Chương 13
Y vừa mới ra ngoài một lát đã biết được bên ngoài lạnh như nào. Ngọc Mân chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi, cách nói chuyện nhìn có vẻ chững chạc nhưng bên trong thì cái gì cũng không hiểu, dù có phạm sai lầm nhưng ước chừng cũng không phải là sai lầm lớn gì.
Để một tiểu cô nương nhỏ như vậy quỳ dưới tuyết trong mùa đông khắc nghiệt, không đóng băng mới là lạ!
Minh Thận lo lắng chạy tới, quả nhiên nhìn thấy Ngọc Mân đang quỳ trong tuyết ở phía xa, vừa quỳ vừa khóc, nhìn thấy y chỉ tủi thân kêu một tiếng “Kiến Ẩn ca ca”, Minh Thận vừa thấy khuôn mặt của tiểu cô nương đã đông lạnh thì nhanh chóng sờ đầu nàng, lại hỏi nàng làm chuyện gì chọc giận Ngọc Mân, Ngọc Mân khóc đến thở không ra hơi, nói năng cũng không rõ ràng, Minh Thận đành từ bỏ cố gắng đỡ nàng dậy.
Một lần kéo này làm Ngọc Mân khóc càng to, khiến cho nhũ mẫu bên cạnh tiểu cô nương giật mình, lau nước mắt khuyên y: “Minh đại nhân, ngài đừng quan tâm, bệ hạ nổi giận thì ai cũng không khuyên được, càng không nghe lời thì càng phạt tàn nhẫn hơn.”
Một bên khác, Trình Nhất Đa thấy y đến cũng vội vàng chạy tới, thấp giọng nói cho y biết: “Bệ hạ ở bên trong buồn bực rất lâu, A Thận, ngài đi khuyên nhủ đi.”
Minh Thận nhỏ giọng nói: “Trình gia gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hôm nay lúc Tiểu điện hạ ra ngoài cùng ta cũng không có vấn đề gì, tại sao quay đầu liền chọc giận Mân ca ca vậy?”
Trình Nhất Đa nhìn y: “Có phải là công chúa dẫn ngài ra ngoài chính điện đúng không? Có phải còn để người khác thấy được?”
“Chuyện này….” Minh Thận lập tức hiểu rõ, “Chuyện của ta và Mân ca ca còn phải giấu kín, ta và công chúa cùng xuất hiện trước mặt quan lại khác quả thật không thỏa đáng lắm, đối với danh dự của công chúa cũng có tổn hại, hơn nữa không có thị vệ đi theo cũng rất nguy hiểm. Chuyện này nói đến cùng là lỗi của ta, công chúa không có lỗi nào, ta nói với Mân ca ca một chút.”
“Ai da, không phải!” Trình Nhất Đa muốn nói lại thôi, sau đó nhìn y, cuối cùng chỉ thở dài: “Vậy ngài nhanh vào đi.”
Minh Thận làm cái thủ thế chờ, đi tới ôm Ngọc Mân dụ dỗ: “Mân Mân không khóc, đêm nay để mèo nhỏ ngủ cùng Mân Mân có được không? Là mèo nhỏ mà muội thích đấy.”
Ngọc Mân dúi đầu vào ngực y, khóc lớn: “Ta cũng không phải đứa nhóc ba tuổi, huynh còn dùng mèo nhỏ dỗ ta…. Ta đã biết sai rồi, huynh ấy còn muốn phạt ta…. Hoàng huynh là tên bạo quân! Huynh ấy không phải hoàng đế tốt!”
Mồ hôi lạnh của nhũ mẫu bị dọa đến chảy ra, lập tức che kín miệng Ngọc Mân, Ngọc Mân vẫn cố chấp khóc không có ý muốn buông tha. Về hai chữ cố chấp này, hai huynh muội vẫn giống nhau như đúc, Minh Thận có chút dở khóc dở cười.
“Vậy đêm nay mèo nhỏ ngủ với ta.” Minh Thận rất có kiên trì, vỗ lưng tiểu cô nương, “Không khóc nào, muội đây là muốn ngủ cùng mèo nhỏ hay là vẫn muốn phạt quỳ ở chỗ này?”
“Ngủ.” Ngọc Mân hít mũi.
Minh Thận mấp máy môi với nhũ mẫu, ra hiệu nàng mang Ngọc Mân đi. Nhũ mẫu không dám động, Minh Thận nhìn đèn đuốc sáng lên trong điện nhắm mắt nói: “Không sao, đưa muội ấy về đi.”
Trình Nhất Đa bên cạnh cũng do dự: “Minh đại nhân, với tính khí của bệ hạ, ngài ấy….”
Minh Thận nói: “Bây giờ ta đã thành hôn cùng Mân ca ca rồi đúng không? Tuy rằng không biết có thể kéo dài bao lâu nhưng bây giờ ta cũng coi như là một Hoàng hậu bí mật đúng không? Hoàng hậu cùng đế vương tôn trọng nhau, ta sử dụng một chút quyền lực của mình, để Tiểu công chúa nghỉ ngơi sau khi nhận phạt xong có được không?”
Trình Nhất Đa nhìn y, nở nụ cười: “Được.”
Minh Thận không có cách nào nhìn ra được sự chế nhạo hay là những ý tứ hàm xúc khác từ nụ cười của lão, dường như Trình Nhất Đa vô cùng bình tĩnh tiếp nhận loại hành vi đi quá giới hạn này của y, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua.
Y cũng không quản được nhiều như vậy, sau khi hít sau một hơi liền đi vào trong điện.
*
Ngọc Mân ngồi một mình bên cạnh án thư, đồng hồ hoa sen kêu tí tách xen lẫn với âm thanh dao cắt ngọc cọ vào đá.
Cung nhân đều không dám tới gần hắn, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Lúc hắn có chuyện phiền lòng liền khắc ngọc, đây là thói quen hắn gom góp được qua nhiều năm, việc này có thể khiến hắn bình tĩnh lại hoặc là ẩn giấu một ít khí tức nguy hiểm, có lúc khắc đến hai ngày hai đêm không chợp mắt giống như không biết mệt.
Trước đây lúc hắn và Minh Thận thiếu tiền, cái gì cũng thiếu, bởi vì là phế Thái tử không được thúc ruột yêu thích, vì vậy không ai dám tặng đồ đến đây, người của Ngự Thiện Phòng đều ham tiền nên liền bán một ít đồ thừa ngâm với nước cho bọn họ ăn, một chén đồ ăn thừa có cơm trộn lẫn thịt của chó mèo lại ra giá tới mười lượng.
Ngọc Mân từng nhờ Trình Nhất Đa bán sạch di vật mà mẫu thân Dương thị để lại cho hắn, sau đó hắn cùng Minh Thận đi trộm thánh chỉ chất trong Đông Cung cùng Thư viện Thông Tập*, Ngọc Mân đi trộm, Minh Thận liền ở ngoài trông chừng cho hắn, chưa từng xảy ra sai lầm.
(*Kho lưu trữ trong Cung điện nhà Minh, còn được gọi là thư viện sưu tập cổ và hiện đại. Nó do các hoạn quan phụ trách, và nó chủ yếu cất giữ các ấn triện, phiếu sắt, sổ bìa chính thức của các quan viên Bắc Kinh và các quan viên khác.)
Lõi sừng tê giác trên thánh chỉ của quan viên Nhị phẩm có thể bán được năm mươi lượng bạc, ngược lại lõi ngọc trên thánh chỉ của Thái tử, Hoàng hậu cùng quan viên Nhất phẩm thì không bán được, bởi vì không ai dám mua. Minh Thận rất thích chơi, mỗi khi xung phong nhận việc giúp hắn hủy thi diệt tích, lấy được lõi ngọc trên thánh chỉ thì theo thói quen mà ném vào trong đống lửa, đợi tơ vàng bị thiêu rụi thì sẽ đưa lõi ngọc bóng loáng cho hắn xem.
Quanh năm suốt tháng, trong cung của hai người chất đống ba mươi, bốn mươi cái lõi ngọc, trong lúc Ngọc Mân rảnh rỗi thì thường dùng công cụ tự chế khắc chút đồ chơi bằng ngọc nhỏ, còn khắc cho Minh Thận một con gà trống nhỏ thô ráp bằng ngọc, sau đó thì bị Minh Thận làm mất.
Ngọc Mân mài ngọc, không cần dụng cụ mài rườm rà cũng không cần phải tách đá, chỉ dùng một con dao làm từ sắt nấu chảy với đá, gọt giống như đang gọt gỗ, mảnh ngọc nứt ra, thường làm xước tay hắn đến chảy đầy máu. Thời niên thiếu hắn càng ít nói hơn với hiện tại, người ngoài đến xem, hành vi khắc ngọc không nói tiếng nào của hắn làm người khác vô cùng sợ hãi, luôn có người không ngừng suy đoán miếng ngọc hắn cầm trong tay có phải là đầu lâu của vị thúc thúc ruột thịt hay không, nhưng hắn chưa bao giờ nói.
Chỉ có Minh Thận biết Ngọc Mân căn bản không có những suy nghĩ đó, hắn chỉ là đơn thuần yêu thích làm chuyện này mà thôi.
Ngọc Mân từng hỏi y: “A Thận, nếu sau này ta và ngươi có thể rời khỏi Tử Cấm Thành, ngươi có nguyện ý đi đến một nơi xa cùng ta không? Có lẽ ta sẽ làm một thợ thủ công làm ngọc, cũng có thể sẽ làm một học trò phụ giúp.”
Minh Thận có chút không vui, hỏi hắn: “Có cơm ăn không?”
Ngọc Mân bình tĩnh nhìn y cười: “Có. Không khác gì với nơi này lắm, ở đây chúng ta ăn không đủ no nhưng được ăn ngon, bên ngoài có lẽ sẽ ăn đủ no nhưng lại không ngon lắm.”
Minh Thận giơ tay, tủi thân nói: “Mân ca ca, ta cảm thấy không khác nhau lắm, ngươi muốn ra ngoài ta liền đi theo ngươi ra ngoài. Nhưng mà chúng ta có thể đổi chỗ khác không, khắc gỗ có được không? Khắc ngọc quá đau, tay ngươi sẽ chảy máu.”
Tên nhóc này suy nghĩ một chút liền sửa lời lại: “Mảnh gỗ cũng rất cứng, có cái gì mềm mại hơn chút không? Mềm giống như nước vậy, Mân ca ca, trên đời này có chuyện khắc nước không?”
Y lại gần muốn băng bó ngón tay đã chảy máu của hắn, ngậm đầu ngón tay mang theo mùi máu tanh vào miệng, hơi ẩm ấm áp chui vào khiến hắn đau xót.
Ngọc Mân nói cho y biết: “Không có, nước không có hình dáng, sẽ không có ai muốn một người thợ khắc nước.”
Minh Thận trợn tròn mắt, vội vàng nói: “Có, ta muốn, Mân ca ca, chờ ta có tiền ta liền thuê ngươi khắc nước giúp ta, ngươi thuê ta ăn cơm, chúng ta trợ giúp lẫn nhau có được không?”
Ngọc Mân nghéo tay cùng y.
Lúc Minh Thận đến gần, phát hiện trước mặt Ngọc Mân có đủ loại ngọc hình dáng không đồng đều, có cái đã thành hình, lộ ra hình dạng tinh xảo, có chó, có đủ loại thỏ, tràn ngập sự thích thú của trẻ nhỏ, thoạt nhìn như đang làm đồ chơi cho ai.
Ngọc Mân ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, Minh Thận vừa định hành lễ lại ma xui quỷ khiến mà ngây ngẩn cả người —— bên trong ánh mắt kia dường như đã mất đi thần thái cùng sức sống, trong nháy mắt như quay về lần đầu tiên y gặp hắn năm đó, giống như con sói đơn độc bị thương để lộ sự lạnh lùng, ánh mắt đó mang theo sự cảnh giác, cô độc, đợi đến lúc nhận ra là y thì mới từ từ bĩnh tĩnh.
Y ngây người một chút, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngọc Mân, nhìn mấy miếng ngọc trên bàn rồi lại nhìn gan bàn tay đã khắc đến đỏ lên của Ngọc Mân, không nói một lời cầm tay Ngọc Mân bắt đầu xoa.
Ngọc Mân luôn luôn không thích xoa thuốc mỡ, cũng không muốn đeo găng tay, nói là sẽ ảnh hưởng đến cảm giác, đã nhiều năm như vậy nhưng Minh Thận bao giờ cũng chuẩn bị một chậu nước ngâm từ cây lá chua, rồi dùng khăn ấm nhúng nước lau cho hắn, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của y thậm chí ngay cả một vết chai Ngọc Mân cũng không có.
Nhưng y chỉ biến mất ngắn ngủi có hai năm, gan bàn tay Ngọc Mân đã mài ra vết chai.
Y cúi đầu, ôm cánh tay Ngọc Mân vào ngực, hai ngón tay tinh xảo xoa nắn chỗ bị mài đỏ cho hắn, vừa xoa cừa nhỏ giọng hỏi: “Mân ca ca làm đồ chơi cho Tiểu công chúa sao?”
Ngọc Mân không nói lời nào, mãi đến khi Minh Thận ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới nhẹ giọng nói: “Làm cho ngươi.”
Minh Thận ngẩn người.
Ngọc Mân nói: “Hai năm trước đã bắt đầu làm, lúc còn nhỏ nói đùa với trẫm, nói sau này có tiền sẽ thuê trẫm khắc nước, trẫm trái lo phải nghĩ, thủy không hình dạng, lọ chứa có hình dạng nên dứt khoát làm cái đài phun nước cho ngươi, nhưng mà hai năm qua vẫn luôn không có lúc rảnh rỗi nên mới chỉ làm được cái khung.”
Minh Thận vốn định thuận theo chủ đề của Tiểu công chúa mà dỗ —— dỗ Ngọc Mân nhiều năm như vậy, y rất am hiểu tinh túy trong đó, nhưng mà lần này Ngọc Mân lại không dựa theo lẽ thường mà ra bài.
Y sờ mũi: “Cảm tạ Mân ca ca. Nhưng mà những thứ này…. Để người khác làm là được rồi, ngươi rất bận. Cái này không vội, ta đảm bảo sẽ không chạy, ngươi còn phải thuê ta ăn cơm, ngươi không thể đổi ý.”
Hai người đều vẫn nhớ lời hứa lúc nghéo tay năm đó, Ngọc Mân cười khẽ một tiếng, xoa đầu y: “Cũng không thấy ngươi ăn được bao nhiêu.”
Sắc mặt cũng thả lỏng một ít.
Minh Thận nhân cơ hội hỏi: “Vậy bệ hạ không làm cho Tiểu công chúa một cái sao?”
Ngọc Mân trầm mặc một lát nói: “Không làm, muội ấy không ngoan bằng ngươi.”
Minh Thận nở nụ cười: “Sao có thể so sánh như vậy được Mân ca ca? Tiểu công chúa cũng rất thích ngài, chỉ là muội ấy còn nhỏ nên có khả năng đôi lúc không biết rõ nặng nhẹ mà thôi.”
Minh Thận ngoan ngoãn ngồi xổm: “Chuyện ngày hôm nay ta cũng có sai, nếu ta cảnh giác hơn một chút là tốt rồi, công chúa còn nhỏ, bọn ta chạy quá nhanh nên thị vệ không thể theo kịp, bên hồ nguy hiểm, quan lại ngoài nội cung hỗn tạp không chừng còn có thể gặp thích khách. Hơn nữa ta…. Một ngoại thần bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh công chúa, đối với thanh danh của công chúa cũng có tổn hại, ta nhận sai với ngài.”
Ngọc Mân thấp giọng nói: “Ta nghe Mân Mân nói, nàng mang ngươi đi ra ngoài nên ngươi gặp được Vương Bạt.”
Minh Thận có chút khó hiểu mà hỏi: “Đúng vậy, bệ hạ.”
“Ngươi nên ít qua lại với gã, trẫm ra lệnh cho ngươi từ đây không được tiếp xúc với gã, đã nghe chưa?” Ngọc Mân nói.
Minh Thận nhìn hắn, thắc mắc trong lòng càng ngày càng sâu.
Dáng vẻ của Ngọc Mân không giống như đang tức giận vì chuyện Tiểu công chúa tùy tiện đi ra ngoài gặp người lạ, ngược lại càng giống như…. Tức giận vì y?
Nhưng y không phải nữ tử khuê phòng, huống chi, mặc dù là nữ tử khuê phòng thì cũng không có quy củ không thể gặp người khác như vậy. Triều đại này nữ tử từ trước đến giờ đều tự do, nữ nhi chưa lấy chồng cũng có thể lên phố đi dạo.
Nhưng y không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nói một tiếng: “Vâng.”
Ngọc Mân nhìn y một lát, bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt cánh tay Minh Thận, kéo cả người y vào trong ngực ôm chặt.
Minh Thận: “…. Bệ hạ?”
Ngọc Mân nói: “Để trẫm ôm một lát.”
Minh Thận liền yên tĩnh bất động.
Cái ôm ấm áp, bả vai rắn chắc, hô hấp Ngọc Mân cũng dần dần từ nặng nề trở nên yên tĩnh.
Xế chiều hôm nay, lời nói của Ngọc Mân lúc đến tìm hắn vẫn còn văng vẳng bên tai ——
“Hoàng huynh, hôm nay muội rủ Kiến Ẩn ca ca ra ngoài chơi cùng muội, bọn muội đụng phải một người tên là Vương Bạt. Xin lỗi huynh, trước đây huynh từng căn dặn muội, nói bọn huynh bây giờ là bí mật thành hôn, không nên mang hoàng tẩu ra ngoài, là muội quên mất, hoàng huynh, huynh phạt muội đi.”
Ngọc Mân đăng cơ mới mấy tháng, triều cục giống như hồ sâu, hắn từ lâu đã tập thành thói quen giấu đi mũi nhọn cùng ngủ đông, giống như một con sói cô độc che giấu nanh vuốt. Nhưng câu nói này lại trực tiếp mang hắn trở về đêm mưa bộc phát sợ hãi cùng thù hận vào mười năm trước, hiếm khi lại mất đi bình tĩnh —— cung nữ bị hắn đánh chết năm đó trước khi phun máu đã xin tha, chỉ mơ hồ nói ra một cái tên là “Vương đại nhân.”
Ngọc Mân yên lặng ôm y một lát, sau đó nói: “Được rồi, ngươi quay về đi, cũng bảo Ngọc Mân trở về đi, nếu nàng khóc lóc thì ngươi không cần phải để ý đến nàng, ngày mai trẫm sẽ đi xin lỗi này, hôm nay là trẫm lỗ mãng.”
Nhưng tay vẫn ôm y, chưa hề buông ra.
Minh Thận nhìn hắn một chút, cong mắt cười rồi nhỏ giọng hỏi hắn: “Nhưng mà bệ hạ, thần đã cả gan bảo công chúa trở về rồi, bệ hạ có muốn trị tội thần không?”
“Ngươi?” Ngọc Mân thoát khỏi dòng suy nghĩ nặng nề, thoáng buông y ra, dường như có hơi bất ngờ.
Minh Thận cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai: “Thần đã đi quá giới hạn, lấy danh nghĩa Hoàng hậu giả danh bệ hạ lừa gạt một chút, nhưng mà thấy Tiểu công chúa còn quá nhỏ, bên ngoài thì rất lạnh, tiếp tục như vậy e rằng sẽ đông cứng thành bệnh. Ta biết ta và bệ hạ chỉ là thần hôn, không có sắc phong cũng không có đại điển, cái này có thể coi là ta giả truyền ý chỉ không? Nhưng mà Mân ca ca, nếu như ngươi muốn trị tội thần thì cũng phải nhìn Tiểu công chúa….”
Y luyên thuyên nói một tràng, Ngọc Mân càng nghe đến đằng sau, bên môi chậm rãi cong thành một độ cong nhỏ.
Đợi đến khi y nói xong, hắn lại đặt cằm lên đỉnh đầu y, cười một tiếng: “Ngươi là đang trách trẫm không sớm ngày sắc phong ngươi, giục trẫm thành hôn cùng ngươi sao?”
Minh Thận bất ngờ bị cắt ngang, sững sờ, sau đó nhanh chóng làm sáng tỏ: “Không phải, không có, ta tuyệt đối không có ý đó.”
Ngọc Mân thần bí khó lường nhìn y.
Minh Thận vội vàng chui ra từ trong ngực hắn, cũng không biết nghĩ tới điều gì lại đỏ mặt ấp úng nói: “Vậy thần đi, đi trước. Bệ hạ cứ bận việc.”
Y đứng lên, góc áo lướt qua vai Ngọc Mân, xuôi theo cánh tay trượt xuống dưới.
Ngọc Mân trói tay y lại, thấp giọng hỏi: “A Thận, ngươi cảm thấy trẫm…. Là tên bạo quân sao?”
Hắn nắm không chặt, Minh Thận lao ra theo quán tính làm hắn chỉ giữ được một lúc, sau đó liền kéo tay. Minh Thận quay đầu lại suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Không có. Ta biết Mân ca ca là vì muốn tốt cho chúng ta, không có ai thích hợp làm hoàng đế hơn ngươi.”
Ngọc Mân bị ánh sáng trong mắt y làm lay động, ngón tay giật giật, chưa kịp nắm chặt liền nhìn thấy tay áo kia bay đi giống như con bướm, Minh Thận đã chạy ra ngoài.