Phụ Sinh - Liễu Mãn Pha - Chương 122 - Manh mối
Thông qua miêu tả của Chúc Vi Tinh, người quản lí bất động sản cho hay tầng đó quả thực có một công ty, trước đây vốn là trung tâm vật lí trị liệu chăm sóc sức khỏe, thỉnh thoảng còn có khách ra vào, thế nhưng tuần trước lại đột nhiên đóng cửa, hiện đã vườn không nhà trống.
Tuần trước? Tính toán thời gian một chút, chẳng phải là sau khi Khải Khải xảy ra chuyện sao? Liệu có phải là nghe phong thanh cảnh sát đang điều tra nên mới bỏ trốn?
Không muốn để manh mối cứ như vậy mà đứt đoạn, Chúc Vi Tinh nói chuyện với người quản lí kia hồi lâu rốt cục mới lấy được số điện thoại của người phụ trách trung tâm vật lí trị liệu nọ.
Chúc Vi Tinh dùng số điện thoại đó mà tìm tài khoản wechat tương ứng. Tên không phải Liên Hoa nhưng ảnh đại diện hoa sen lại giống hệt tài khoản weibo bị hủy kia.
Sau khi xác nhận mình đã tìm đúng hướng, Chúc Vi Tinh bèn gửi lời mời kết bạn qua.
Còn tưởng đối phương sẽ bài xích và cảnh giác đối với người lạ, không ngờ lại được chấp nhận rất nhanh.
Không đợi Chúc Vi Tinh chào hỏi, bên kia đã nhắn trước.
[Thầy dương v*t lí trị liệu]: Tìm cậu nhiều lần như vậy, không ngờ cậu lại tự mình liên hệ với tôi.
Giọng điệu quen thuộc như thể đã có tiếp xúc với [Chúc Tịnh Tịnh] từ lâu.
Chúc Vi Tinh cân nhắc mà trả lời.
[Chúc Tịnh Tịnh]: Thầy tìm tôi làm gì?
[Thầy dương v*t lí trị liệu]: Cậu nói xem, còn giả ngu cái gì.
[Chúc Tịnh Tịnh]: Bởi vì Khải Khải?
[Thầy dương v*t lí trị liệu]: Không thì sao nữa? Tôi cũng chỉ là bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe thôi, cùng lắm thì còn bói toán đoán mệnh cho người ta và bán mặt dây chuyền, bùa hộ mệnh giả kiếm thêm chút đỉnh, chứ không hề có ý mạo hiểm mạng sống của bất kì ai.
Chúc Vi Tinh cho rằng Khải Khải và Chúc Tịnh Tịnh đều là khách hàng của người này, nhưng nghe giọng điệu đối phương thế kia thì có vẻ như cậu mới là người phải chịu trách nhiệm về vụ của Khải Khải?
[Chúc Tịnh Tịnh]: Người liên lạc với Khải Khải là thầy chứ không phải tôi.
[Thầy dương v*t lí trị liệu]: Sao cậu có thể ăn nói vô lí như vậy. Đồ là do cậu đưa cho tôi.
Chúc Vi Tinh ngẩn ra. Khổng Cường nói Chúc Tịnh Tịnh trước khi chết đã có liên hệ với Liên Hoa Hội, Chúc Vi Tinh tự nhiên cho rằng cậu ta tìm họ để mua đồ. Thực ra lại không phải? Là đến bán đồ sao? Chúc Tịnh Tịnh bán cho đối phương, đối phương liền bán cho Khải Khải, theo đó mà sinh ra đủ thứ chuyện quỷ quái?
Vậy thì bán cái gì? Chúc Tịnh Tịnh lấy thứ đó ở đâu ra?
[Chúc Vi Tinh]: Lúc tôi bán cho thầy đã nói cái gì?
Thầy Dương này hiển nhiên không nhận ra lời nói khách sáo khác thường của Chúc Vi Tinh, còn cho là cậu muốn trốn tránh trách nhiệm mới cùng mình đối chất, liền lật ra nợ cũ.
[Thầy dương v*t lí trị liệu]: Tôi thấy cậu là chỗ khách quen mới tin lời cậu nói tàn hương này là do một cao nhân làm lễ để lại, mang theo bên mình sẽ được cao nhân che chở, Lai Phúc đổi vận! Ai ngờ lại là thứ đồ tà môn như vậy? Đáng lẽ cậu phải cho tôi hay thứ đó là nhặt ở trấn nhỏ Hồng Quang chứ, sao tôi dám mua được? Làm sao dám bán? Tôi thấy là cậu cố ý hại tôi! Lại còn làm ra vẻ bí ẩn mỗi lần đưa một chút! Cũng may nhờ vậy mà phát hiện kịp thời, chứ không thì Khải Khải sẽ không phải là nạn nhân duy nhất rồi!
[Thầy dương v*t lí trị liệu]: Được rồi được rồi, tôi cũng không muốn tính sổ gì với cậu, dù sao năm ngoái khi phát hiện Khải Khải có gì đó không ổn chúng ta cũng đã nói qua rồi, tôi cũng biết cậu tìm tôi có ý gì. Vẫn cứ như cũ đi, nhỡ cảnh sát điều tra tới cửa thì cả hai ta đều không được phép nói bất cứ điều gì, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì cả. Dù sao thì tôi đã rất cẩn thận khi liên lạc với cậu minh tinh kia, hai năm qua chỉ hẹn duy nhất hai lần ở những chỗ khác nhau, không dễ lần ra manh mối đâu.
[Thầy dương v*t lí trị liệu]: Cảnh sát không tìm tới tôi thì đương nhiên cũng sẽ không tìm đến cậu, vì vậy tốt nhất cậu nên ngậm miệng lại, nếu không thì cả hai chúng ta đều toi mất. Cứ vậy đi, tôi sẽ bỏ số này, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.
Dứt lời liền trực tiếp xóa bạn [Chúc Tịnh Tịnh].
Còn lại Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm đoạn hội thoại ngắn ngủi nhưng lượng thông tin quá tải này mà ngây người, hồi lâu chưa thể hoàn hồn.
Tàn hương? Trấn nhỏ Hồng Quang? Nghi lễ cúng bái?
Khải Khải từ hai năm trước thì bắt đầu nổi tiếng, khiến cho anh ta đổi vận chính là một nắm tàn hương, đến từ một nghi lễ thực hiện ở trấn nhỏ Hồng Quang.
Nghi lễ cúng bái… vì sao Hồng Quang lại phải làm lễ? Trừ phi là để tưởng niệm người đã chết ở đó. Mà theo Chúc Vi Tinh biết, vụ tai nạn ở Hồng Quang xảy ra vào đúng thời gian này, lại có liên quan đến Chúc Vi Tinh trước đây thì chỉ có… Mạnh Tế?
Nhưng những chuyện xảy ra với Mạnh Tế lúc đó tại Hồng Quang, cậu đã làm rõ hết thảy ngọn nguồn với Khổng Cường trong cuộc đối đầu lần nọ rồi, không nên dính líu gì nữa mới phải.
Gượm đã… Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nhớ lại Khổng Cường có nhắc tới, gã và Phó Uy, còn có Mã Khánh đều đã từng nhìn thấy Mạnh Tế được cho là chết não nằm liệt giường ở bệnh viện lại chạy loạn ở trấn nhỏ Hồng Quang! Còn hù cho Khổng Cường sợ quá phải trốn vào hồ nước, dọa Mã Khánh sợ đến phát điên. Nếu những gì Khổng Cường nói về Cửu Vận Liên Hoa Hội là thật, vậy bọn họ gặp phải Mạnh Tế… phải chăng cũng không phải gạt người?!
Một nắm tàn hương có thể chiêu ma quỷ đến bên Khải Khải, đương nhiên cũng có thể khiến Mạnh Tế chết đi sống lại.
Nếu là trước đây, Chúc Vi Tinh nào dám tin vào mấy chuyện bí ẩn thần quái này, nhưng hiện tại cậu thực sự không tìm được lời giải thích khoa học nào.
Mà Chúc Vi Tinh trong quá khứ đã đóng vai trò gì? Cậu có thể nhập vào thân xác Chúc Vi Tinh thế này, thực sự là do Chúc Tịnh Tịnh đã làm gì đó sao? Thầy dương v*t lý trị liệu nói hắn chỉ bán đồ kiếm thêm, hơn nữa Chúc Tịnh Tịnh là bán tàn hương lấy tiền, Chúc Vi Tinh cảm thấy hắn giống như ném đá dò đường hơn, dùng Khải Khải để thăm dò phản ứng và kết quả mà thôi.
Chờ đến khi chắc chắn là an toàn và khả thi, thì sẽ…tự mình thử nghiệm?
Nghĩ đến đây, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên giật mình.
Cậu cảm thấy dường như mình đã mò ra được một đầu mối trong mớ chỉ rối tung bí ẩn này, mơ hồ thoáng thấy một chút âm mưu đằng sau nó.
Nhưng vẫn còn chưa đủ.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, vừa ngẩng đầu liền thấy Khương Dực đang nằm trên giường bên kia đối diện cửa sổ. Chúc Vi Tinh vẫn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, không hiểu sao cảm thấy hình ảnh trước mắt có chút quen thuộc, trong kí ức, cậu dường như cũng từng cách cửa sổ nhìn thấy một người nằm trên giường như vậy.
Song lúc này, một tiếng đổ vỡ bất ngờ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của cậu, chính là Khương Dực vung chân đá cái đĩa cạnh giường lăn xuống sàn.
Cái đĩa là Chúc Vi Tinh đặt ở đó, bởi vì người này lúc thì muốn ngủ lúc thì buồn chán lúc muốn ăn dứa lúc lại muốn ăn táo. Chúc Vi Tinh không chịu được sự dằn vặt nên dứt khoát thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của hắn.
Kết quả mới yên tĩnh không bao lâu lại nháo loạn.
Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ, lại đi qua nhà họ Khương.
Vừa đẩy cửa ra đã bị hắn chất vấn: “Em đã đi đâu? Vậy mà lại bỏ người bệnh ở nhà một mình chẳng quan tâm chẳng ai chăm sóc thế này à?”
Chúc Vi Tinh nhủ bụng cậu túc trực bên hắn cả một ngày, mới đi có hai mươi phút thôi, có ai mà gặp một người bệnh nào tinh lực dồi dào đến nỗi không chỗ phát tiết như hắn này không?
Biết Khương Dực không vui, nào lưu manh nào buôn ma túy trước kia còn không mảy may động đến được một miếng da của hắn, thế mà bây giờ lại bị một bà cô mập mạp làm cho rơi vào hoàn cảnh này, muốn bao nhiêu uất ức liền có bấy nhiêu, thế nên từ hôm qua tâm trạng hắn liền không tốt, ngay cả nhóm anh em du côn đến thăm cũng bị hắn đuổi đi hết.
Chúc Vi Tinh không để bụng, cậu chỉ nhặt cái đĩa dưới sàn lên, giải thích: “Tôi về nhà lấy đồ.”
Khương Dực thấy cậu xách theo hộp sáo, mặt xụ xuống: “Em muốn đi đâu? Không phải xin nghỉ rồi sao?”
“Xin nghỉ ở trường, nhưng việc làm thêm không thể nghỉ được.” Dù sao cậu cũng còn phải trả lại tiền lương tạm ứng cho ông chủ Trình nữa.
Thấy Khương Dực rõ ràng không vui, Chúc Vi Tinh lấy chiếc áo phông treo ở đầu giường đưa cho hắn.
“Anh đi với tôi.”
Khương Dực nhướng mày: “Muốn tôi cùng em đi làm à?”
Chúc Vi Tinh thầm nhủ đầu óc có vấn đề mới đem hắn theo đi làm, cái mặt La Sát này mà ngồi trong quán cà phê thì khách nào dám vào cửa chứ?
Chúc Vi Tinh: “Đưa anh đi truyền nước, chờ tôi tan làm thì cùng nhau về.”
Khương Dực thu lại sắc mặt, nằm lại xuống giường, giả vờ như không nghe thấy, tỏ rõ ông đây không đi.
Mặc dù Chúc Vi Tinh cũng cảm thấy với cái thể trạng này của hắn căn bản không cần tái khám gì nữa, nhưng lời dặn của bác sĩ thì vẫn nên nghe. Cậu không còn cách nào khác, đành phải nỗ lực hết sức mà khuyên nhủ.
Đợi đến khi đưa được người ra ngoài thì môi Chúc Vi Tinh cũng đã sưng tấy.
Tách ra ở bệnh viện, sau khi hẹn gặp nhau ở đây sau buổi làm thêm thì Chúc Vi Tinh mới vội vã chạy đến quán cà phê.
Cậu cố ý điều chỉnh lại thời gian làm việc vài tiếng, chỉ để Khương Dực có thể nghỉ ngơi nhiều hơn chút. Nhưng kết quả hôm nay khách trong quán không nhiều, Chúc Vi Tinh lại lo lắng người đang ở bệnh viện, nên cuối cùng vẫn tan làm sớm sau khi được sự cho phép của ông chủ.
Khi ra khỏi quán cà phê thì cũng đã đến giờ ăn tối, Cố Nhân Phường đèn đuốc rực rỡ, xán lạn như hoa. Chúc Vi Tinh cũng không có thời gian để thưởng thức, cậu chỉ một lòng cất bước, song đi được nửa đường, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khiến cậu phải ngừng bước chân.
Chỉ thấy một người lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải được hai, ba thanh niên đỡ đi, sắc mặt người này mơ hồ, có vẻ như là say rồi.
Chúc Vi Tinh nhìn chăm chú vài giây, quyết định bước lên ngăn cản bọn họ.
Ba người kia không phải ai khác, chính là bộ ba plastic đã lâu không gặp, thanh niên cười giả tạo Lý Lịch, A Tiết, còn có Gai Gai.
Nhìn thấy Chúc Vi Tinh ở đây, bọn họ cũng sững sờ không kém. Người đầu tiên phản ứng lại là thanh niên cười giả tạo kia, cậu ta lập tức cười phớ lớ chào hỏi cậu.
“Tịnh Tịnh, thật trùng hợp.” Mặc dù trước đó cậu ta có gửi tin nhắn wechat cho Chúc Vi Tinh với ý định hàn gắn quan hệ, nhưng lúc này bày ra thái độ nhiệt tình như vậy cũng vẫn thấy hết sức đột ngột.
A Tiết cũng cười: “Cậu làm thêm ở đây sao? Đánh đàn à?” Hiển nhiên bọn họ cũng để ý tới chuyện cậu làm thêm ở số 77.
Chỉ có Gai Gai vẫn ghét bỏ như cũ mà quăng tới một cái liếc mắt.
Chúc Vi Tinh không có ý định trò chuyện gì với họ, cậu chỉ quan tâm đến Hạ Định Chi đang được họ đỡ lấy, hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy? Uống say à?”
Không chờ Lý Lịch cùng A Tiết trả lời, Gai Gai đã nhảy lên nói: “Mắc mớ gì đến cậu? Cậu quen cậu ấy sao? Cậu ấy có biết cậu à?”
Chúc Vi Tinh lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Cậu quen cậu ấy sao? Cậu ấy cũng biết cậu à?”
Không ngờ Gai Gai lại tự tin nói: “Đương nhiên.”
Điều này khiến Chúc Vi Tinh bất ngờ, theo cậu biết, Hạ Đình Chi cùng Lâu Chiêu Dương đã không còn tới viện Nghệ thuật dự thính kể từ đầu học kì này, cậu ấy sao có thể quen biết bộ ba này.
Cậu bèn hỏi thăm hai thanh niên tương đối thân thiện còn lại.
A Tiết nhanh miệng giải thích: “Năm ngoái Gai Gai có đi dự tiệc sinh nhật của Hạ thiếu gia.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Chúc Vi Tinh, Gai Gai tức giận: “Sao hả, ông đây là quang minh chính đại đi với bạn đến đó, không giống ai kia lén lén lút lút trà trộn vào, còn vì trộm đồ nhà người ta mà bị đưa đến đồn công an, đúng là mất mặt xấu hổ!”
Chẳng trách Chúc Vi Tinh luôn cảm thấy trong ba người thì Gai Gai là người có ác ý với cậu nhiều nhất, hóa ra là đã chứng kiến Chúc Tịnh Tịnh trộm gà bắt chó bị đưa đến đồn công an.
Chúc Vi Tinh đột nhiên hỏi: “Cậu thấy không?”
Gai Gai: “Cái gì?”
Chúc Vi Tinh: “Thứ mà tôi trộm.”
Gai Gai không ngờ cậu lại không biết xấu hổ như vậy, còn hỏi đến quang minh chính đại, không khỏi hóa giận: “Cậu còn muốn tôi nhắc lại lần nữa?”
Chúc Vi Tinh nghiêm túc nói: “Được không?”
Gai Gai: “Cậu…”
Chúc Vi Tinh lặp lại: “Tôi trộm cái gì?”
Gai Gai sắp bị tên vô liêm sỉ này làm cho tức chết: “Trộm tiền, nếu không thì còn trộm cái gì nữa!”
Hạ Đình Chi nói Chúc Tịnh Tịnh trộm cái lược, lời của Gai Gai không khớp, Chúc Vi Tinh thất vọng: “Hóa ra cậu không nhìn thấy.”
Gai Gai coi vẻ mặt tiếc nuối của cậu là một sự khiêu khích cực lớn, cậu ta bắt đầu liều mạng đào bới kí ức trong đầu để phản kích: “Tôi…Mặc dù tôi không tận mắt nhìn thấy cậu trộm đồ, nhưng tôi đã thấy công an bắt cậu, cũng nghe được cậu nói mấy lời linh ta linh tinh.”
Chúc Vi Tinh vội hỏi: “Tôi nói cái gì?”
Gai Gai: “… Đương nhiên là nguỵ biện rồi, còn cố chấp nói mình không trộm đồ, công an hỏi tại sao cậu lại lên lầu, ban đầu cậu nói là bởi vì nhìn thấy một bóng người.”
Chúc Vi Tinh: “Thấy ai?”
Như thể câu trả lời quá mức hoang đường, Gai Gai không khỏi bật cười ha hả.
Gai Gai: “Yến Cẩn Lương.”
Gai Gai: “Không kể đến việc cả thế giới đều biết Yến Lục thiếu hai năm đó không có ở trong nước, hắn làm sao xuất hiện ở nhà họ Hạ được? Cho dù hắn lén lút trở về, với quan hệ giữa nhà họ Yến cùng nhà họ Lâu mà nói, hắn không thể tham gia tiệc sinh nhật Hạ thiếu gia được. Cậu nói dối cũng không có miếng logic nào.”
Gai Gai: “Sau khi bị vạch trần cậu còn nói là theo chân người khác lên lầu, hỏi lại là ai, lần này thế mà cậu nói là… một chủ nhân khác của ngôi nhà.”
Chúc Vi Tinh sửng sốt.
Gai Gai lại cười váng lên: “Ha ha ha ha, hôm đó tôi uống không ít, rốt cục cậu còn say hơn tôi, tôi còn chưa thấy ai ngu xuẩn như cậu đâu, ngớ ngẩn còn mất mặt. Chủ nhân ngôi nhà không phải là chủ bữa tiệc Hạ thiếu gia đó sao? Những người khác ở nhà họ Hạ không có ở đó, chủ nhân ngoại trừ cậu ấy ra thì còn có ai chứ? Quả nhiên, lên lầu nhìn xem, căn bản không có ai cả, chứng cứ rõ ràng, cậu chỉ có thể khóc lóc thừa nhận trộm cắp!”
Gai Gai: “Cậu nói coi, đã mất mặt như vậy, tôi không biết cậu lấy đâu ra can đảm dám đứng trước mặt Hạ thiếu gia mà quan tâm người ta đấy? Nếu tôi là cậu ấy thì đã buồn nôn chết mất.”
Vừa mới nói xong, người được đỡ trong tay lại đột nhiên thoát khỏi tay Gai Gai.
Bỏ nốt hai người kia, Hạ Đình Chi ngã nghiêng bước về phía này, gần như lảo đảo đứng trước mặt Chúc Vi Tinh.
Cậu ta mơ hồ nhìn chằm chằm người trước mặt hồi lâu, bỗng dưng rơm rớm nước mắt, không để ý mấy ánh mắt kinh ngạc phía sau, Hạ Đình Chi vươn tay ra, ôm chặt lấy Chúc Vi Tinh!