Phụ Sinh - Liễu Mãn Pha - Chương 123 - Khác nhau chỗ nào
“Cút ngay, mấy người đều cút đi cho tôi!!”
Bộ ba plastic ngơ luôn.
Hiếm thấy có cơ hội được gặp Hạ thiếu gia một mình trên đường, Gai Gai vẫn chưa muốn từ bỏ, cậu ta còn muốn thử đến gần lần nữa, nhưng lại bị từ chối như trước.
“Đã bảo mấy người cút! Nghe không hiểu tiếng người sao?!” Hạ Đình Chi lúc này không còn sự giáo dưỡng hằng ngày, mất bình tĩnh mà mắng to.
Gai Gai chịu nhục, không cam lòng trừng mắt về phía Chúc Vi Tinh, mặt đầy tức giận “Tại sao chuyện tốt đẹp gì cũng xảy đến với cậu chứ?”, nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ bỏ cuộc, cùng hai người còn lại rời đi.
Đợi những người không liên quan đi mất rồi, Hạ Đình Chi mới dần dần bình tĩnh lại, thế nhưng vòng tay thì vẫn chẳng hề buông lỏng, ngược lại còn vùi đầu không nói gì hồi lâu.
Chúc Vi Tinh cảm nhận được sự đau khổ của cậu ta, buồn bã khẽ giọng bảo một tiếng: “Đình Chi…”
Hạ Đình Chi run rẩy.
Chúc Vi Tinh thở dài: “Cậu uống say sao? Tâm trạng không tốt à?” Giọng điệu của cậu không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày mà mang theo chút mềm mại, giống như đang dỗ con nít vậy.
Một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy Hạ Đình Chi lẩm bẩm nói mớ, tràn đầy oan ức: “Cháu rất nhớ chú nhỏ, rất nhớ chú…”
Chúc Vi Tinh xon xót mũi, nhịn vài giây, cậu quyết định nhẹ nhàng đẩy Hạ Đình Chi ra rồi nói: “Cậu nhìn tôi một chút.”
Hạ Đình Chi ngơ ngác nhìn chằm chằm người trước mắt, trong giây lát, cậu ta như mơ hồ nhận ra, cau mày. Chỉ có điều sự nghi ngờ trong mắt nhanh chóng bị mê man hỗn độn nuốt chửng lấy, giãy giụa tranh đấu với nhau, nhiều lần luân phiên.
Hạ Đình Chi: “Là chú sao? Là chú trở về rồi sao… Cháu không tin, cháu sợ, sợ nếu tin rồi, sau đó tất cả đều chỉ là mơ… Đều là những giấc mơ của cháu…”
Chúc Vi Tinh nghẹn giọng: “Cậu vẫn luôn nằm mơ sao?”
Hạ Đình Chi nắm chặt tay cậu: “Đúng vậy, cháu vẫn luôn nằm mơ, cháu đã mơ rất rất nhiều. Bốn năm nay, cháu luôn mơ thấy chú quay về gặp cháu. Có đôi khi là giả, có khi lại rất chân thực, giống như chú thật sự ở bên cạnh cháu, thực sự giống như chú chưa từng rời xa…”
Chúc Vi Tinh: “Có lẽ, tôi thật sự chưa rời đi…”
“Đúng, đúng vậy, chú vẫn luôn ở bên cạnh cháu mà,” Hạ Đình Chi gật đầu, ánh mắt như sáng tỏ lại như hoảng hốt, có vẻ như bị lây nhiễm chủ đề của bọn Gai Gai đã nhắc tới trước đó, cậu ta cũng bắt đầu nói về bữa tiệc sinh nhật.
“Hôm đó chú đã trở về phải không?”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra: “Sao lại hỏi vậy?”
Hạ Đình Chi: “Bởi vì chú đã hứa với cháu, chú sẽ cùng cháu đón sinh nhật mười tám tuổi. Cháu tưởng chú đã quên mất rồi, nhưng hôm đó cháu biết chú đã đến. Chú không có gạt cháu, chú không bao giờ gạt cháu, cháu biết mà.”
Gai Gai kể lại Chúc Tịnh Tịnh nói rằng cậu ta đã nhìn thấy một chủ nhân khác của tòa nhà, hiện tại Hạ Đình Chi nói cậu cũng nhìn thấy Lâu Minh Nguyệt, lẽ nào Chúc Tịnh Tịnh không có nói dối? Vào ngày sinh nhật Đình Chi, bản thân cậu thật sự đã du hồn đến nhà họ Hạ? Thậm chí còn bị Đình Chi với Chúc Tịnh Tịnh cảm nhận được?
Vậy lời Chúc Tịnh Tịnh nói nhìn thấy Yến Cẩn Lương là thật hay giả?
Chúc Vi Tinh hỏi Hạ Đình Chi: “Ngày đó cậu thật sự thấy có người trộm cái lược sao?”
Hạ Đình Chi đầu óc mơ hồ, như nghe không hiểu Chúc Vi Tinh hỏi cái gì.
Chúc Vi Tinh nghi rằng cậu ta cũng không tận mắt nhìn thấy Chúc Tịnh Tịnh trộm đồ, chỉ là không muốn để cho Chúc Tịnh Tịnh ăn nói linh tinh với bên ngoài, nên mới tin chuyện cậu ta trộm đồ là thật. Sau đó nhìn thấy cậu của hiện tại, liền nghi ngờ cậu giả mạo Lâu Minh Nguyệt có mưu đồ xấu xa, nên vẫn tiếp tục kiên trì với giả thuyết trộm đồ.
Chúc Vi Tinh hỏi: “Ngày ấy, ngoại trừ tôi trở về, cậu còn nhìn thấy ai khác đáng lẽ không nên có mặt ở đó nữa không?”
Hạ Đình Chi thực sự đã say, vẻ mặt ngày càng mờ mịt, trì độn lắc đầu.
Chúc Vi Tinh hỏi thẳng: “Cậu có nhìn thấy Yến Cẩn Lương không?”
Vốn tưởng Hạ Đình Chi sẽ tiếp tục lắc đầu, kết quả cậu ta lại sững sờ, đáp lại một câu trả lời ngoài ý muốn.
Cậu ta nói: “Cháu không thấy… Yến Cẩn Lương, thế nhưng sau khi xe cảnh sát rời đi, cháu nhìn thấy trong sân… nhìn thấy…”
Chúc Vi Tinh: “Nhìn thấy ai?”
Hạ Đình Chi: “Thấy… Miêu Lan.”
Chúc Vi Tinh kinh ngạc, Miêu Lan? Là vị Qủy Vương tóc trắng mắt đỏ Miêu Lan kia? Gã và Hạ Đình Chi có quen biết sao?
Quả nhiên, Hạ Đình Chi cũng không vui, còn tỏ vẻ tức giận: “Cháu tổ chức sinh nhật, ai thèm người bên Thiên Sơn đến chúc mừng chứ, cái tên Quỷ Vương đó… xui xẻo như vậy, cháu không muốn nhìn thấy hắn chút nào.”
“Chỉ có một mình hắn sao?” Chúc Vi Tinh truy hỏi, “Yến Cẩn Lương không đi cùng à?”
Hạ Đình Chi lúng túng: “Chỉ hắn… Đến cũng không mang quà gì, còn… mắng cháu một trận. Mắng cháu… Hắn mắng cháu…”
Hạ Đình Chi như đứa trẻ bị ấm ức không nhịn được cáo trạng với Chúc Vi Tinh.
Chúc Vi Tinh: “Sao hắn lại mắng cậu?”
Hỏi đến đây, vẻ uất ức không cam lòng của Hạ Đình Chi liền xìu xuống, mặt mày tràn ngập thê lương, áy náy vô cùng.
Hạ Đình Chi nói: “Bởi vì… cháu gây họa. Cháu làm mất chú… ưm hmm… cháu làm mất chú rồi.”
Chúc Vi Tinh thắc mắc: “Cái gì?”
Hạ Đình Chi: “Tro cốt của chú… chính tay cháu đã ôm từ phòng hỏa táng ra. Nhưng mà mẹ ngất xỉu ở bên ngoài, nên cháu đành phải đặt chú xuống đi đỡ bà ấy. Đợi cháu quay lại lấy thì không thấy đâu nữa! Cháu xin lỗi… chú nhỏ… Xin lỗi…”
Tin tức này thực sự khiến Chúc Vi Tinh kinh sợ, lần trước viếng mộ mặc dù cậu biết ở đó chỉ là phần mộ trống, nhưng vẫn luôn nghĩ rằng tro cốt của mình đã được Hạ Linh Lan cất giữ hoặc chôn cất ở nơi khác. Ai ngờ sự thật lại là mất tích? Sau khi hỏa táng đã bị mất?
Thế thì ai đã lấy mất? Theo ý Đình Chi, cậu ta đã tìm kiếm suốt bốn năm mà vẫn không có manh mối gì?
Vậy thì tại sao Miêu Lan lại đổ lỗi cho Hạ Đình Chi về việc tro cốt của cậu bị biến mất? Hắn có lập trường gì?
Chúc Tịnh Tịnh, Yến Cẩn Lương, Miêu Lan, trấn nhỏ Hồng Quang, thậm chí là Mạnh Tế… dường như có một đầu mối nào đó trong bóng tối đã móc nối những con người hay sự việc lộn xộn này lại với nhau. Nếu cậu có thể tìm ra mối quan hệ nhân quả trong đó, không chừng có thể biết được sự thật vì sao Lâu Minh Nguyệt lại sống lại trong thân xác này?
Vào lúc cậu đang chìm vào suy nghĩ thì chợt thấy phía trước có một luồng ánh mắt ngột ngạt phóng tới. Chúc Vi Tinh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt La Sát ở bên kia đường.
Chẳng biết đã truyền nước xong tự lúc nào, Khương Dực lại không đợi trước cổng bệnh viện như đã hẹn mà lại chạy tới Cố Nhân Phường tìm cậu?!
Nhận ra Chúc Vi Tinh đã phát hiện ra mình, Khương Dực lạnh mặt chậm rãi bước tới, lúc đến gần, hắn không nói một lời bước lên định tóm lấy Hạ Đình Chi đang tựa vào người Chúc Vi Tinh ra.
Chúc Vi Tinh vẫn chưa quên Khương Dực ghét bỏ Hạ Đình Chi, mặc dù đối phương đã biết rõ quan hệ của hai người bọn cậu, nhưng trông bộ dáng này của Khương Dực thì biết ngay tâm trạng hắn đã tụt xuống mức âm.
Chúc Vi Tinh tránh tay Khương Dực, giải thích: “Cậu ấy uống say.”
Khương Dực nghe Hạ Đình Chi lè nhè nói sảng, cười lạnh: “Nhìn ra rồi.”
Chúc Vi Tinh: “Phải nghĩ cách đưa cậu ấy về, để tôi đỡ người, anh có thể lấy điện thoại trong túi cậu ấy gọi cho tài xế nhà họ Hạ đến đón được không?”
Câu trả lời của Khương Dực là trực tiếp túm lấy cổ áo Hạ Đình Chi kéo ra khỏi Chúc Vi Tinh rồi đặt về cạnh mình.
Khương Dực nói: “Tôi đỡ, em gọi.”
Hạ Đình Chi say rượu đã sớm không thể đứng vững. Với thể trạng của Chúc Vi Tinh mà nói, một mình chống đỡ con ma men này thì có chút khó khăn, nhưng nhìn hành động thô bạo của Khương Dực, Chúc Vi Tinh sợ hắn sẽ làm người ta bị thương mất.
Cậu cố gắng điều chỉnh: “Anh đừng túm cổ cậu ấy, cậu ấy sẽ bị ngộp.”
Cảm nhận được sự quan tâm và che chở dành cho Hạ Đình Chi trong lời cậu, ánh mắt Khương Dực càng đầy sát khí hơn: “Chậc, yên tâm, không làm hỏng bảo bối của em đâu.”
Nghe lời nói quái gở của hắn, Chúc Vi Tinh trong lòng biết người này lại hẹp hòi nhỏ mọn, cậu cũng chỉ có thể nhanh chóng ấn số, đưa người ta an toàn trở về càng sớm càng tốt.
Gọi điện thoại xong, cậu quay lại thì thấy Hạ Đình Chi đã nằm bẹp người dưới đất, Khương Dực thì khoanh tay đứng bên cạnh.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Chúc Vi Tinh, Khương Dực sờ sờ miếng gạc trên đầu mình: “À, quên mất tôi cũng là người bệnh, vừa nãy hơi choáng đầu, không cẩn thận trượt tay.”
Chúc Vi Tinh: “…”
Không thể thốt được lời trách móc nào, Chúc Vi Tinh chỉ có thể tự mình ra tay giúp người. Thế nhưng người lại bị Khương Dực giành trước một bước xách lên, đẩy qua một bên dựa lên cây.
Khương Dực: “Được rồi, nhặt lên rồi, đừng có bày vẻ mặt người chết đó nữa.”
Chúc Vi Tinh muốn nói anh coi người ta như hành lí, vứt xong lại nhặt kia kìa.
Cũng may tài xế nhà họ Hạ cách đây không xa, chưa đầy năm phút đồng hồ đã tìm tới.
Không để Chúc Vi Tinh giúp đỡ, Khương Dực cấp tốc ném người vào ghế sau, phớt lờ tiếng kêu lè nhè còn muốn nói chuyện với Chúc Vi Tinh của Hạ Đình Chi, hắn đóng cửa xe, tiễn người rời đi.
Chúc Vi Tinh nhìn chiếc xe phóng đi mất, bất mãn trừng Khương Dực.
Khương Dực còn tức giận hơn cậu: “Làm gì trừng tôi?”
Chúc Vi Tinh không hiểu: “Sao anh lại ghét Đình Chi?” Cậu biết Khương Dực có tính chiếm hữu trẻ con đối với tất cả những ai tiếp cận cậu, nhưng riêng Hạ Đình Chi thì hắn đặc biệt ghét bỏ, đặc biệt thù địch. Đối với chuyện này, Chúc Vi Tinh có chút bất lực, Đình Chi là người nhà của cậu, cậu hi vọng Khương Dực cho dù không thân cận thì cũng không nên chán ghét bọn họ.
“Đình Chi… Đình Chi…” Khương Dực bắt chước giọng điệu của Chúc Vi Tinh, hừ giọng khinh thường, “Xem ra kiếp trước em lo lắng còn chưa đủ, kiếp này còn muốn tiếp tục sao?”
Ý hận trong lời nói của hắn khiến Chúc Vi Tinh sửng sốt, sau đó, cậu mới hiểu được ý Khương Dực.
Hóa ra Khương Dực cảm thấy Lâu Minh Nguyệt chính là bị nhà họ Lâu cùng với Lâu thị kéo cho sụp đổ, cho nên đối với những người này đều không có chút thiện cảm nào, thậm chí còn oán hận bọn họ.
Trước suy nghĩ đơn giản và thô bạo này của hắn, Chúc Vi Tinh có chút dở khóc dở cười.
“Anh không thể vô lí như vậy được, kiếp trước không có kết cục tốt chủ yếu là do sức khỏe tôi rất kém…”
Thế nhưng Khương Dực không muốn nghe cậu nói, hắn trừng cậu một cái liền xoay người rời đi.
Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ, đuổi theo sau hắn.
May là lần này Khương Dực không đi nhanh, hai người một trước một sau trở lại Linh Giáp. Trong con ngõ tối tăm, Khương Dực dừng bước giữa tòa nhà số 6 và 7.
Chúc Vi Tinh thấy hắn cúi đầu mới phát hiện người này đang xé bông băng trên mu bàn tay truyền nước. Vết thương nhỏ như vậy cũng khiến Chúc Vi Tinh bỏ đi ý định tiếp tục tranh cãi với hắn.
Cậu yên lặng bước tới nắm lấy tay hắn, giúp kéo băng dính ra.
Khương Dực bỗng nhiên ồm giọng lên án trên đầu cậu: “Đầu tôi choáng, em còn giận dỗi tôi.”
Chúc Vi Tinh nghĩ không biết là ai giận ai, hơn nữa xem dáng vẻ mặt mày hồng hào tay chân nhanh nhẹn này của hắn lấy đâu ra choáng váng chứ.
Nhưng lời ra khỏi miệng liền biến thành: “Vậy anh về nhà ngủ sớm đi.”
Khương Dực: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
Chúc Vi Tinh: “Vậy anh mau về nhà ăn cơm đi.”
Khương Dực: “…”
Xé bông băng ra xong, Chúc Vi Tinh liền quay người rời đi. Đúng như dự đoán, cậu mới bước ra một bước đã bị lôi vào góc tường giữa hai tòa nhà, bị đè lên tường hôn.
Day cắn mút mát, hết lần này đến lần khác, thẳng đến khi Chúc Vi Tinh không còn sức để chạy nữa hắn mới thỏa mãn tách ra, thế nhưng tay không chịu buông lỏng, vẫn ôm người sát sao mà không nói lời nào.
Hơn nửa năm trước, nếu có người đến nói với Chúc Vi Tinh rằng vị lão gia lạnh lùng hung dữ ở đối diện cửa sổ nhà cậu sau khi hẹn hò sẽ trở nên dính người như vậy, cậu sẽ sống chết không tin. Vừa dính người, vừa khiến người ta phát giận, nhưng lại khiến cho Chúc Vi Tinh nguyện ý dung túng chịu đựng mà không thể làm gì được.
Thở hổn hển tựa vào lòng Khương Dực, Chúc Vi Tinh mím đôi môi đã tê rần, cậu nhẹ nhàng nói: “Cuộc đời của Lâu Minh Nguyệt là do cậu ấy tự mình lựa chọn, nếu có sai thì cũng là lỗi của cậu ấy. Không nên có ai phải chịu trách nhiệm vì cậu ấy, cũng không ai có thể thay đổi được kết quả.”
Khương Dực đột nhiên nói: “Ai bảo, bây giờ không phải đã thay đổi rồi sao?”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, cậu ngẩng đầu lên, đối diện ngay đôi mắt sâu thẳm ấy.
Suy nghĩ hai giây, Chúc Vi Tinh lắc đầu: “Nhưng cuộc đời hiện tại của tôi không còn là Lâu Minh Nguyệt nữa, mà là Chúc Vi Tinh.”
Khương Dực cười không phản đối: “Em thấy có khác biệt gì sao? Chỉ là những ràng buộc và gánh nặng của quá khứ đã không còn nữa mà thôi.”
Nháo loạn hết một vòng, Khương Dực vẫn không thay đổi thành kiến đối với người nhà họ Lâu.
Chúc Vi Tinh thu lại chút lưu luyến, cậu muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn để nói đạo lí, nhưng vừa cử động đã bị Khương Dực kéo về lại. Tay chân bị ôm chặt, hai cánh môi sưng tấy của cậu lại bị bao lấy lần nữa.
Khương Dực ép người không buông, trong lúc hôn, Chúc Vi Tinh nghe thấy hắn độc đoán nói: “Tôi quên mất, có khác nhau, khác nhau rất lớn… Lâu Minh Nguyệt không phải của tôi, nhưng Chúc Vi Tinh là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi…”