y cũng học được cách tự mình giải quyết nhưng chẳng làm thường xuyên.
Vào kinh sắp được nửa năm y đã lâu không có cảm giác da dẻ ồn ào khô cạn này, hô hấp cũng không bình tĩnh lại được. Ngọc Mân nhìn y, y không thể hạ thấp thể diện dùng tay giải quyết nên chỉ có thể đi theo tiết tấu của Ngọc Mân.
Một lát sau, Ngọc Mân bỗng biên dừng lại, dường như ngửi được một loại khí tức bí ẩn nào đó trong không khí: “Được rồi, cục cưng?”
Minh Thận thẹn đến mức tóm lấy chăn giấu bản thân đi.
Ngọc Mân kiên nhẫn đào y ra ôm bào trong ngực, cười khẽ vỗ nhẹ đầu y: “Đừng sợ, A Thận, mỗi người đều có cái này…. Trẫm cũng có, không việc gì phải thẹn thùng.”
Hắn giống như đang nói bí mật nhỏ gì: “Nhưng mà của người chỉ có trẫm biết được, dáng vẻ ấy của trẫm cũng chỉ có ngươi biết. Hiểu chưa?”
Minh Thận gật đầu hít một hơi, suy nghĩ đây chỉ là một màn dạo đầu mà màn kịch quan trọng vẫn còn phía sau, vì vậy bắt đầu run rẩy cởi y phục mình ra.
Sau khi cởi được một nửa y bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Ngọc Mân không thích hợp lắm, dường như quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn y. Minh Thận bởi vì vậy nên có hơi chần chờ: “Vậy, bệ hạ, không….”
Ngọc Mân có lẽ cũng không quá chắc chắn: “Trước tiên ngươi…. Nằm xuống?”
Hai người đều không có kinh nghiệm. Ngọc Mân cúi người nhìn y bởi vì thẹn thùng mà để lộ lỗ tai hồng nhạt, chỉ cảm thấy máu nóng sắp dâng trào lên đến đỉnh đầu, lý trí của hắn cũng sắp không dấu vết mà sụp đổ theo loại rung động khó giải thích được này. Nhưng mà hắn vẫn chậm chạp không có hành động, cũng giống như con sói cô độc lần đầu tiên đi săn rốt cuộc bắt được một con nai cửu sắc linh hoạt dễ bảo nhưng lại không biết ăn thế nào.
Minh Thận vừa nhìn như thế, Ngọc Mân lập tức nói: “Trẫm sợ thân thể ngươi không chịu được.”
Minh Thận nhìn hắn một lát, nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Gần đây ta có uống thuốc, một bát cũng không đổ còn có rèn luyện thân thể. Ngay cả thần quan đại nhân cũng nói gần đây khí sắc của ta không còn kém giống như lúc trước nữa.”
“Vì sao?” Ngọc Mân lại gần xoa đuôi mắt y, thấp giọng hỏi, “Vì sao gần đây lại ngoan như vậy?”
Minh Thận lườm hắn một cái, giọng điệu vẫn còn mềm nhũn: “Thần quan đại nhân nói sớm ngày đôn hợp…. Nhân luân, vậy….”
….
Cuối cùng Ngọc Mân đè y lên giường giày vò gần hai canh giờ.
Chuyện nên làm hay không đều đã làm toàn bộ, hai người đều là trẻ con miệng còn hôi sữa nên không biết nhiều lắm, Ngọc Mân chỉ lo làm y đau, Minh Thận chỉ hơi nhăn mày hắn liền mềm lòng, vậy nên quấn lấy Minh Thận muốn y làm những chuyện khác cho hắn, lời nói cũng không đứng đắn hơn so với bình thường rất nhiều: “Lúc ở Giang Nam ngươi đã làm thế nào hả? Có học hay chưa?”
“Làm cho trẫm xem.”
“Lại đây, tay để ở chỗ này, trẫm dạy ngươi….”
Minh Thận cảm thấy Ngọc Mân có hơi không bình thường lại cảm thấy chỉ sợ bản thân cũng có một chút không được bình thường. Màn vừa đóng, hai người giống như đều trở nên không giống bình thường lắm, dường như biến thành người khác, chuyện xấu mất mặt gì cũng có thể làm hết.
Chỉ có một điểm y xác nhận được: Mân ca ca đúng thật rất không nghiêm chỉnh.
Ban ngày tuyên dâm, sau khi bọn họ giày vò xong cũng chỉ mới tới giữa trưa. Minh Thận không nhìn ra sắc trời nên tưởng rằng sắp đến tối, bỗng nhiên vội vàng muốn đứng dậy xuống giường: “Bốc đại nhân nói hôm nay ca của ta sẽ tới, làm sao bây giờ, ta quên mất, Mân ca ca ta cáo lui trước, sớ tấu đưa đến ngươi nhớ xem, còn có Bốc đại nhân kêu ta mang hồ sơ đưa tới kinh xem xét.”
Y nói xong muốn xoay người xuống giường lại bị Ngọc Mân lôi trở về: “Ngươi ở lại chỗ này đi trẫm sai người đi đón hắn, tất cả đều sẽ lo liệu tốt.”
Minh Thận nói: “Nhưng mà nếu ta về nhà muộn ca của ta sẽ lo lắng, chân của huynh ấy bị tật người bình thường không thể chăm sóc tốt được, huynh ấy cũng phiền phức giống như ta, ăn đồ ăn cũng rất chú ý, huynh ấy không ăn hành gừng tỏi cũng không ăn rau thơm rau hẹ, y phục cũng chỉ mặc gấm có hoa văn đỏ….”
Y đứng đó luyên thuyên làm Ngọc Mân không thể không kêu người vào nói cho họ biết canh giờ, Minh Thận vừa nghe chỉ mới giữa trưa thì cũng không còn vội vã nữa
Bọn hạ nhân bưng khăn nóng cùng nước nóng lên rồi thay đệm giường. Đúng lúc bụng Minh Thận kêu rột rột Ngọc Mân đã kéo y mặc y phục bước xuống giường, đốt lửa than đặt bên cạnh, ấm áp dễ chịu làm người khác cảm thấy buồn ngủ.
Minh Thận ăn cơm nước xong thì bắt đầu mệt rã rời, nhưng nghĩ đến việc đi đón Hoắc Băng thì lại kiên trì đợi Ngọc Mân ăn xong mới có thể xin cáo lui. Quân thần dùng cơm cùng bàn, người làm thần tử nhất định phải đợi quân chủ bỏ đũa xuống thì y mới có thể buông đũa theo, cũng như vậy, sau khi quân chủ ăn no thì dù thần tử có đói bụng cũng không thể ăn tiếp.
Kết quả Ngọc Mân lại chậm lạ thường —— Minh Thận đã uống xong ba chén nước nóng nhỏ, ngay cả mí mắt cũng sắp không mở ra được. Đợi nửa ngày sau y mới thấy Ngọc Mân buông đũa xuống.
Sau đó, cầm thìa canh lên bắt đầu ăn canh.
Ngọc Mân thong thả uống canh, đề nghị: “A Thận, có muốn đi ngủ một lát không? Lát nữa trẫm sẽ gọi ngươi.”
Minh Thận vừa nghe hắn sẽ gọi y thì vô cùng vui vẻ mà lăn lên giường nhỏ, sắp xếp xong chăn chuẩn bị ngủ. Kết quả một lát sau Ngọc Mân lại đi tới.
Minh Thận mở một con mắt nhìn hắn: “Bệ hạ cũng muốn ngủ trưa sao?”
Ngọc Mân nói: “Ừm, trẫm đọc sách bồi ngươi ngủ một lát, lát nữa sẽ gọi ngươi.”
Lúc này Minh Thận mới yên tâm lớn mật mà ngủ thiếp đi.
Kết quả y không nghĩ tới chính là Ngọc Mân căn bản sẽ không gọi y, hắn ôm y cùng ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại sắc trời đã tối đen mà cố tình Ngọc Mân vẫn chưa tỉnh, lúc Minh Thận lấy lại tinh thần đã không biết là giờ gì.
Y sốt ruột, hết cách chỉ có thể thử thăm dò mà đẩy Ngọc Mân một cái, phát hiện Mân ca ca ngủ rất sâu, hoàn toàn không có ý muốn tỉnh lại.
Tính khí Ngọc Mân lúc rời giường luôn luôn rất nghiêm trọng nên Minh Thận cũng không dám mạnh mẽ lay hắn tỉnh, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, âm thầm cầu nguyện ca y đừng nên đến quá sớm hoặc là đã thu xếp xong xuôi, nếu không y cũng không biết nên giải thích thế nào, một ngoại thần như y tiến cung báo cáo công việc lại cứ thế ở từ sáng sớm đến hoàng hôn.
Sau khi y kiên trì đợi thêm một nén nhang, Ngọc Mân từ từ tỉnh lại.
Minh Thận vội vàng nói: “Mân ca ca, ngài nghỉ ngơi xong chưa? Nếu xong rồi thì thần phải đi về trước để đón ca của thần.”
“Sớm như vậy lại phải quay về? Người trẫm phái đi tiếp ứng sớm đã đến, Hoắc Băng cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi xa đệ đệ thì không chịu được.” Ngọc Mân nhíu mày, dường như vẫn còn lười biếng không muốn động đậy. Lúc này ánh sáng trong phòng ảm đạm nhưng cũng không tối đến mức không thấy rõ, nhóm cung nhân sợ quấy rầy đến bọn họ nghỉ ngơi vì vậy cũng không đốt đền. Minh Thận vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt Ngọc Mân, dáng vẻ hơi nheo lại, lấp lánh ánh sáng làm y lập tức nhớ tới vẻ mặt lúc Ngọc Mân dựa vào vai y nghiêng đầu nhìn y, trên mặt cũng nhanh chóng bỏng rát.
Y ngập ngừng nói: “Nhưng mà ta vẫn không yên tâm cái chân tật của ca ta.”
“Sợ cái gì? Trẫm cũng đâu phải không cho phép ngươi về.” Ngọc Mân nắm một sợi tóc y, nhéo nhéo vành tai y, buồn bực cười: “Lúc ngươi còn nhỏ, chỉ cần trẫm không ở bên cạnh ngươi một chút là ngươi sẽ khóc rồi chạy khắp sân tìm người.”
Minh Thận suy nghĩ một lát, nói thầm: “Đó là lúc còn nhỏ.”
“Vâng, nhóc A Thận của chúng ta lớn rồi, có ca ca ruột khác rồi nên không thân thiết với trẫm nữa.” Ngọc Mân nhéo mũi của y, hơi nở nụ cười.
Minh Thận nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc thì hơi ngẩn người, sau đó có chút rầu rĩ: “Ngươi không cần nói những lời này Mân ca ca. Ta nghe được thấy rất khó chịu.”
“Có cái gì khó chịu?” Ngọc Mân nói, “Trẫm còn chưa nói xong, hôm nay A Thận là Hoàng hậu của trẫm, so với trước đây thì có tiến bộ hơn.”
Minh Thận lập tức biết mình lại bị hắn lừa gạt nên dứt khoát không để ý tới hắn. Ngọc Mân ôm y vào lòng, cũng không giận y không nói chuyện mà ngược lại vô cùng nghiêm túc nghịch ngón tay Minh Thận qua lại, không ngại tẻ nhạt.
Minh Thận yên lặng một lát, vẫn là không nhịn được lên tiếng: “Vậy Mân ca ca, lúc nào thì ta mới có thể quay về vậy?”
Ngọc Mân không nói lời nào, lần nữa khôi phục thành dáng vẻ mặt không có cảm xúc. Minh Thận sợ hắn tức giận, nhanh chóng dụ dỗ: “Mân ca ca, ta đã đợi ở đây rất lâu rồi, cho dù là thân tín thì cũng không có ai đợi lâu như vậy, bây giờ còn không thể để cho người khác biết nên vẫn là cẩn thận chút thì tốt hơn có đúng không? Lại nói tiếp, ngài trúng ngũ thạch tán, cũng không biết liều lượng bao nhiêu, nếu thái y nói ngài phải tĩnh dưỡng vậy thì ngài cần phải tĩnh dưỡng, ta luôn ở đây quấy rầy ngài cũng không phải chuyện tốt lắm. Ngài phải nhanh chóng khỏe lên, nếu như người khác vừa thấy ngài mấy ngày không vào triều thì chắc chắn sẽ vạch tội ngài là hôn quân, không cần chính.”
Ngọc Mân nhìn y, đôi môi mấp máy. Minh Thận hơi sốt sắng, không hiểu sao lại cảm thấy câu kế tiếp của Ngọc Mân sẽ là —— “Hôm nay trẫm làm hôn quân một lần cũng không sao”, nhanh chóng nói trước khi hắn mở miệng: “Vậy ta bồi ngài uống hết thuốc rồi đi có được không? Ngài nghỉ ngơi thật tốt, chờ ta sắp xếp cho ca xong thì sẽ tiến cung tìm ngài.”
“Tìm ta làm gì?” Ngọc Mân liếc y, thấp giọng nói, “Không đến cũng không sao, trẫm không muốn ngươi tới.”
Minh Thận lập tức ôm cánh tay hắn quơ quơ: “Mân ca ca không nên giở tính trẻ con ra, thần đến hầu hạ ngài uống thuốc. Tới thì vẫn muốn tới, Mân Mân nhớ ta thì phải làm sao bây giờ? Lúc đó ngài lại phải mang đứa nhỏ đến.”
Ngọc Mân nói: “Ngươi vẫn chưa nói tới tìm ta làm gì.”
Minh Thận suy nghĩ một lát, không chắc chắn nói: “…. Tìm?”
Nói xong câu đó y liền hối hận, ánh mắt liếc qua đệm giường dưới người, nhớ tới chuyện bọn họ đã làm lúc lúc sáng sớm thì lập tức đỏ mặt.
Ngọc Mân: “…. Ừm.”
Minh Thận nhanh chóng xuống giường mò mẫm bưng chén thuốc tới cho Ngọc Mân, rồi còn đắp thêm chăn bông cho Ngọc Mân —— có một loại lạnh gọi là Minh Thận cảm thấy lạnh, từ trước đến giờ y luôn bị quấn giống như quả cầu nhưng Ngọc Mân lại mặc áo mỏng ra ngoài tản bộ làm cho Minh Thận luôn rất không yên lòng, thường xuyên nhân lúc nửa đêm mà chui lên đắp chăn cho Ngọc Mân, chăn của bọn họ rất ít nên có cái gì thì đắp cái đó, cũng làm cho Ngọc Mân thường xuyên bị chất thành đống vải bông cao trên người, vừa nóng vừa bị gối rơm đè cho tỉnh.
Ngọc Mân yên lặng ngồi trên giường, mặc cho Minh Thận quấn hai lớp chăn bông mùa đông thật dày cho hắn vào cuối xuân, sau đó cầm chén thuốc nóng, đợi đến lúc cảm thấy thời gian không sai biệt lắm thì dùng thì bạc múc canh đút cho hắn.
Ánh mắt Ngọc Mân vẫn luôn đặt trên mặt Minh Thận không dời đi. Sau khi uống được mấy muỗng hắn bỗng nhiên nói: “Quá nóng.”
Minh Thận cầm thìa múc chút nước thuốc nhỏ lên mu bàn tay thử một chút, nghi ngờ nói: “Không nóng mà, ta thổi thổi cho ngài có được không?”
Nói xong thì múc một muỗng nhỏ đưa lên thổi mấy hơi nhẹ. Lúc đút cho Ngọc Mân, hắn lại nói: “Quá nguội, mùi rất tanh. Bên trong thuốc này có bỏ thêm thứ gì vậy?”
Lần này Minh Thận có hơi do dự. Y cũng không biết bên trong chén canh thuốc này bỏ thêm thứ gì, ngửi thử cũng chỉ là vị đắng bình thường, không biết mùi tanh Ngọc Mân nói rốt cuộc là từ đâu mà đến, y nếm thử một miếng phát hiện chẳng qua chỉ là bỏ thêm chút bạch truật tươi.
Có lẽ tấu chương ban ngày trách cứ Ngọc Mân ăn chín món vào buổi sáng kia là đúng? Vị quan viên kia còn hùng hồn phân trần, còn suy ra rất nhiều như là cách làm của mấy vị đế vương xa hoa dâm dật khác hi vọng Ngọc Mân cảnh giác, hiện tại Minh Thận cảm thấy có lẽ không thể chỉ trách bị đại thần kia, Mân ca ca của y dường như thật sự trở nên yếu ớt rồi.
Y nhanh chóng phê bình suy nghĩ của mình: Nếu đế vương không thả lỏng một chút thì cũng rất mệt mỏi, tóm lại là Ngọc Mân không có sai, y phải biết thông cảm.
Ngọc Mân nhìn y hồn ở trên mây thì không nói lời nào, dáng vẻ ngay cả chén thuốc cũng buông xuống, một lát sau nói: “…. Còn đút trẫm không?”
Minh Thận: “?”
Ngọc Mân cân nhắc một lát: “Nếu vẫn còn đút thì trẫm có thể không so đo nóng lạnh.”
Minh Thận lấy lại tinh thần: “A, đút.”
Y bưng chén lên chuẩn bị đút thuốc cho hắn, đầu ngón tay lại đột nhiên cảm giác được chút ấm áp, là Ngọc Mân giữ lại bát từ một bên khác nên đầu ngón tay đã đụng y. Quân vương trẻ tuổi cúi người xuống uống một hớp nhỏ trên tay y, sau đó lại kéo y qua hôn lên môi y.
Minh Thận sửng sốt một chút. Y nếm được vị ngọt cùng đắng chát của thuốc bổ, cũng nếm được một chút ấm lạnh của môi lưỡi Ngọc Mân so sánh với nước thuốc.
Nhiệt độ rõ ràng là vừa vặn, y nghĩ.
Y nhìn Ngọc Mân.
Ngọc Mân nói: “Trẫm đọc được trong sách, lúc bệnh tình nghiêm trọng đều phải dùng miệng đút thuốc.”
Minh Thận nhìn Ngọc Mân khí sắc còn tốt hơn y đang dựa vào một bên giường, nghi ngờ đánh giá hắn: “Nhưng mà bệnh tình của bệ hạ không nghiêm trọng lắm mà…. Có phải ngài chỉ là muốn làm lữ ——”
Y không dám nói câu kế tiếp bởi vì Ngọc Mân đã liếc y một cái, có chút hung ác.
Ngọc Mân bất động thanh sắc thu tay lại, quấn chặt hai lớp chăn bông Minh Thận đắp cho hắn, chỉ để lộ cái đầu ra nhìn y: “Bây giờ trẫm hành động bất tiện, ái khanh có thể hiểu không.”
Minh Thận vội vàng nói: “Hiểu hiểu.” Nói xong còn thuận tiện thử nhiệt độ từng muỗng cho hắn, rồi lại cúi người đút.
Sau nhiều ngày như vậy Minh Thận cũng đã quen làm Lữ tự, gần như không còn chướng ngại tâm lý nào. Nói chung miệng chạm miệng chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, cũng không có gì quá xấu hổ, thậm chí làm nhiều lần còn quen tay làm nhanh. Y còn tổng kết được bình thường làm Lữ tự thì giống như gặm một quả đào mềm mại mọng nước, bây giờ nếm được nước thuốc thì giống như gặm trúng quả dừa sống mà ca y mang cho, cẩn thận không làm đổ là được.
Y đang xuất thần, lúc cảm thấy có hơi thèm thì lại nhìn thấy Ngọc Mân nhíu mày, bất mãn nói: “Không được, ngươi không tập trung, A Thận.”
Minh Thận giống như phát hiện ra cái gì lớn lao, nín nhịn một hồi lâu cuối cùng mới nói ra: “Mân ca ca, thật ra ngươi chỉ muốn làm Lữ Tự thôi đúng không?”
“Cũng không phải như vậy, là dược tính chưa hết.” Ngọc Mân bình tĩnh nhìn y chăm chú, mang theo chút ý tứ hàm súc nhìn kỹ, “Ngươi là đang cảm thấy trẫm không cố gắng uống thuốc, mượn cơ hội làm Lữ Tự với ngươi nên ở trong tối trào phúng quân chủ háo sắc sao?”
Minh Thận sợ đến mức lập tức vung tay: “Không có không có, đây, Mân ca ca, ngươi uống hết chén thuốc này đi.”
Tuy rằng trong lòng y thật sự cảm thấy như vậy, từ lần Ngọc Mân hôn ra vết tích trên cổ khi trước y đã nhìn thấu được manh mối. Nhưng mà sau đó y suy nghĩ một chút liền hiểu, từ khi Ngọc Mân lên ngôi thì dường như không còn cho phép bản thân buông thả, có chút không giống với Mân ca ca mà y quen biết trước đây, ví dụ như chữ viết không còn là chữ nhỏ ngay ngắn mà là không biết lúc nào đã học được hành thư phóng khoáng; ví dụ như lúc trước Ngọc Mân nói cho y biết hắn không thích mấy thứ ầm ĩ như ca vũ hí kịch nhưng bây giờ lại sửa chữa lại hí lâu, ví dụ như lúc trước mang theo y đập bể tượng bồ tát, là một tên nhóc bất kính thần linh nhưng bây giờ lại bắt đầu thờ phụng Vô Lượng Thiên Tôn, còn muốn y nghiêm túc học tập làm Hoàng hậu…. vân vân, những điều như vậy.
Minh Thận cảm thấy chuyện này rất bình thường, giống như y sau này cũng thích đi dạo kỹ viện, một khi một người nín nhịn mười năm trong khốn cảnh được thả ra thì tất nhiên sẽ quay về chân ngã, thuận tiện lại tìm đến một chút việc vui trước đây không biết. Y chỉ là cần tốn một chút thời gian tìm hiểu Ngọc Mân hiện tại mà thôi.
Ngọc Mân uống thuốc xong, Minh Thận tay chân nhanh nhẹn đỡ hắn nằm xuống rồi lấy tay đo nhiệt độ, cảm thấy giường vẫn quá lạnh vì vậy liền dò hỏi: “Ta…. Lấy thêm chăn bông cho ngài?”
Ngọc Mân chưa nói có cho hay không.
Minh Thận đã hí hửng ôm chăn, tỉ mỉ nhét góc chăn cho hắn rồi còn nhét thêm ba bình nước nóng vào, đặt một cái khăn tay trắng lên trán Ngọc Mân. Sau khi làm xong tất cả những thứ này y phủi tay, báo cho hắn biết: “Vậy Mân ca ca, ta đi trước nha.”
Ngọ Mân bị y che trong chăn không thể động đậy, lộ ra cái đầu nhìn y: “Trẫm tiễn ngươi.”
Minh Thận nói: “Không cần, ngài cứ nằm đi, ai ai đừng, ta vất vả lắm mới đắp kín ba lớp chăn ——”
Thế nhưng Ngọc Mân đã vươn mình xuống, làm bộ muốn tới bắt y. Minh Thận quay người định chạy nhưng vẫn bị đuổi kịp, Ngọc Mân ôm y từ phía sau lưng, dáng vẻ như treo trên người y, thấp giọng nói: “Trẫm không muốn ngươi đi, trẫm bị bệnh ngươi cũng không muốn ở cùng trẫm sao?”
Minh Thận cố gắng chui ra từ trong lồng ngực hắn, vỗ vỗ tay hắn: “Ngày mai thần sẽ tới đây tiếp mà, ngài mau quay lại giường đi.”
Y còn có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Mân ca ca có hơi trẻ con, đừng nghịch mà.”
Ngọc Mân thề thốt phủ nhận: “Trẫm không có, nguyên nhân là do thuốc. Ngươi nói rồi, ngày mai phải tới đấy.”
Minh Thận liên tục đồng ý.
Hai người lôi kéo nhau một phen, lúc này Minh Thận mới có thể đi khỏi đại điện.
Bên ngoài gió thổi nhẹ xen lẫn chút mưa bụi, sau khi ra ngoài mới biết bên trong ấm áp thế nào, một khắc lúc bước ra kia trong lòng Minh Thận bỗng nhiên sinh ra một chút không nỡ, cũng không biết có phải là do lưu luyến ấm áp bên trong hay là cái khác.
Ánh mắt của y quét qua tiền viện ngăn nắp trống trải, ngửi thấy một chút mùi máu tanh mơ hồ. Lúc này y mới nhớ ra cuối cùng mình lại quên hỏi Ngọc Mân tình huống bây giờ là như thế nào, vì sao lại nhận mỹ nhân Vương Bạt đưa còn suýt nữa bị hạ thuốc.
Đẹp đến mức nào?
Y bỗng nhiên có chút tò mò, cũng muốn nhìn thử rốt cuộc Ngọc Mân yêu thích kiểu như nào, nhưng mà ngẫm lại mỹ nhân kia phân nửa là đã chịu đình trượng làm cho hương tiêu ngọc vẫn, y bỗng lo sợ mà buông tâm tư này xuống.
Y bước xuống cầu thang, nhớ tới “Bắt gian” mà Ngọc Mân nói với mình thì không khỏi nở nụ cười, sau khi cười xong cũng không biết trong lòng là tư vị gì.
Sau này Ngọc Mân phong phi y phải dùng thân phận nam tử đi cân bằng hậu cung sao? Minh Thận từ từ suy nghĩ, có chút mờ mịt.
Y nghe thấy tiếng động vang lên phía sau thì quay đầu lại nhìn, là Ngọc Mân đi theo, dường như có lời gì quên mất muốn nói với y nhưng quay đầu lại thì không hề nói gì. Minh Thận vẫy tay với hắn.
Vẻ mặt Ngọc Mân có hơi không tự nhiên, cũng vẫy tay với y.
*
Sau khi Minh Thận xuất cung thì nhận được tin tức nói là Hoắc Băng đã đến kinh thành, vào ở nhà cũ Minh thị. Hơn nữa nguyên nhân bởi vì Minh Thận không tới nên Bốc Du đã đi tiếp ứng Hoắc Băng bị ném ở trong gió rét run lẩy bẩy trước.
Lúc Minh Thận chạy tới đúng lúc Bốc Du đi ra, cũng không kịp giữ hắn lại uống chén trà. Sau khi y đi vào sân hỏi gia đinh mới biết được Hoắc Băng đã ngủ rồi.
Bình thường Hoắc Băng sẽ không ngủ sớm như vậy, Minh Thận phỏng đoán ca y lúc này đang tức giận, bèn chạy tới đập cửa phòng nhưng cũng không thấy Hoắc Băng lên tiếng nên đành phải nhận mệnh.
Nhiệm vụ gần đây của y dường như lại trở thành dỗ ca ca, dỗ Ngọc Mân xong lại dỗ Hoắc Băng, còn phải không được lặp lại giống vậy.
Minh Thận ăn qua loa chút gì đó, dự định tắm rửa xong đi ngủ sớm một chút để sáng mai chịu đòn nhận tội với Hoắc Băng. Hạ nhân đun nước nóng, Minh Thận được thanh tĩnh bèn cầm quyển sách vừa tắm vừa nghiền ngẫm đọc. Còn chưa xem được nửa trang của quyển sách cổ trị quốc thì cửa phòng ngủ của y bỗng nhiên “Ầm” một tiếng đẩy ra, Hoắc Băng đẩy xe lăn đi vào, sát khí lẫm liệt.
Minh Thận sợ đến mức suýt nữa nhảy vào trong nước. Chờ sau khi y thấy rõ là ca mình thì y lại dè dặt chìm xuống dưới, ý đồ mượn thùng gỗ che đậy thân thể của mình ——
Cũng không phải là trốn tránh cái gì mà là ban ngày Ngọc Mân đã làm ra rất nhiều vết tích trên người y, nếu bị Hoắc Băng nhìn thấy, y đương nhiên trăm miệng cũng không thể bào chữa được.
Hoắc Băng đứng trước cửa nhìn y, mắt phượng nhắm lại: “Quay về rồi? Tắm xong chúng ta nói chuyện?”
Minh Thận nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn nói: “Được.”
Hoắc Băng vẫn không đi, hắn đẩy xe lăn đi vào đi xung quanh phòng y giống như thị sát: “Cũng được. Ta chưa từng ở chỗ này, đây là căn phòng lúc đầu của đệ sao?”
Minh Thận vội vàng nói: “Đúng vậy, ca.”
Y một mặt chú ý quan sát Hoắc Băng một mặt muốn nhân lúc hắn không chú ý mà nhanh chóng lấy áo choàng che người mình là, gần như là trong tích tắc y bước ra khỏi bồn tắm Hoắc Băng quay người lại, ánh mắt quét về phía y.
Minh Thận: “….”
Hoắc Băng giống như không có phát hiện ra sự khác thường của y, chỉ là có chút khó hiểu: “Không lau nước sao? Hôm nay rất lạnh.”
Minh Thận vội vàng nói: “Vẫn ổn vẫn ổn.”
Y vừa rét run vừa lẻn đến một bên khác trùm xiêm y thật dày lên.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, y cúi đầu đẩy Hoắc Băng vào phòng chính ngồi xuống, đốt lửa than, đi tìm cái ghế tựa lông Bạch hổ mà phụ thân y thường xuyên nằm, đỡ Hoắc Băng ngồi lên.
Hoắc Băng hài lòng: “Có hiếu, Thận Thận ngoan.”
Minh Thận lập tức nói: “Nên làm, nên làm.”
Y dáng vẻ chân chó bận bịu tứ phía muốn lấy điểm tâm cho Hoắc Băng ăn rồi lại xoa bóp cho hắn, sau vài lần chân thành kiểm điểm Hoắc Băng mới miễn cưỡng tha thứ cho y: “Được, đừng bận nữa ngồi đi, thấy đệ cực khổ như vậy nên tha cho đệ một mạng đấy. Lại đây nói chuyện cùng ca ca một lát, mấy ngày qua ở kinh thành thế nào?”
Vì vậy Minh Thận nói hết cho hắn nghe mấy thứ nghe thấy nhìn thấy mấy tháng nay, đương nhiên có lược bỏ bớt chuyện của y và Ngọc Mân. Hoắc Băng nghe thấy bây giờ y đang làm thủ hạ của Bốc Du, còn bái Ô Vân Nhã Chính làm sư phụ thì thở dài nói: “Việc cũng đã rồi, cục cưng A Thận của ta, đệ theo bọn họ thì ca ca của đệ cũng không thể không theo bọn họ được, tại sao đệ không thương lượng với ta?”
Minh Thận có chút chột dạ: “Còn phải thương lượng sao? Ta, ta vẫn luôn ủng hộ Mân ca ca, huynh cũng biết mà.”
“Đệ ủng hộ bệ hạ tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng đệ phải biết là cho dù cùng chung lập trường nhưng về sau cũng sẽ nảy sinh bất đồng phe phái. Chỉ cần đệ làm môn sinh Ô Vân Nhã Chính, xưng huynh đệ cùng Bốc Du, vậy trong mắt người khác đệ đương nhiên đã gia nhập đảng phái bọn họ. Về sau bọn họ muốn đệ dốc sức, kêu đệ chịu chết, đệ có đi không?” Ánh mắt Hoắc Băng u ám, “Ta vốn dự định để đệ chờ ta ba năm, không ở cùng với bất cứ người nào, lúc đó hai huynh đệ chúng ta một nhóm, đệ có ân sủng của Hoàng đế, ta có căn cơ Hoắc gia, mà bây giờ….”
Y dùng tay đẩy trán Minh Thận, than thở: “Đệ nha đệ! Nghe hiểu không? Thận Thận, đây chính là sự khác nhau giữa làm lão bản với làm trợ thủ cho người khác! Hai ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, ca ca nhất định không thể để ngươi một mình, ngươi đã lựa chọn vậy ta không thể làm gì khác hơn là gia nhập với bọn đệ.”
Minh Thận trợn mắt ngoác mồm: “Còn, còn có loại chú ý này sao…. Nhưng mà ca, Bốc đại nhân rất đáng tin tuy rằng hắn và ta đều là thư đồng của bệ hạ, nhưng mà ta cũng có nghe nói về vị Ô Vân đại nhân kia, là phái trung lập nổi danh nên không có gì lo lắng….”
Hoắc Băng chọc vào gáy y: “Người khác nói lão trung lập đệ liền thật sự coi lão trung lập, có phải ngốc không?”
Minh Thận bị hắn dạy bảo đến mức á khẩu không trả lời được. Hoắc Băng cầm một quả quýt, ung dung lột vỏ, nói với y chuyện trong triều.
“Sư phụ ngươi, Ô Vân Nhã Chính, nhìn thành thật hàm hậu nhưng thật ra lại khôn khéo đưa đẩy, năm đó lúc Trương Niệm Cảnh đối địch với Thanh Dương thị, Thái tử đảng liên tục ngã ngựa ý muốn nâng đỡ Tam Hoàng tử thượng vị, hai nhà Minh Hoắc chúng ta chỉ là bị dính líu vào, có chút giao tình nên bị đuổi tận giết tuyệt. Đệ nói xem, vì sao Ô Vân Nhã Chính chống đỡ được thế gia vọng tộc Thanh Dương, vững vàng ngồi lên vị trí thứ phụ?”
Minh Thận cẩn thận hỏi: “Bởi vì ông ấy rất có năng lực sao?”
“Có thì có, nhưng khắp thiên hạ có rất nhiều người tài ba, lão cũng không phải tướng quân mang binh thì tại sao không thể thay thế được?” Hoắc Băng liếc y một cái, “Lão sớm đã phản bội Trương đảng là thật, bây giờ âm thầm tranh chấp với Trương đảng trong bóng tối cũng là thật. Thứ nhất và thứ hai, Trương Niệm Cảnh bất tử lão sẽ vĩnh viễn là thứ phụ. Bởi vì nguyên nhân này nên lão mới nhận Bốc Du làm môn sinh.”
“Tên Bốc Du này thoạt nhìn nghiêm cẩn đứng đắn, là một lương thần trung lập nhưng thật ra sớm đã bày mưu tính kế cho Thanh Dương thị lúc làm thư đồng choTam hoàng tử. Đệ biết Tam Thái tử chết như thế nào không?”
Minh Thận xích lại gần vội vã hỏi: “Chết như thế nào?”
“Bốc Du dạy gã đọc chữ, bởi vì Tam hoàng tử viết chữ ‘Sắc’ trong <> không được đẹp, vì vậy đã yêu cầu Tam hoàng tử chép phạt chữ này nhiều lần. Một ngày sau đó, tiên đế —— a, bây giờ là Thái thượng hoàng nghe được lời nói ‘Tam điện hạ dùng mực đỏ phê chữ sắc lên sách’ thì giận tím mặt, sau đó thì chọn lúc thích hợp đi xem đúng lúc nhìn thấy Tam hoàng tử đang viết chữ này —— Bốc Du dạy gã viết lại đúng trúng, ai có thể nói rõ được đây?”
Hoắc Băng xé vỏ quýt ra, nghe thấy tiếng gân quýt rách ra, sau khi bóc xong thì hắn lại bắt đầu chậm rãi xé lớp vỏ mỏng bên ngoài thịt quả long lanh.
“Lúc đó Tam hoàng tử cùng tuổi bệ hạ, trăm miệng cũng không thể bào chữa, lại đúng lúc thần quan Đàn Xã Tắc bốc được quẻ đập cũ xây mới, cho rằng nên đổi chủ, Thái thượng hoàng dưới cơn nóng giận đã ban rượu độc cho Tam hoàng tử…. Cơn giận này cũng làm lão tổn hại nhi tử cuối cùng. Người lên cơn giận thì cái gì cũng đều quên mất, huống chi Thái thượng hoàng vốn hoa mắt ù tai, mặc dù Trương Niệm Cảnh đã khống chế triều cục nhưng cũng không có cách nào hồi sinh người chết, lúc này huyết thống hoàng thất chỉ còn lại đứa bé còn chưa sinh ra của Hải Nam quận vương, không biết là nam hay nữ, một người khác chính là bệ hạ bên trong lãnh cung.”
“Chuyện sau đó đệ cũng biết.”
Hoắc Băng lột hết lớp màng trắng mỏng bên ngoài quả quýt, đưa tay đút cho Minh Thận, Minh Thận lại gần nhét vào trong miệng ăn, vẻ mặt còn có chút sợ hãi: “Vậy Tam hoàng tử kia không phải uổng mạng sao?”
Hoắc Băng để lộ nụ cười điềm tĩnh: “Người hoàng thất có thể không đặt sống chết của người khác vào mắt nhưng sống chết của bọn họ tất nhiên cũng ở trong đó, đây là mệnh, ai cũng không còn cách nào khác. Gã không chết thì người chết có lẽ chính là Mân ca ca của đệ, bây giờ đệ nhìn lại đi?”
Minh Thận chỉ tay, nhỏ giọng nói: “Đệ không muốn Mân ca ca chết.”
Hoắc Băng nói: “Vậy thì thôi, đều là người sắp cập quan, tâm phải tàn nhẫn một chút.” Hắn bóc hết thịt quýt ra đặt trong đĩa sứ trắng, lột hai cái đưa Minh Thận ăn còn lại thì đưa hạ nhân cầm ra sau bếp làm canh quýt.
Thấy Minh Thận ăn mà rầu rĩ không vui, Hoắc Băng suy nghĩ một lát, nói: “Đương nhiên, nhà chúng ta chỉ cần một người lòng dạ ác độc là được rồi.”
Hắn đưa tay sờ đầu Minh Thận.
Minh Thận lại hỏi: “Vậy Vương Bạt kia thì sao? Tại sao gã lại thấy sang bắt quàng làm họ với Mân ca ca?”
Hoắc Băng trầm ngâm nói: “Nếu nói là lấy lòng thì càng giống như Trương Niệm Cảnh cùng vây cánh đã cảm nhận được sự chèn ép của bệ hạ nên tới thăm dò ý tứ. Chuyện Khoa Đồng Tử có thể nói là một hòn đá hạ ba con chim, nhanh chóng dời mâu thuẫn lớn nhất đi, cũng chính là chuyện phân đức phong hầu cho Thanh Dương thị và Chiêu An công chúa, chèn ép một nhóm con cháu thế gia ăn không ngồi rồi trong kinh để lập uy, bây giờ còn lấy được độ hảo cảm của học sinh nghèo. Nếu như nói trước đây còn có người đứng ngoài quan sát trận quân thần tranh giành này thì như vậy ít nhất những năm gần đây người xuất thân không tốt nhập sĩ khoa khảo đều nghiêng về phía bệ hạ, đây là lòng dân.”
Minh Thận nghe đến mê mẩn. Hoắc Băng liền nói cho y rất nhiều bí ẩn triều đình, thấy dáng vẻ Minh Thận càng ngày càng hưng phấn thì có chút bất đắc dĩ: “Đi ngủ trước có được không? A Thận, hôm nay ca ca bị ngươi ném đợi nửa canh giờ trong gió tuyết nên rất là mệt mỏi, ngày khác lại nói tiếp ngoan. Ngày khác ta ra đề cho đệ, rèn luyện năng lực sinh tồn chốn quan trường cho đệ.”
Minh Thận nhanh chóng dìu hắn quay lại xe lăn rồi đẩy hắn về phòng nằm.
Y chuẩn bị chuồn về phòng của mình không ngờ Hoắc Băng lại bắt y quay về: “Lại đây, đêm nay ngủ ở chỗ này. Lúc trước ta chưa từng ở đây, ngủ không quen.”
Minh Thận biết Hoắc Băng có hơi không quen giường, thay đổi nơi ở thường thường thức tỉnh vào ban đêm, vì vậy ngoan ngoãn ở lại cùng hắn. Hai huynh đệ đắp chung một cái chăn, đầu đụng nhau ngủ.
Đợi sau khi hô hấp Minh Thận đều đều, Hoắc Băng lại mở mắt ra.
Ánh nến đầu giường vẫn chưa tắt, ánh nến tiếp tục ảm đạm, Hoắc Băng đưa tay mò cổ tay Minh Thận đẩy lớp y phục ra, thấy rõ đồ vật bên dưới ——
Xung quanh xương quai xanh của Minh Thận bỗng nhiên in một dấu hôn.
Hắn nhíu mày, thấp giọng nói một tiếng: “Cẩu hoàng đế.” Sau đó vươn mình ngủ.
*
Sáng sớm ngày hôm sau Minh Thận tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc Băng đang cười tủm tỉm đứng trước giường xem sách.
“Sớm, A Thận, ta bỗng nhiên nghĩ ra một cách rất tốt, đệ có muốn nghe không?” Hoắc Băng nói.
Minh Thận tò mò lại gần thì nhìn thấy sách trong tay Hoắc Băng —— thì ra là sách không đứng đắn gì mà là một quyển sách cấm lưu hành trên phố, tranh minh họa nóng bỏng kích thích.
Y nhanh chóng dời tầm mắt.
Hoắc Băng nói: “Thực sắc tính dã. Vương Bạt có thể đưa mỹ nhân thì chúng ta cũng có thể đưa, như vậy đã đủ công bằng miễn cho bệ hạ khó xử, chắc hẳn bệ hạ đã mệt mỏi vì ứng phó với họ Vương nhỉ? Chờ họ Vương biết được đưa mỹ nhân, chúng ta không chỉ đưa mỹ nhân mà còn phải đưa châu báu Tường Thụy, xem Vương Bạt còn không biết xấu hổ để bệ hạ nâng cao đãi ngộ không?”
Minh Thận nói: “A….”
Hoắc Băng lại nói: “Hơn nữa, đệ biết bệ hạ yêu thích dạng nữ tử như nào không?”
Minh Thận bối rối: “Trước đây Mân ca ca đã nói với ta muốn chọn nữ tử đẹp nhất trong kinh làm Hoàng hậu.”
“Đệ không hiểu rồi, kiểu người hũ nút như bệ hạ chỉ yêu thích loại vẻ đẹp phóng khoáng, phong tình vạn chủng, nhưng chỉ không thích mỗi loại giai nhân thanh tú vừa ngốc vừa ngoan, như vậy đi, ta đi chọn người đệ đi tặng người, A Thạn, sổ con ta cũng viết xong cho đệ rồi.”
Minh Thận nhận lấy nhìn kỹ, thấy Hoắc Băng viết: “Hoàng cung sau này lụi tàn, từ lúc bệ hạ đăng cơ tới nay lại ngày đêm lao tâm, không có niềm vui hồng tụ thiêm hương*….” Đại khái là vì giang sơn xã tắc, cũng miễn cho Ngọc Mân quá vất vả mà chết nên đưa tám mỹ nữ đến chăm sóc Ngọc Mân.
(*Là một thành ngữ của Trung Quốc, miêu tả một người phụ nữ xinh đẹp đang đọc sách bên cạnh.)
Minh Thận cảm thấy không ổn. Y sửa đổi lại phiên bản của Hoắc Băng một chút, không thay đổi gì nhiều mà chỉ là lặng lẽ thêm vài câu linh tinh: “Gần đây thần rất bận nên có lẽ không thể vào cung mỗi ngày, Mân ca ca, ngươi bị bệnh cần người khác chăm sóc mà nữ tử chăm sóc tỉ mỉ hơn thần rất nhiều, nạp phi không làm lỡ Đế Hậu ân ái, giúp ngài nghị sự chuyện hậu cung cũng là nhiệm vụ quan trọng của Hoàng hậu…. Ta nghĩ, ngài hẳn là thích nữ tử nhỉ.”
Y lăn qua lộn lại nhìn hồi lâu giống như cầm một củ khoai lang bỏng tay. Ngày đó cảnh nhìn thấy nữ tử thân trần ngoài sân như ở trước mắt, bao gồm cả câu nói kia của Ngọc Mân “Hiệu quả thuốc vẫn chưa hết”.
Nếu như lúc đó người chăm sóc Ngọc Mân không phải là y mà là một nữ tử nào khác, vậy bây giờ nữ tử kia có thể đã phong phi rồi hay không?
Trước kia xuất phát từ tư tâm nên y từng nghĩ tới sau khi y và Ngọc Mân thành hôn thì sẽ như thế nào, sau đó kết quả tốt nhất có thể nghĩ ra chính là Ngọc Mân đăng cơ, y làm rạng danh tổ tông, nếu như Ngọc Mân có thể lấy một đôi tỷ muội cùng Ngọc Mân thì về sau vẫn còn có thể nói là người thân.
Nếu như có thể y muốn độc chiếm Mân ca ca của y, mà hiển nhiên bây giờ không được, bởi vì Ngọc Mân là hoàng đế.
Minh Thận do dự, Hoắc Băng cũng không cho y do dự mà trực tiếp đuổi y ra khỏi nhà, đồng thời đóng gói tám mỹ nữ theo đưa vào trong cung.
Ngọc Mân nghe nói Minh Thận đúng hẹn đến đây thì cho y trực tiếp vào Trường Ninh điện, kết quả lại nhìn thấy Minh Thận vẻ mặt căng thẳng, phía sau y chính là tám vị mỹ nhân phong tình khác nhau.
Mặt Minh Thận đỏ lên, ấp úng giao tấu chương cho hắn: “Mân ca ca, ta tới đưa cho ngươi, đưa…. Đưa, phi tử.”
~~~~
Sau 20 chương thì cũng có h nhưng mà là h kéo rèm, và đến đoạn cuối chúng ta lại có một pha tự hủy đến từ bé thụ =)))