Chương 370
Trên mặt Từ Ninh Viễn mang theo một vết sẹo dài, ánh mắt âm ngoan nhìn về phía hắn, sát khí trong ấy thậm chí còn không thèm đè nén, cứ thế trần trụi đổ ập về phía Trầm Hạt, khiến hắn cả kinh đến mức không khỏi giật mình. Đừng nói là tức giận, ngay cả người cũng bị dọa cho mềm nhũn. ( Ừm, đúng thế, chính là loại mềm nhũn kia đấy)
Một đường đi tới Hạo Nhiên Cư, Đoan Khang Bá mấy lần liếc trộm Từ Ninh Viễn, còn Từ Ninh Viễn vẫn giữ nguyên sắc mặt âm lãnh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Đoan Khang Bá thực sự nhịn không được, đè thấp giọng hỏi Tô Hành: “Hắn đến cùng là có ý tứ gì?”
Tô Hành liếc nhìn Từ Ninh Viễn một cái, im lặng không nói chuyện. Hắn cũng không biết Từ Ninh Viễn là có ý gì. Theo lý thuyết, Từ Ninh Viễn cùng Thẩm Lệ, tuyệt đối không có giao tình. Hắn đã điều tra Thẩm Lệ, nhất là chuyện Thẩm Lệ muốn cưới Chu Thanh, sau khi Chu Hoài Sơn làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn càng cho người điều tra triệt để Thẩm Lệ một lần. Nhưng mà không hề phát hiện Thẩm Lệ có quan hệ gì với thống soái Tây Bắc quân.
Lúc Từ Ninh Viễn đi Tây Bắc, Thẩm Lệ còn là một tên tiểu tử chưa mọc hết lông tóc, chờ Thẩm Lệ tiến vào ảnh vệ, Từ Ninh Viễn cũng đã xưng vương xưng bá ở Tây Bắc rồi. Trầm Lệ là người thuộc đảng bảo hoàng, hết thảy mọi chuyện hắn làm đều là vì hoàng thượng. Còn Từ Ninh Viễn là lương tướng lại không phải trung thần. Hắn chỉ trông coi khu vực Tây Bắc, chỉ cần phạm vi thế lực của mình không xảy ra vấn đề, mấy chuyện đảng phái triều đình tranh chấp, hoàng vị thay đổi, vị này một mực không quan tâm, thậm chí triều hội hàng năm cũng chưa chắc sẽ tới tham dự. Càng giống như một thổ hoàng đế.
Nếu bắt buộc phải nói có quan hệ, vậy thứ liên quan duy nhất, chính là sự kiện thế tử Ninh Vương Phủ lợi dụng Khấu Dong ở Miêu Cương bắt con trai Từ Lăng Đào của Từ Ninh Viễn, về sau được Thẩm Lệ cứu thoát. Nhưng mà Từ Ninh Viễn là ai, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì.. loại chuyện đó mà có thể cảm tạ Trầm Lệ tới mức này. Thế mà hiện tại, Từ Ninh Viễn lại hành động như vậy, giống như hai nhà bọn họ vốn là thế giao. Đến cùng là vì cái gì?
Tô Hành nghi hoặc nhìn Từ Ninh Viễn, trăm mối vẫn không có cách lý giải, hắn thực sự không tìm được mối quan hệ lợi ích nào giữa Từ Ninh Viễn cùng Thẩm Lệ. Nếu như Từ Ninh Viễn thật sự trở thành người của phe Thẩm Lệ, vậy ưu thế hắn chiếm được sẽ không lớn, dù sao Trấn Sóc Quân chưa hẳn đã mạnh hơn Tây Bắc quân.
Hạo Nhiên Cư.
Thẩm Lệ vừa đến, Thẩm Tâm đã nhào tới như một trận gió: “Ca!”
Thẩm Tâm luôn lớn gan, lúc này, lại ôm chặt lấy Thẩm Lệ khóc nức nở: “Hù chết ta, ca. Một cuốc kia là ta bổ xuống!”
Thẩm Tâm vừa nghĩ tới tràng cảnh mình vừa bổ một cuốc đã đào ra được một bộ xương khô liền bị dọa đến mức toàn thân phát run.
Thẩm Lệ trấn an vỗ vỗ lưng Thẩm Tâm, nhìn sang Chu Thanh.
Chu Thanh lời ít ý nhiều lên tiếng: “Bình tử muốn đào mương nước, Tâm nhi cảm thấy thú vị liền cùng Thạch tiểu thư muốn thử một chút, ai ngờ hai người vừa bổ cuốc xuống liền trực tiếp moi ra thứ này, hiện tại Thạch tiểu thư vẫn còn chưa thể lấy lại được bình tĩnh.”
Đương nhiên, là nhóm hạ nhân đã đào không sai biệt lắm, hai vị đại tiểu thư này cảm thấy mới mẻ thú vị nên muốn thử một chút, liền đức trong hố lớn mà hạ nhân đã đào tùy tiện vung cuốc. Ai mà ngờ vận mệnh chính là kì lạ như vậy. Chỉ tùy tiện bổ xuống liền đào được đồ.
Thạch Nguyệt Hinh tái mặt, ngồi trên ghế mây. Mẹ nó! Chuyện này có thể so sánh với sự kiện nửa đêm nhìn thấy Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ cưỡi ngựa kề tai nói nhỏ với nhau đấy.
Thạch Nguyệt Hinh hít sâu vào mấy hơi, run rẩy hỏi: “Thứ đó là xương người thật sao?”
Chu Dao đứng ở một bên, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng an ủi Thạch Nguyệt Hinh, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi khăng khăng cho rằng đó là xương chó cũng được. Có điều ta cảm thấy sẽ không có người cố ý giấu một con chó ở một nơi như thế này đâu. Trừ phi có bệnh.”
Chu Bình nhíu mày nhìn Chu Dao.
“Tỷ, trước kia tỷ nhìn thấy cẩu phối ở ruộng ngô cũng không bình tĩnh như vậy đâu!”
Xí! Bây giờ thấy xương người, vậy mà lại không sợ! Phải biết, tiểu gia Chu Bình ngọc thụ lâm phong, ung dung tiêu sái cũng bị dọa đến suýt chút nữa thì tiểu ra quần đây này. Tỷ tỷ của nó sao từ đầu tới đuôi không có có một chút sợ hãi nào như thế chứ! Cái này, không hợp với lẽ thường nha!
Chu Dao bình tĩnh liếc Chu Bình đáp: “Do ta viết truyện còn đáng sợ hơn cái này rất nhiều, lúc nào đưa cho đệ xem, rèn luyện lòng can đảm một chút, miễn cho lại tè ra quần ngay trước mặt mọi người làm mất mặt mũi của chúng ta! Chờ đệ về sau đi theo Từ..”
Chu Dao muốn nói, chờ đệ về sau đi theo Từ tướng quân lên chiến trường, có bao nhiêu cái quần cũng không đủ hứng nước tiểu cho đệ! Nhưng mà lời này đến bên miệng rồi, Chu Dao lại nhìn lướt qua đám người chung quanh, sau đó nuốt ngược vào trong.
Chu Bình không có thức được Chu Dao thu lại lời nói, chỉ mặt đỏ tới mang tai ngắt lời nàng: “Ngậm miệng!”
Thạch Nguyệt Hinh kéo kéo ống tay áo của Chu Dao hỏi: “Ngươi từng nhìn thấy cẩu phối sao?”
Chu Dao.. Sao nào, ngươi có vẻ rất hâm mộ đấy nhỉ?
Thạch Nguyệt Hinh.. Quấy rầy!
Ba người bọn họ nói qua nói lại, âm thanh có phần nhỏ, bên kia, Thẩm Lệ mặt lạnh quay đầu nhìn Trầm Hạt, hỏi: “Trầm đại nhân, niềm vui tân gia của nhạc phụ ta còn chưa qua, mà tòa nhà này đã trở thành nhà có ma. Ngài giải thích một chút chứ?”
Trầm Hạt đã sớm bị bộ xương trong hố kích thích đến tê cả da đầu, nhưng hắn vẫn kiệt lực giữ vững tỉnh táo cùng khắc chế.
“Ta giải thích? Thẩm Thống lĩnh cảm thấy ta có thể giải thích cái gì đây? Vật này là các ngươi đào ra, còn nó vốn ở đây hay là có người có ý định hãm hại, vẫn là tra rõ ràng mới tốt.”
Thẩm Lệ khẽ nhướng mày, ánh mắt hơi ngừng lại trên mặt Trầm Hạt, tiếp đó hắn nở một nụ cười lạnh.
“Không hổ là Đại Lý Tự khanh, nói chuyện quả nhiên chuyên nghiệp, đúng là nên tra rõ ràng mới tốt, báo quan!”
Hai chữ cuối cùng Thẩm Lệ là phân phó cho Lý Nhất, Lý Nhất nhận lời lập tức quay đầu rời đi.
Chờ Lý Nhất rời đi, Thẩm Lệ quay sang hỏi Tô Hành: “Quốc công gia cảm thấy, bộ xương trắng này là chuyện gì xảy ra?”
Tô Hành im lặng không nói chuyện.
Đoan Khang Bá liền nói: “Thanh giả tự thanh, chờ điều tra tinh tường liền biết thôi, Thẩm Thống lĩnh gấp gáp hỏi mọi người xung quanh như vậy, chẳng lẽ là chột dạ?”
Thẩm Lệ liền cười ra tiếng, âm thanh trầm trầm, mang theo một cỗ hàn khí đặc trưng của vị thống lĩnh ảnh vệ làm cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật.
Hắn giơ vung tay, hô: “Tiếp tục đào!”
Bên cạnh hố có một hàng gã sai vặt đứng vây xung quanh, vừa nghe được hiệu lệnh lập tức không nói hai lời, trực tiếp nhảy xuống hố tiếp tục đào.
Vốn dĩ Thẩm Tâm chỉ moi ra một khúc xương, sau khi những thứ này gã sai vặt này cẩn thận tỉ mỉ tiếp tục đào mở, một bộ xương người hoàn chỉnh liền bị đào lên.
Thạch Nguyệt Hinh tuy sợ nhưng lại hiếu kỳ, co rụt thân thể, híp mắt, tiến lên trước nhìn một cái, sau đó cả người mềm nhũn, ngã vào lòng Chu Thanh đứng bên cạnh.
Chu Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng cho Thạch Nguyệt Hinh an ủi: “Không có việc gì, một đống xương mà thôi, sợ thì đừng nhìn, ta sai người đưa ngươi trở về nhé.”
Không đợi Chu Thanh nói xong, ánh mắt vốn vô cùng bình tĩnh bình tĩnh của nàng liền lóe lên, bên trong hố lại thấy được một bộ xương khác. Gã sai vặt cũng phát hiện cái này, mọi người dừng động tác nhìn về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ thì nhìn chằm chằm Trầm Hạt, ánh mắt như móc sắt, hô: “Tiếp tục đào.”
Mí mắt của Tô Hành nặng nè nhảy lên một cái, nói: “Nếu trong phủ của ngươi có việc, ta liền..”
Thẩm Lệ chuyển mắt nhìn về phía Tô Hành: “Quốc công gia muốn đi sao? Ý chỉ của bệ là muốn ngài kiểm kê tinh tường đồ của Vinh Dương Hầu, tiếp đó vật quy nguyên chủ, chuyện bây giờ còn chưa làm xong Quốc công gia đã đi, có tính là kháng chỉ hay không?”
Tô Hành lạnh lùng đáp: “Chẳng lẽ bây giờ Thẩm Thống lĩnh còn có thời gian đi chỉnh lý kiểm kê?”
Thẩm Lệ liền nói: “Ai biết thứ chôn trong này, có phải là đồ của Vinh Dương Hầu Phủ hay không!”