Chương 124 - Cậu là ai?
Phát hiện Chúc Vi Tinh đang nhìn hộp cơm trong tay anh, Lương Vĩnh Phú cười giải thích: “Dự án tôi đang xử lí gần đây vốn là thư kí của sếp phụ trách, nhưng một thời gian trước anh ấy đột nhiên bị điều đi làm việc khác cho nên phần lớn công việc liền rơi xuống tay bọn tôi. Vì thường xuyên bận rộn mà bỏ bữa nên tôi chỉ tùy tiện nấu ít đồ ăn ở nhà mang đi, cũng tiện tay mang cho đồng nghiệp luôn.”
Bên trong hộp cơm trong suốt kia, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy món ăn với nước ép tươi xanh đa dạng, hiển nhiên là đã bỏ không ít tâm tư vào đó, trông không giống tùy tiện nấu chút nào.
Chúc Vi Tinh nhớ lại lần mày mò trong bếp nọ của Lương Vĩnh Phú, thầm cảm thấy anh học được thật nhanh, nhưng ngoài mặt cũng không tỏ vẻ gì nhiều, cậu chỉ thuận miệng hỏi: “Tôi xem tin tức thấy hạng mục nóng sốt nhất hiện tại của tập đoàn Thiên Sơn chính là quy hoạch liên quan đến trấn nhỏ Hồng Quang, thế… thực sự là sẽ xây dựng nghĩa trang Hồng Quang sao?”
Lương Vĩnh Phú gật đầu: “Đúng vậy, đó cũng là việc mà gần đây tôi đang bận rộn, ngày nào cũng bôn ba cùng ngài Miêu tới chỗ làm của công ty, tiến hành khảo sát họp hội để điều chỉnh kế hoạch, chân cũng sắp không chạm đất tới nơi rồi đây.”
Nghe anh ta chủ động nhắc tới Miêu Lan, Chúc Vi Tinh bình tĩnh dẫn dắt đề tài: “Tôi tưởng các sếp lớn đều là ngồi văn phòng chỉ huy, không ngờ lại còn đích thân đi đến công trường à?”
Đối với chuyện này Lương Vĩnh Phú hết sức khen ngợi: “Thiên Sơn thực sự rất coi trọng Hồng Quang, thiết kế kiến trúc hay kế hoạch quy hoạch gì ngài Miêu cũng tự mình xem qua hết thảy, những hạng mục anh ấy phụ trách trước đây đều không phải ở khu vực này. Tôi cứ tưởng anh ấy cũng chỉ là dân thường, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện thực ra anh ấy rất lợi hại.”
Chúc Vi Tinh thấy rõ vẻ sùng bái trên mặt anh ta, cậu tò mò: “Ngài Miêu hiểu về quy hoạch kiến trúc sao?”
Lương Vĩnh Phú: “Không hẳn, nhưng anh ấy hiểu phong thuỷ.”
Lương Vĩnh Phú: “Vốn dĩ hai cái này cũng có chút điểm chung, xây cũng là xây nghĩa trang nên bộ phận phong thuỷ cũng cực kì quan trọng, nhất là khi Hồng Quang còn có mấy loại tin đồn kia nữa.”
Chúc Vi Tinh lại hỏi: “Anh đã đến công trường nhiều lần như vậy, thế anh có ấn tượng gì về Hồng Quang?”
Lương Vĩnh Phú vẻ mặt phức tạp: “Hồng Quang… có chút kì quái.”
Chúc Vi Tinh nghi hoặc.
Lương Vĩnh Phú: “Lúc tôi đi cùng ngài Miêu thì cảm thấy đó cũng chỉ là một tiểu khu bình thường thôi, khá yên bình và ấm áp. Thế nhưng có hai lần ngài Miêu với nhà thiết kế về trước, còn lại mình tôi ở đó liền cảm thấy lạnh rợn người đến lạ. Tôi không phải người mê tín, nhưng dù sao cũng không khỏi nhớ tới mấy lời của các cụ nói, có nhiều chỗ phong thủy thực sự có vấn đề, cần phải được người có mệnh cách mạnh mẽ hoặc thứ đồ gì đó trấn áp mới được, tôi thấy thà tin là có đi.”
Thấy Chúc Vi Tinh suy tư, Lương Vĩnh Phú có chút buồn cười: “Sao bỗng nhiên lại có hứng thú với trấn nhỏ Hồng Quang vậy.”
Chúc Vi Tinh hôm nay quả thực nói hơi nhiều, cậu biết tâm tư nhạy cảm của Lương Vĩnh Phú nhất định sẽ nhìn ra, nên cũng không né tránh mà nói: “Tôi có một người bạn học bị mất tích, gần đây biết cậu ấy gặp tai nạn ở Hồng Quang thì rất bất ngờ, nên mới muốn biết thêm về chỗ đó thôi.”
Đó cũng không phải là nói dối, cậu chỉ là mang chuyện đã xảy ra mấy tháng trước làm cái cớ.
Không ngờ Lương Vĩnh Phú nghe xong lại nói: “Có phải tên là Phó Uy không?”
Chúc Vi Tinh ngạc nhiên: “Anh biết hắn sao?”
Lương Vĩnh Phú: “Tôi học luật kinh doanh, đối với mấy vụ án kinh tế điển hình trong nước thì tương đối để ý, tôi đã tìm hiểu về dự án bất động sản Hồng Quang này từ đầu đến cuối, kể cả mấy vụ án phát sinh sau đó của nó.”
Chẳng trách lúc đó Lương Vĩnh Phú biết bên bất động sản Hồng Quang đã bồi thường vụ tai nạn cho Mạnh Tế, hóa ra là đặc biệt chú ý đến chuyện này, mà Phó Uy trước đây từng đến Linh Giáp tìm Chúc Tịnh Tịnh chơi, ngay cả A Bồn cũng từng nhìn thấy, Lương Vĩnh Phú biết thì cũng không có gì lạ. Có điều Chúc Vi Tinh vẫn có chút bất ngờ khi biết Lương Vĩnh Phú tinh tường sắc sảo như vậy, người này thoạt trông như không tranh với đời, nhưng thực ra lại để ý hết mọi thứ.
Sau đó cậu lại nghe Lương Vĩnh Phú nói: “Hơn nữa bất động sản Hồng Quang được xem là một ‘vụ án bản quyền sáng chế Thạch Trúc’ khác của trận chiến giữa hai nhà Yến Lâu mà, đương nhiên tôi phải quan tâm.”
Chúc Vi Tinh kinh ngạc: “Gì cơ?!”
Lương Vĩnh Phú: “Cái này nói ra rất dài dòng, mối quan hệ đằng sau có hơi phức tạp.”
Chúc Vi Tinh cau mày, nhất thời không nghĩ ra được gì.
Lương Vĩnh Phú nhìn vẻ mặt cậu: “Nếu như cậu thấy hứng thú, tôi có thể gửi một số tài liệu tham khảo trước đây của tôi cho cậu.”
Chúc Vi Tinh bất ngờ trước sự hào phóng của anh ta: “Có thể sao?”
Lương Vĩnh Phú: “Bất động sản Hồng Quang cũng đã phá sản rồi, những thông tin trong tài liệu cũng chỉ là những chuyện người trong ngành đã biết, không tính là bí mật thương mại gì đâu. Nếu có thể giúp cậu lí giải vụ việc của vị bạn học kia thì cũng là một chuyện tốt.”
Chúc Vi Tinh nhìn Lương Vĩnh Phú, gật đầu đồng ý: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì, thực ra cung cấp thông tin cho cậu cũng là chút tư tâm của tôi, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc nhỏ.” Lương Vĩnh Phú trù trừ nói.
Bản thân một sinh viên nghèo nát như cậu thì có thể giúp được tinh anh công ty lớn này cái gì được đây?
Chúc Vi Tinh nói: “Anh cứ nói.”
“Nói chính xác thì phải là… nhờ Khương Dực. Ừm, tôi biết hai người có quan hệ rất tốt,” Lương Vĩnh Phú cười, “Tuần này thành phố U có tổ chức một giải thể thao tinh anh, có vài hạng mục rất đặc sắc, nhưng mà khán giả xem diễn có hạn. Theo tôi biết thì, viện Thể thao U với tư cách là một trong những trường thể thao tốt nhất thành phố U, hàng năm đều cử người đến tham gia các sự kiện liên quan nên sẽ có rất nhiều vé phúc lợi dành cho sinh viên. Tôi có một đồng nghiệp thấy hứng thú với hạng mục lướt ván trong đó, ngày mai bắt đầu thi đấu, thời gian eo hẹp, trong vòng xã giao của tôi tạm thời không tìm được con đường nào, nên muốn đến hỏi sinh viên viện Thể thao U một chút, nhưng cậu biết đó, quan hệ của tôi với Khương Dực từ trước đến giờ căng thẳng, chỉ có thể tìm cậu…”
Chúc Vi Tinh hiểu ra, với vị trí hiện tại của Lương Vĩnh Phú ở Thiên Sơn, vị đồng nghiệp này của anh ta nhất định không phải hạng phổ thông trong xã hội, cũng không đến nỗi không lấy được một tấm vé vào cửa, dựa vào lời nói mơ hồ của anh ta trước mắt, khả năng lớn chính là muốn tặng vé cùng đối phương đi chơi. Hơn nữa với thái độ tin tưởng của anh ta đối với Chúc Vi Tinh, chắc hẳn là biết rõ chỉ cần cậu mở miệng thì có thể xử lí được bên phía Khương Dực.
Quả nhiên, Lương Vĩnh Phú quăng một ánh mắt đầy ẩn ý cho Chúc Vi Tinh: “Tôi đã nhìn thấy bọn cậu ở ‘Tình yêu thế kỉ’, chắc cậu cũng đã thấy tôi.”
‘Tình yêu thế kỉ’ là cái gì?
Sau một hồi suy nghĩ, khả năng duy nhất chỉ có thể là nhà hàng phục cổ kiên quyết yêu cầu khách hàng đánh giá tốt kia. Nhưng cái tên kì lạ này là sao?
Đối với việc này, Chúc Vi Tinh không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Thấy thái độ của Chúc Vi Tinh vẫn bình tĩnh, cũng không truy hỏi chuyện riêng tư, Lương Vĩnh Phú thở phào một hơi, rồi lại dâng lên một tia buồn bã khó tả, anh ta tỏ vẻ ước ao, thở dài nói: “Lúc thường tính tình Khương Dực không tốt chút nào, nhưng lại đối xử tốt với cậu như vậy. Có một số người từ khi sinh ra đã định sẵn được một ai đó yêu thương, cũng có người bất luận có làm cái gì cũng không thể khiến người ta chú ý đến.”
Chúc Vi Tinh không hiểu, nhưng yêu cầu của Lương Vĩnh Phú cũng không khó, cậu không có lí do gì để từ chối.
Thế là Chúc Vi Tinh sảng khoái đồng ý.
Nhưng mà đồng ý xong, cậu lại hối hận rồi.
Tại sao ư?
Bởi vì khó làm.
Trong phòng luyện đàn của Tuyên Lang, một cái đầu dán miếng băng gạc đang dựa vào cửa sổ, đây đã là lần thứ tám hắn tức giận trong hôm nay.
Khương Dực: “Vòng bạn bè của em cũng rộng thật đấy, với ai cũng có thể dắt mối bắc cầu vừa gặp mà như đã quen nhỉ.”
Số lượng bạn bè của Chúc Vi Tinh thậm chí còn không bằng một phần của Khương Dực, mà cậu cũng không xem mình và Lương Vĩnh Phú là bạn bè, nhưng tên này vẫn cứ muốn vạch lá tìm sâu, Chúc Vi Tinh cũng chỉ có thể mặc ý hắn.
Thứ nhất, Khương Dực quả thực rất ghét Lương Vĩnh Phú, thứ hai, Chúc Vi Tinh biết rõ hắn chỉ là kiếm cớ giận cá chém thớt mà thôi. Bởi vì đối phương mới vừa biết được sau hai tuần nữa cậu sẽ đến tỉnh O trong một tuần, để tham gia cuộc thi đàn giải Kim Luật được tổ chức ở đó.
Khương Dực mặt như đáy nồi, nhưng lại không nói ra được lời bảo cậu đừng đi, chỉ có thể một mình buồn bực hờn dỗi, lại có chuyện của Lương Vĩnh Phú này đến khiến hắn quang minh chính đại bạo phát, đương nhiên phải vội vàng nắm bắt cơ hội rồi.
Chúc Vi Tinh nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của hắn từ sớm, nhưng cậu rộng lượng mặc cho Khương Dực xấu tính cả nửa ngày mới kể cho hắn nghe tất cả những vấn đề mà cậu mới phát hiện ra gần đây, bao gồm cả cuộc nói chuyện cùng với thầy Dương hội Liên Hoa và tin tức thu được từ Hạ Đình Chi.
“Nếu như muốn hiểu rõ ràng tất cả những thứ này, trước tiên chúng ta phải tuy tìm nguồn gốc của sự việc, Chúc Tịnh Tịnh Mạnh Tế đã chết, Miêu Lan Yến Cẩn Lương lại không dễ tiếp cận, khó lòng mà điều tra, chỉ có thể bắt đầu từ những chỗ có liên quan. Cũng may trấn nhỏ Hồng Quang và tập đoàn Thiên Sơn không thể chạy đi đâu được, mà người có thể dễ dàng tiếp cận cũng như có quan hệ với hai nơi trên thì chỉ có một.”
Đó chính là Lương Vĩnh Phú, người hiện đang phụ trách dự án Nghĩa trang Hồng Quang và làm việc cho tập đoàn Thiên Sơn, hơn nữa còn thường xuyên gặp Miêu Lan trong khi vẫn đang làm việc cho Yến Cẩn Lương.
Chúc Vi Tinh hỏi Khương Dực: “Cơ hội này tốt như vậy, anh nghĩ tôi không nên nắm lấy sao?”
Khương Dực nhìn Chúc Vi Tinh: “Lương Vĩnh Phú không phải là người duy nhất có liên quan tới những chuyện này.”
Chúc Vi Tinh bối rối: “Còn có ai?”
Khương Dực không nói gì.
Chúc Vi Tinh lại hiểu.
Chính là cậu…
Nhưng Chúc Vi Tinh cũng hết sức bất đắc dĩ: “Mặc dù tôi đã nhớ lại phần lớn mọi chuyện, nhưng vẫn còn một số chỗ không cách nào móc nối lại được.” Nhất là mấy năm trước khi cậu qua đời kia, có rất nhiều khoảng trống, mơ hồ hỗn loạn vô cùng.
Khương Dực hỏi: “Em không nhớ chút gì về bọn họ sao?”
Chúc Vi Tinh biết hắn đang nói đến Yến Cẩn Lương và Miêu Lan.
Cậu lắc đầu: “Tôi với họ hẳn là rất ít tiếp xúc, có lẽ từng có tiếp xúc với Yến Cẩn Lương, nhưng cơ bản là… không quen.”
Nói xong thì không nhận được phản hồi gì.
Chúc Vi Tinh gọi hắn: “Khương Dực?”
Khương Dực rũ mắt, như cầm bật lửa trầm tư.
Một lúc sau, hắn như đã nghĩ thông suốt mà ngẩng đầu lên, chậm rãi lấy điện thoại ra.
“Vé vào cửa,” Khương Dực mở màn hình, lật tìm danh bạ wechat, “Đơn giản, một câu là được.”
Chúc Vi Tinh thấy hắn ấn số, thở phào một hơi.
“Lão Khương?! Alo?” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói đầu bên kia ngạc nhiên mà vui vẻ, “Tôi mới cùng bọn A Lại nhắc về cậu đây, thế mà cậu liền gọi đến rồi? Cậu thực sự nên theo đội lão Trữ tới đây chơi, ở đây ban tổ chức cung cấp chế độ đãi ngộ rất tốt, ăn ngon ngủ ấm, tiền thưởng cũng cao, còn có quà lưu niệm cho vận động viên nữa. Cậu không tin à, để bọn họ kể cậu nghe!”
“Là thật đó, lần này Đại Tôn không có nói dối, tôi làm chứng nè. Lão Khương à cậu mau bắt xe đến đây đi, chỗ này vẫn còn nhận người, trong thành không còn chỗ nào khác nữa đâu!”
“Đại Tôn là ăn nhiều nhất, mẹ nó đúng là nhà quê lên phố, mất mặt chết tao, hôm qua nó còn giấu nguyên quả dứa chưa cắt trong áo mang về nữa chứ.”
“Tao ăn nhiều nhất cái gì hả, cây sào tre mày ăn ít chắc? Hôm qua còn không dám động miệng, bây giờ xem đi, cả một thuyền sushi đều vào bụng mày hết kia kìa.”
Có vẻ bọn họ đang ở nhà ăn, đầu bên kia điện thoại là một mảnh la hét, liên tiếp nháo nhào báo cáo với Khương Dực.
Sở dĩ Chúc Vi Tinh có thể nghe rõ là vì Khương Dực bỗng nhiên đưa điện thoại tới trước mặt cậu, vẻ mặt lười biếng kia Chúc Vi Tinh đã quen quá rồi.
Điện thoại thì hắn gọi, nhưng chuyện của ‘bạn tốt’ kia thì Chúc Vi Tinh phải tự mình lo mà liệu lấy.
Nhìn chiếc điện thoại vẫn đang bùm chát như bắn súng liên thanh, Chúc Vi Tinh thở dài một hơi.
“Này này, bọn mày tránh ra, để tao nói, đồ ăn thì có gì đặc biệt chứ, lão Khương, để tôi nói cậu biết tinh hoa hội tụ ở đây là cái gì. Tinh hoa ở khách sạn này chính là mát-xa thư giãn đó… Mẹ, mùi vị đó, đúng là tiên cảnh trần gian mà, ha mấy con gà con này, đặc biệt là đội Quyền Anh, quả thực là vui đến quên cả trời đất rồi…”
“Nhân viên phục vụ chín mươi phần trăm đều là nam thì tính là tinh hoa cái gì hả, tinh hoa rõ ràng là đội cổ vũ. Ôi vóc dáng đó… ban tổ chức đúng là hiểu chúng ta.”
“Hiểu cũng là hiểu tên gà non mày thôi, mày thì biết cái gì, bên người lão Khương thiếu mỹ nhân chắc?”
“Nhưng lão Khương của chúng ta tốt xấu gì cũng trẻ tuổi sung sức, mỹ nhân nào còn so được với mười mấy tiên nữ đội cổ vũ nữa vậy?”
“Có lẽ có đó… bọn mày quên mất vị kia sao.”
“Ờ ờ, người nọ đúng là rất đẹp, sao trước đây tao không phát hiện nhỉ…”
“Đúng thật, con trai xinh đẹp như vậy mà không hề ẻo lả quả thật là hiếm thấy.”
“A… Cái gì? Ánh mắt bọn mày là sao? Tao không hiểu gì hết?”
“Lại Dương mày tránh ra, nhỏ giọng chút coi, đừng nói vào micro, bị nghe thấy bây giờ…”
“Bọn mày đang nói ai vậy? Ai đẹp? Ai khiến lão Khương yêu thích hả?”
“Suỵt, im miệng…”
Ngay lúc đám người vẫn đang nhao nhao tranh cãi, bên phía người gọi vẫn luôn im lặng tự giờ đột nhiên cất giọng, giống như âm thanh của ngọc thạch va chạm vào nhau, lách cách lạnh lẽo.
“Xin lỗi, tôi không phải Khương Dực.”
“Hả?”
“Cái gì?!”
“Cậu… cậu là ai?”
Đối phương im lặng mấy giây, trả lời: “Tôi là Chúc Vi Tinh.”
Khương Dực ở bên cạnh cười gằn, thâm trầm bổ sung: “Bọn đần chúng mày, tắt loa ngoài đi.”
Đầu bên kia chớp mắt liền hóa thành vùng đất câm lặng.