Chương 58 - Xem Như Đệ Đệ
Hinh Nhi tuy bề ngoài như vậy nhưng trong lòng thâm sâu khó lường, y
đúng thật là có hảo cảm với Cố Ngôn nên mới đến đây, chỉ mong được hắn
để mắt đến mà đem hồi môn qua rồi dùng kiệu mười mấy người khiêng đem y
về phủ là Cố phu nhân, nhưng nhìn bộ dáng đến nửa cái liếc mắt hắn cũng
không nhìn đến Hinh Nhi, y liền khó chịu.
Những thứ trước giờ Hinh Nhi thích, chưa có thứ gì là không có được, cho dù dùng thủ đoạn, y cũng sẽ giành về cho bằng được.
Thái giám dâng mứt sơn tra lên, còn có thìa, tách dùng để pha trà, Tô Hoằng
Ái Tân nhìn bộ ấm trà trong suốt làm bằng thuỷ tinh liền cảm thấy rất
thích mắt, có thể nhìn được nước ở bên trong, thuỷ tinh vốn dĩ không rẻ, ở nước bọn họ rất ít người dùng đến, huống hồ ly thuỷ tinh muốn mua
cũng phải mua của thương nhân, nhập từ nước láng giềng về nên giá đến
mười lượng một món.
Tư An đem hoa cúc bỏ vào một cái bình gốm nhỏ
màu xanh lục để giữ cho hoa cúc không bị hư hại, cô dùng một cây kẹp gắp bốn bông hoa cúc ra bốn chung trà.
Cô nhấc ấm trà ra khỏi khay,
đổ mỗi chung chỉ phân nửa nước, hoa cúc phơi khô như đang nở ra những
bông hoa, nước đọng trên cánh hoa lấp lánh.
Cố Ngôn:” Là hoa cúc phơi khô dùng để làm trà còn có thể làm thuốc.”
Tô Hoằng Ái Tân:” Làm trà? Làm thuốc?”
Tư An không lên tiếng, mà ngồi lại vị trí cũ.
Cố Ngôn gật đầu:” Làm trà có tác dụng thanh nhiệt, giải độc nhuận gan còn
làm thuốc có thể hổ trợ đều trị mẫn ngứa do nhiệt gây ra.”
Hinh
Nhi trước giờ có nghe hoa cúc làm trà còn có làm thuốc, y cũng từng dùng thử tuy phơi khô nhưng có phần khó uống bởi vì vừa nhẫn lại đắng, như
uống nhị sen, hoa cúc cũng không to lớn như của Tư An.
Hinh Nhi
tuy không muốn uống đồ của Tư An làm nhưng không thể không uống, nếu
không uống chính là không nể mặt cô còn nói y không biết phép tắc, đứng
trước mặt Cố Ngôn, Hinh Nhi phải giữ hình tượng tươi đẹp, y cầm tách lên thổi vài cái liền nhấp nháp mấy ngụm.
Nước trà tuy nóng nhưng vẫn nghe được mùi thơm thoang thoãng của hoa cúc, so với trà hoa cúc lúc
trước Hinh Nhi đã từng uống qua, trà hoa cúc này dễ uống không ít.
Tô Hoằng Ái Tân cũng cầm tách lên nhấp một ngụm, ông chưa kịp bình phẩm bên ngoài liền truyền một tiếng hô.
– Hoàng hậu nương nương đến.
Tô Hoằng Ái Tân nghe hai chữ hoàng hậu ánh mắt liền sáng rực, tách trà trong tay cũng buông xuống trực tiếp đi đón người.
Cố Ngôn, Tư An, Hinh Nhi cũng không ngồi lại mà đi theo phía sau.
Tô Hoằng Ái Tân chỉ có một chính thất là hoàng hậu, bà họ Khắc là Khắc
Ninh, bên dưới cũng không có người thiếp thất nào, nếu so với phụ thân
ông, thì ông chính là một minh quân.
Khắc Ninh đi phía trước,
người hầu còn chạy theo phía sau lên tiếng nhắc nhở bà cẩn thận bước
chân, Khắc Ninh như không nghe thấy, nhìn thấy Tô Hoằng Ái Tân nụ cười
liền treo lên khoé môi.
– Chàng đến đây thưởng trà sao lại không nói cho ta biết a, ta tìm chàng đã nửa ngày rồi.
Ba người bái kiến hoàng hậu, Khắc Ninh nhìn thấy có người lạ, môi lặp tức kéo lên, so với lúc nhìn thấy phu quân còn vui vẻ hơn.
– Ta nghe cung nữ nói, Cố đại tướng quân dẫn theo thê tử, ta còn không tin không ngờ chuyện này là sự thật?
Cố Ngôn được gọi tên liền hành lễ:” Nàng ấy họ Tư là Tư An.”
Tư An hành lễ theo hắn:” Tư An bái kiến hoàng hậu.”
Hinh Nhi nghe hai chữ thê tử này thoát ra từ miệng Khắc Ninh, tay dưới ống tay áo nắm chặt thành hình nắm đấm.
Khắc Ninh như không nhìn thấy Hinh Nhi, mà đi tới bên cạnh Tư An.
– Không cần đa lễ, chỉ mới mấy tháng không gặp, Tiểu Cố vậy mà đã có thê tử, rượu mừng này ta còn chưa được uống.
Khắc Ninh vẻ ngoài rất dịu dàng, khuôn mặt đều là vẻ phúc hậu, bà cảm thán
thêm mấy câu mới cùng vào trong đình ngồi cùng bốn người bọn họ.
Khắc Ninh không thích Hinh Nhi, chính là ghét ra mặt như vậy, suốt buổi trò chuyện một chữ cũng không nhắc đến tên y.
Tô Hoằng Ái Tân để cung nữ pha một tách trà hoa cúc cho Khắc Ninh.
Đợi bà uống một ngụm đầu tiên ông, liền nói.
– Trà này đặc biệt ngon, còn có mùi thơm thoang thoảng của hoa cúc, so
với trà hoa cúc trong cung chúng ta thì đặc biệt hơn nhiều.
Khắc
Ninh nhấp một ngụm liền gật đầu, cánh hoa cũng rất lớn, ở thái y viện có phơi hoa cúc để làm trà với thuốc, đều được lựa chọn rất kỹ, nhưng phơi đều bị đen, uống cũng rất đắng, căn bản không thể so sánh.
Hinh Nhi biết bản thân không được chào đón, chỉ ở lại một lát liền li khai.
Tô Hoằng Ái Tân hôm nay có nhả hứng đi săn thú, ông lúc đầu chính là muốn
tạo cơ hội để Hinh Nhi với Cố Ngôn có thời gian trò chuyện mà thôi,
nhưng không tác hợp được ông cũng không vì vậy mà mất nhả hứng.
Cố Ngôn cùng với Tô Hoằng Ái Tân đi săn, Tư An cùng Khắc Ninh không đi
cùng, bên ngoài trời nắng rất lớn từng trận gió thổi qua cũng chỉ mang
theo hơi nóng, huống hồ bọn họ đi vào rừng, đường đi không dễ, còn rất
nguy hiểm, cho dù theo cũng chỉ vướng tay vướng chân, Cố Ngôn cho xe
ngựa đưa Tư An trở về, mới lên đường đi săn cùng hoàng thượng.
Khắc Ninh đối với Tư An rất yêu thích, bà lúc nãy không chỉ trùng hợp nghe
tin mà đi đến hoa viên, mà chính là nghe tin Tô Hoằng Ái Tân muốn ban
hôn cho Cố Ngôn cùng với Hinh Nhi mà tới, bà chính là muốn phản đối, ông tất nhiên biết bà không yêu thích Hinh Nhi nên mới không bàn bạc chuyện này cùng nhau.
Hinh Nhi từ bé đã được cưng chiều, ngoài mặt là vẻ yếu đuối nhưng tính tình rất không tốt, y từng bán một nha hoàn vào nhà chứa chỉ vì phạm một lỗi nhỏ, nha hoàn không cẩn thận mà làm đổ nước
lên bộ y phục của y, còn từng hại thiếp của phụ thân y, đến mạng cũng
không còn, chỉ vì thức ăn ngon bà đều cho đứa con gái nhỏ của bà.
Khắc Ninh là nữ nhân tất nhiên biết được tâm tư nữ nhân thế nào.
Chuyện gia đình Cố Ngôn, bọn họ cũng biết rất rõ, Khắc Ninh sinh ra ở gia tộc
quyền quý, ba đời đều là cận thần bên cạnh vua, hôn sự của bà với hoàng
thượng đã được tiên hoàng đế ban hôn từ lúc vừa mới sinh ra, cả hai đều
bằng tuổi nhau, lúc nhỏ đã chơi thân càng lớn càng nẩy sinh tình cảm nam nữ, đến lúc Khắc Ninh đến tuổi cập kê, hôn sự liền diễn ra, tuy gia
đình quyền quý nhưng nương bà khó sinh, chỉ sinh được một mình Khắc Ninh liền mất đi khả năng sinh sản, tuy như vậy nhưng phụ thân bà yêu thích
người thê tử này hết mực, càng không lấy thêm thiếp, trên dưới cũng chỉ
có mình bà, nên Khắc Ninh xem Cố Ngôn như nghĩa đệ mà đối đãi.
Bà từ nhỏ đã mong muốn bản thân có một đệ đệ để chơi cùng.
Cố Ngôn trung thực lại rất chịu khó, huống hồ còn là người đáng để tin
cậy, bà không muốn một người như vậy mà lại lấy một người thê tử như
Hinh Nhi.